Chọc ác sói - caoh

Chương 5 : Tổng tài bá đạo (5)

Sau khi ăn xong, Ngôn Hàn liền đưa Tuyết Ngọc Băng về biệt thự để nghỉ ngơi, trong quá trình di chuyển đều là hắn bế nàng. Lúc đầu nàng không đồng ý, cố chấp đứng dậy tự mình đi, nhưng mà chỉ mới bước xuống giường đã yếu đuối không sức lực té ngã. Cũng may hắn có chú ý nên nhanh chóng ôm lấy Tuyết Ngọc Băng, dứt khoát bế nàng cho đến biệt thự. Vì ở công ty có cuộc họp quan trọng nên Ngôn Hàn phải nhanh chóng có mặt để chủ trì cuộc họp. Trước khi đi hắn lo lắng dặn dò nàng phải ăn gì, làm gì, không được làm gì.... và nhất định phải ở nhà ngoan ngoãn chờ hắn trở về! Đôi mắt to linh động chớp chớp, khuôn mặt đầy vô tội, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch ngồi chồm hổm trên giường gật gật đầu tỏ vẻ ta rất ngoan~ Thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn sủng nịch xoa đầu đầy yêu thương sau đó đi ra khỏi cửa lái xe đến công ty. Lúc đó Ngôn Hàn vội đi quá nên không chú ý đến khi hắn quay mặt đi đôi mắt to loli của Tuyết Ngọc Băng hiện lên đầy giảo hoạt. Chờ tên đáng ghét đó á? Hắn nghĩ nàng ngu ngốc chờ chết a? Hừ! Không! Không được! Nàng phải tìm cách mới được!?! Tuyết Hàn Ngọc cố lếch thân mình mỏi mệt vội vàng chạy tới tủ quần áo bắt đầu thu xếp đồ đạc bỏ vào vali. "Hàn đại biến thái, tạm biệt~~" ...... Công ty Lusitanians "Chiết tiệt!" đã hai ngày! Đã qua hai ngày mà vẫn chưa tìm được Tuyết Ngọc Băng ở chỗ nào làm tâm tình Ngôn Hàn càng ngày càng táo bạo. Hắn cũng không hiểu nổi tại sao tiểu bảo bảo của hắn lại bỏ chạy!?! Lúc hắn từ công ty về, tâm tình vui sướng chạy về nhà, tới biệt thự của Tuyết Ngọc Băng. Hắn chờ lúc lâu mà không thấy ai mở cửa, hắn bắt đầu hoảng hốt sợ nàng xảy ra chuyện gì đó, hắn gọi điện thoại cho an ninh tới mở khóa cửa. Khuôn mặt anh tuấn nhăn lại hiện đầy âu lo chạy vào tìm nàng. Làm cho hắn thất vọng là hắn tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy nàng đâu. Sau đó Ngôn Hàn thử kiểm tra tủ quần áo, kết quả là quần áo chỉ còn một nửa, còn nửa còn lại trông trơn không cánh mà bay. Bây giờ thì hắn cũng đã biết là Tuyết Ngọc Băng đã bỏ trốn! Trốn khỏi hắn! Là hắn không đủ tốt sao? Hắn không tuấn mỹ sao? Không nhiều tiền sao? Không đủ yêu nàng sao? Tại sao nàng lại trốn thoát đi hắn? Càng nghĩ Ngôn Hàn càng thêm phẫn nộ, lửa giận cuồn cuộn. Trước đây hắn chưa bao giờ yêu một nữ nhân nào, cũng không thích họ đụng chạm. Từ khi Tuyết Ngọc Băng chuyển đến sát vách biệt thự, hắn lại rung động khi gặp nàng lần đầu tiên! Qua chuyện này làm hắn càng yêu thương nàng, hắn gần như dành cả trái tim dâng cho nàng vậy mà nàng bỏ chạy trốn! Người cao ngạo lạnh lùng như hắn làm sao để người mình yêu bên ngoài được! Nàng phải ở bên cạnh hắn, nàng là của hắn! Hắn phải nhanh chóng tìm được tiểu miêu mễ đầy xảo trá về mới được! Để nàng bên ngoài hắn càng lo lắng ai sẽ nhân lúc hắn không có quải nàng đi. Trong khi Ngôn Hàn đang đau đầu tìm Tuyết Ngọc Băng khắp nơi thì ở Seoul, Hàn Quốc. Trên một con phố, có một cô gái khoảng hai mươi tư, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to chớp chớp, đôi môi đỏ mọng hoàn mỹ thường thường chu lên khen ngợi cảnh vật. Tóc nâu xoan gợi sóng ngang eo khẽ lay động theo chủ nhân, trên đầu đội chiếc mũ beret màu hồng. Trên thân mặc bộ váy ngắn liền áo màu trắng tôn lên đường cong không một khuyết điểm cùng với làn da trắng mịn, đôi chân thon dài mang một đôi giày sneaks màu hồng nhạt sinh động. Nhìn dễ thương đáng yêu cực kỳ! Cả người đều tỏa ra kiều mỵ hơi thở hoạt bát tò mò nhìn xung quanh. Cô gái xinh đẹp ở Hàn Quốc này đúng là Tuyết Ngọc Băng, nàng trốn Ngôn Hàn để xem bao lâu hắn mới tìm ra được nàng. Nhưng nàng cũng quá xem thường hắn!?! Trên phố tự nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp thật không