Chờ Tôi Có Tội

Chương 321 : Phần kết (5)

Trong tổ trừ Vưu Minh Hứa còn có một cô bé mới vào, nom rất thật thà ngoan ngoãn, ngồi ngay ngoài tiện giúp đỡ bưng trà rót nước, anh em cùng tổ đều rất quan tâm đến cô ấy. Những người khác tất nhiên đều là một đám đàn ông một màu hết. Chỉ có một nhân viên ngoài biên chế, mặc chiếc áo phông thuần sắc cổ bẻ, quần dài đen, gương mặt trắng trẻo tuấn tú, trong khí chất thanh cao thấm nét tinh tế, có chút không hòa hợp với một bàn cảnh sát thô bỉ này. Có điều, bản thân anh dường như chẳng hề để ý, chỉ ngồi im cạnh ghế chủ vị, sát với Vưu Minh Hứa. Một cánh tay gác trên lưng ghế Vưu Minh Hứa, tuy không nói nhiều nhưng rất có khí thế, khiến người ta không thể phớt lờ. Chuỗi hoài nghi lớn nhất của Chi cục Lộc Sơn đến nay đã có được đáp án. Ai có thể ôm được mỹ nhân bốc lửa mình mẩy đầy gai góc là Vưu Minh Hứa về nhà, còn có thể khiến một đám cảnh sát là bại tướng dưới tay cô hết lòng khâm phục, cam tâm tình nguyện để anh làm chàng rể, thì chính là vị trước mắt này đây. Thực ra khi anh còn nửa ngốc nửa khờ, mỗi ngày đều nũng nịu gọi A Hứa, lẽo đẽo theo ra theo vào, thậm chí còn bị Vưu Minh Hứa gọi là đến quát là đi, những cảnh sát khác đều cảm thấy sự xuất hiện của con người này tuy khá bất ngờ nhưng nhìn hai người này bên nhau dường như lại chẳng có gì là không đúng. Hiện giờ Ân Phùng đã hoàn toàn hồi phục, không cần nói đến việc anh bắt Hướng Vinh, tóm Vệ Lan khiến tổ chức kẻ trừng phạt bại lộ trước mặt cảnh sát, đồng thời còn khiến chúng tổn thương nghiêm trọng; anh chỉ tốn một ngày đã bắt được hung thủ giết chết người cảnh sát nằm vùng Quách Hưng; rồi lại xả thân cứu Vưu Minh Hứa khỏi tay Ân Trần mà suýt chút mất mạng ở Quý Châu; sau đó còn nhanh chóng tóm được sát thủ học trò giữa biển người mênh mông. Đến cuối cùng, anh giống hệt như một truyền kỳ, trước tiên là đích thân thừa nhận bản thân là người sáng lập tổ chức kẻ trừng phạt, khiến cảnh sát hết hồn hết vía. Kết quả là chẳng bao lâu sau đã vận đổi sao dời, không những rửa sạch hiềm nghi còn giúp đỡ cảnh sát tóm gọn toàn bộ tổ chức kẻ trừng phạt, chỉ ra tên thủ lĩnh đáng sợ mà không ai ngờ tới, lập nên công lao to lớn nhất… Nhìn lại người trước mắt này, anh anh tuấn, chín chắn, có tiền có tiếng, trước mất não thì giờ có lại rồi, anh ngồi vào vị trí bên cạnh Vưu Minh Hứa thực sự là khiến đám anh em tâm phục khẩu phục. Vậy cho nên có người mời rượu Ân Phùng. “Thầy Ân, ly này kính cậu, danh bất hư truyền!” “Ha ha đúng vậy, chẳng trách có thể theo đuổi được Vưu tỷ của chúng ta.” Vưu Minh Hứa liếc xéo Ân Phùng. Anh không phải người thích hàn huyên tán dóc. Tất nhiên, cô cũng đã từng chứng kiến anh lươn lẹo, khua môi múa mép… Biệt thự, sân thượng, cô gái chân dài ngực bự, ôm eo. Ân Phùng có nghĩ nát óc cũng chẳng ngờ Vưu Minh Hứa ghim thù chuyện đó. Tuy trước khi ở bên Vưu Minh Hứa anh rất ít giao thiệp với những cảnh sát cấp thấp, khi anh uống rượu cùng Sở trưởng Đoàn, Cục trưởng của Vưu Minh Hứa vẫn còn phải ngồi bên nghe chuyện nữa kìa. Anh cười mỉm: “Cảm ơn. Cũng mời anh, đội cảnh sát hình sự Chi cục Lộc Sơn dũng mãnh thiện chiến, danh bất hư truyền.” Chỉ hai câu khen đã khiến đối phương đỏ mặt thẹn thùng. Hứa Mộng Sơn ngồi cạnh Ân Phùng hào hứng xem náo nhiệt, tức khắc rót đầy cốc mới cho anh. Ngày trước trong những buổi nhậu nhẹt của Cục, Vưu Minh Hứa không đại sát bốn phương, cô đâu có ngốc, nhưng cũng là một nhân vật máu mặt không ai dám đơn thân độc mã trêu chọc. Hôm nay họ không nhắm vào cô, ăn già nữa bữa rồi mà tổng cộng mới chỉ uống có hai cốc, còn phía Ân Phùng đã bị chuốc bảy, tám cốc rồi! Kết quả đám người đó chẳng buồn để ý, vẫn liên tục lôi kéo Ân Phùng uống tiếp. Đến cô bé với vào đội cũng đỏ mặt nâng cốc