Nói xong, tôi cũng không thèm xoay đầu lại mà bước thẳng đi. Xe của Lục Minh Hiên đậu ở phía trước, tôi bước lên xe, cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ rồi nhàn nhạt nói: “Lái xe đi.” Xe chạy đi, cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, bóng dáng của Diệp Phong nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi. Hốc mắt của tôi đầy nước mắt, nhưng vẫn không có rơi xuống. Những việc nên nói, nên làm, tôi cũng đã làm xong hết rồi, sau này những chuyện đó không còn gì liên quan với tôi nữa. Những chuyện đã xảy ra, sẽ bị tôi chôn sâu trong lòng, vĩnh viễn không nhắc lại, cũng sẽ không quên, tôi hy vọng thời gian sẽ nhanh chóng làm phai hết tất cả những thương tổn mà tôi đã phải chịu đựng. Nội thương cần thời gian để chữa lành, tôi tin tưởng có một ngày tôi sẽ thoát ra được những tổn thương ấy. Đến nơi tổ chức tiệc rượu, tôi xuống xe. Lục Minh Hiên đi ở bên cạnh tôi, vẻ mặt lạnh lùng không có một tia cảm xúc: “Nếu em cảm thấy không thoải mái, có thể về nhà nghỉ ngơi.” Lục Minh Hiên là một người thông minh, những chuyện xảy ra vừa rồi hẳn là anh ta đều thấy được, không biết là anh ta có nghe được đoạn đối thoại của tôi và Diệp Phong hay không, anh ta không hỏi tôi về chuyện của Diệp Phong, nhưng chắc là anh ta cũng sẽ đoán ra được. “Tôi rất khỏe, không cần nghỉ ngơi, đi thôi.” Tôi khoác vào cánh tay anh ta, cùng anh ta tiến vào khách sạn. Đó là một bữa tiệc vô cùng xa xỉ tráng lệ, xung quanh ánh vàng rực rỡ, khi vừa bước vào sẽ có cảm giác như đang bước vào cung điện. Tấm thảm đỏ sang trọng quý phái trải dài, nền gạch màu vàng ánh kim như được dát vàng lên, giá trị xa hoa. Những người đến tham dự bữa tiệc này cũng đều là những người có thân phận địa vị cao, mặc những bộ trang phục cao quý, trên cổ tay những người đàn ông là đồng hồ hiệu đắt tiền, còn có những bộ trang sức quý giá của những người phụ nữ, thật không thể phủ nhận độ giàu có của họ. Lục Minh Hiên xuất hiện tại bữa tiệc lập tức trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, tất cả mọi người đều thay phiên tiến tới bắt tay chào hỏi cùng anh ta. Khí thế mạnh mẽ, cao cao tại thượng của anh ta khi đến gần làm cho ngay cả chủ nhân bữa tiệc cũng phải cung kính mà đối đãi. “Lục tiên sinh, ngài khỏe....” “Lục tổng giám đốc, ngài khỏe....” “Lục lão bản, ngài khỏe....” Các loại xưng hô cho thấy anh ta còn có nhiều hơn một thân phận. Tôi giữ vững nụ cười trên mặt, cùng anh ta tiếp đón những người tiến lại chào hỏi. Những người đàn ông nhìn Lục Minh Hiên với sự kính nể, còn những người phụ nữ thì thì nhìn anh ta bằng ánh mắt sùng bái và thưởng thức, thậm chí mê luyến, mà đến khi nhìn sang tôi thì chuyển thành hâm mộ, đố kỵ hoặc mơ hồ có một tia địch ý ở trong đó.