khó gây chú ý cho người khác, mọi người ai đi qua cũng quay đầu lại nhìn, có người còn chụp hình đăng tải lên mạng xã hội... Thật ra thì nàng cũng không phải không thích Ngôn Hàn, nhưng nàng cũng không thể bỏ qua một cách dễ dàng được! Nàng cũng đâu dễ tính chứ!!! Ủa bộ tức giận là được ăn sạch con gái người ta hả? Sao lúc đó nàng không cho tên đại biến thái đó một trận chứ!!! Tuyết Ngọc Băng ngây thơ suy nghĩ thầm trong bụng. "Mà thôi mặc kệ đi...." Đi dạo ăn vặt thỏa mãn, Tuyết Ngọc Băng buồn ngủ đón xe taxi về khách sạn. Sau khi tắm xong, nàng đến bàn trang điểm lấy trong vali chiếc máy sấy tóc ra bắt đầu làm cho tóc khô. Sấy xong, nàng mơ màng nằm xuống giường tắt đèn ngủ, quanh mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bên trong trống trơn không mặc gì hết. Đó là một thói quen của nàng, làm như vậy mới ngủ được! Sau hai ngày lục tung cả Trung Quốc vẫn chưa tìm được người làm Ngôn Hàn như muốn nổi điên, sau đó hắn vô tình nhìn thấy trên máy tính thấy hình ảnh một cô gái, nhìn dáng vẻ quen quen, hắn quan sát kỹ lại đúng là Tuyết Ngọc Băng chạy trốn hai ngày trước! Hắn cũng không ngờ tiểu miêu mễ của hắn lại chạy tới Hàn Quốc. Hắn cũng phải cảm tạ ai đã đăng tấm ảnh này, không thôi hắn sao nhanh chóng tìm được nàng. Điều tra được là nàng thật ở thành phố Seoul, Hàn Quốc. Trong đêm đó hắn lên máy bay rồi chạy thẳng tới khách sạn mà Tuyết Ngọc Băng ở. Thuê một căn phòng sát vách phòng nàng ở, hắn lên tới nơi, mở cửa ban công đi tới phòng mà nàng đang ngủ say không một ai phát hiện. Tiếp đó là ôm mỹ nhân ngây thơ ngủ nhan vào trong lòng rồi chợp mắt. Tìm nàng hai ngày làm hắn không ngủ rồi, bây giờ phải đi máy bay chạy tới chỗ nàng liền làm hắn khá mỏi mệt. Sáng sớm hôm sau "Ân.... đừng mà..." "Ân a..." Cảm giác trên người bị một vậy nóng rực vòng quanh mặt, cổ rồi dần dần xuống xương vai xanh gây tê dại làm Tuyết Ngọc Băng đang ngủ nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ. Hình như có gì đó đang hôn gặm cắn chỗ xương vai xanh nàng, hai bên ngực thì có bàn tay to xoa bóp nặn thành nhiều hình thù khác nhau, trên người thì cảm giác bị đè nặng. Tuyết Ngọc Băng mê mang mở mắt ra, chờ khi thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc phóng đại trước mặt thì giật mình tỉnh táo, "A! Ngươi, ngươi buông ra ta...." "Không để! Bỏ ra cho ngươi chạy trốn khỏi ta hay sao?" trong mắt chứa đầy lửa giận không mất tia ôn nhu nhìn chăm chú khuôn mặt tuyệt đẹp dưới thân, đôi môi gợi cảm khẽ liếm bên gáy, sau đó theo đi lên tới bên tai thì tạm dừng rồi mạnh cắn vào vành tai trắng nộn một cái! "A đau đau~ Hàn ca ca....." Sao lại thế này? Nàng đã trốn rất kín mà! Sao Ngôn Hàn lại tìm ra nàng nhanh như vậy chứ! Lần này thì thật sự xong rồi!!! Thật ra là lúc dạo phố tối hôm qua trong lúc vô tình nàng làm lộ thông tin, mà lúc đó nàng đang vui vẻ ăn tokbokki thì làm sao đi quan tâm -.- "Có gì từ từ nói chuyện a Hàn ca ca…" "Ta... ta sai rồi!!!" Tuyết Ngọc Băng mếu máo xin tha thứ, với thái độ của hắn như này nàng sợ rằng nàng sẽ rất thảm. ︶︿︶ "Muộn rồi tiểu bảo bảo..." "Ngươi nói ta sẽ trừng phạt ngươi như nào...?" Ngôn Hàn từ tính thấp giọng nói khẽ bên tai nàng, sau đó cuí đầu mềm nhẹ hôn lên thủy tinh mắt to, trên trán, xẹt qua cánh mũi nhỏ... "Khoan đã, Hàn ca ca ngươi ngô ngô...." Tuyết Ngọc Băng chỉ mới mở miệng nói giữ chừng thì đã bị hắn hung hăng hôn lên đôi môi mê người mong nhớ bao ngày kia, chiếc lưỡi chui vào miệng nàng càng quét khắp nơi như muốn cướp sạch hơi thở nàng. -----------********--------- Tại hôm qua ta có việc bận nên không viết được chương mới, vậy nên chương này ta cố viết thêm dài để bù lại hôm qua không có chương. Truyện tự viết nên có nhiều thiếu sót, ta sẽ cố gắng khắc phục hơn. Mong mọi người ủng hộ ta nhiều nhiều nha~~ Hôn ❤❤❤