rượu nói: “Thầy, thầy Ân, em rất yêu thích sách của anh! Em còn từng đến tham gia buổi ký tặng sách của anh nữa! Hôm nay em cũng mang theo sách, lát nữa anh có thể cho em xin chữ ký được không?” Ân Phùng mỉm cười không đáp. Bộ dạng hoàn mỹ anh tuấn đó khiến Vưu Minh Hứa nhớ ra: Ồ, phải rồi, anh còn có bộ mặt này nữa. Coi kìa, khiến em gái nhà người ta kích động đến nói năng lắp bắp rồi đấy. Hứa Mộng Sơn đập mạnh vai Ân Phùng, Ân Phùng nhẹ nhíu mày một cách kín đáo, Hứa Mộng Sơn nói: “Ôi chao Tiểu Linh Linh, đều là người một nhà cả, sau này anh ấy chính là anh rể của em, khách sáo làm gì? Sách có chữ ký? Muốn bao nhiêu cũng được! Thầy Ân phải gả vào đội chúng ta mà…” Còn chưa nói dứt lời đã bị người bên cạnh kéo đi. Em gái che miệng cười đến là vui vẻ. Vưu Minh Hứa cũng chỉ cười hờ hững, không biết có phải thấm men say hay không mà lòng bắt đầu nhộn nhạo. Thình lình có người ghé tai cô nói: “Anh phải gả cho em mà sao anh lại không biết nhỉ?” Vưu Minh Hứa cúi đầu cười, tiện miệng đáp: “Sao nào? Anh tủi thân hả?” Giọng nói người đó trầm thấp như con thú đang chờ đợi xuất kích: “Chỉ sợ em không đến làm anh tủi thân thôi.” Ngọt ngào êm dịu từ từ lan khắp lồng ngực. Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, cuối cùng, cuối cùng cũng xử gọn tổ chức kẻ trừng phạt khiến cảnh sát đau đầu, cũng là kẻ nguy hiểm với anh nhất, đúng như anh nói, chúng gần như bị nhổ cỏ tận gốc. Cặp mắt âm thầm nhìn trộm anh mấy năm hôm nay đã bị anh tận tay đưa vào trong ngục. Anh vẫn đang sống tốt, cô cũng vậy. Rất nhiều người bên cạnh cũng vẫn đang tốt đẹp an yên. Nghĩ vậy, lòng Vưu Minh Hứa kích động, nghiêng người dựa vào vai anh. Tuy tính cô hào sảng, song rất ít khi có những hành động thân mật với anh trước mặt mọi người. Ân Phùng cảm nhận được cảm giác mềm mại trên vai bèn nghiêng người về phía cô để cô dựa được thoải mái hơn. Động tác của hai người không lớn, âm thầm lặng lẽ, những người xung quanh nhìn thấy cũng thấy bình thường. Vậy nên hai người cứ yên lặng dựa vào nhau trên bàn nhậu ồn ào náo nhiệt. Lại có người đến mời rượu cả hai, Vưu Minh Hứa vô thức ngồi ngay ngắn lại song eo chợt bị Ân Phùng ôm chặt, anh vừa ôm cô vừa cụng ly với người ta một cách vô cùng bình thản. Vưu Minh Hứa chợt nhớ lại ngày trước có một lần anh và người trong đội cùng uống rượu, khi đó vẫn còn là Vưu Anh Tuấn, cả bữa cơm đều canh bên cô như cô vợ nhỏ, chỉ được phép nhấp vài ngụm rượu thôi. Giờ thì anh đã mang một diện mạo khác, song cảm giác hình như cũng không đến nỗi nào. Ăn thêm một chốc, Vưu Minh Hứa thấy mặt anh đã hơi đỏ bèn hỏi: “Anh không uống quá chén đấy chứ?” Anh liếc xéo cô: “Không, anh còn tỉnh táo lắm.” Đoạn cười xán lạn, để lộ hàm răng trắng muốt. Tim Vưu Minh Hứa run rẩy. Trong lúc đó, cả đám cảnh sát tán dóc một câu chuyện thú vị, Vưu Minh Hứa và họ cùng cười cùng mắng, còn cạn thêm hai cốc rượu. Đợi đến khi cô hồi thần mới phát hiện người bên cạnh im thin thít. Ân Phùng nằm bò trên bàn, bất động. Hứa Mộng Sơn cũng đã ngà say, cười hi hi hỏi: “Vưu tỷ, người đàn ông của cậu không được đâu, mới thế mà đã gục rồi.” Vưu Minh Hứa mắng luôn: “Cậu mới không được! Bao nhiêu người đổ vào chuốc anh ấy còn gì!” Mọi người ồ lên cười giả lả. Vưu Minh Hứa ghé tới, nhẹ vỗ mặt anh: “Anh không sao chứ?” “Ưm… Không sao…” “Có uống nước không?” “Không muốn!” Dưới ánh mắt của bao con người, tim Vưu Minh Hứa chợt tăng tốc. Cả nhóm đã ăn uống no nê, Vưu Minh Hứa gọi Đồ Nha từ nhà đến, cùng hợp sức với Hứa Mộng Sơn vác Ân Phùng đang gà gật lên xe. Đầu Vưu Minh Hứa cũng hơi choáng váng nhưng không đến mức say, cô ngồi dựa vào ghế sau, vuốt ve bàn tay Ân Phùng. Thấy anh tuy nhắm mắt im lìm song sắc mắt vẫn tốt, hơi thở cũng bình thường mới yên tâm.