Chờ Tôi Có Tội

Chương 280 : Người một nhà (2)

Chỉ có Trần Phong là bận rộn, lúc tranh thủ ngẩng đầu thấy mọi người đều vô cùng vui vẻ, ánh chiều tà đổ vào phòng mang lại cảm giác bình yên diệu kỳ. Trần Phong chợt thấy khóe mắt cay cay bèn nâng kính, điều chỉnh lại tâm trạng. Thật là, hiện giờ lại có thêm một Vưu Minh Hứa độc nhất vô nhị bên cạnh thầy Ân làm cậu ta cũng dễ mủi lòng rồi. Những ý nghĩ chán ghét cuộc đời, muốn được hủy diệt hình như đã rất lâu không còn đến tìm cậu ta. Bọn họ chắc cũng vậy. Còn cả người đang nằm trong đất kia nữa, đợi lát nữa mọi người cùng uống rượu phải nhớ chúc ông ấy một ly mới được. Không lâu sau, một đầu bếp mặc đồng phục trắng, dáng người cao mập cười ha ha bưng mấy món vào phòng ăn. Vưu Minh Hứa nhìn người đó, có lẽ đây chính là đầu bếp mới Ân Phùng vừa mời đến, anh nói người này chỉ đơn thuần là một đầu bếp. Quả nhiên là một người đàn ông trung niên chất phác, nghe nói bình thường sẽ sống trong căn phòng trong vườn hoa, không có việc sẽ không đến biệt thự. Tiểu Yến và Đồ Nha cũng đứng dậy giúp đỡ, chẳng bao lâu đã bày xong một bàn đầy thức ăn. Có lẽ người đầu bếp đã quen phục vụ đám người kì quái này, biết không nên hỏi nhiều nên chuẩn bị xong bèn rời đi. Quán Quân lập tức vứt điện thoại sang một bên, ngồi vào bàn đầu tiên chờ được ăn cơm. Đồ Nha cũng ngồi vào vị trí, Tiểu Yến đi lấy cơm cho mọi người đồng thời gọi Trần Phong. Trần Phong đánh vội vài hàng chữ trên vi tính xong mới xoa bóp mi tâm nhức mỏi, đứng lên đi tới bàn ăn. Ân Phùng kéo Vưu Minh Hứa, anh ngồi ghế chủ, Vưu Minh Hứa tất nhiên sẽ ngồi cạnh anh. Mọi người đều đã có mặt đầy đủ, Quán Quân đột nhiên chạy về phòng xách ra một can rượu ít nhất khoảng 2 lít rưỡi. Tiểu Yến: “Oa, hôm nay lấy cả rượu anh ủ ra cơ à? Lần trước em muốn uống anh còn không cho.” Quán Quân nhìn Vưu Minh Hứa, cười không nói, không biết lại lấy từ đâu ra vài chiếc ly thủy tinh đặt lên bàn. Ân Phùng hỏi Vưu Minh Hứa: “Có muốn uống chút không?” Vưu Minh Hứa: “Uống chút đi.” Lông mày Quán Quân nhếch càng thêm cao, nhanh chóng rót đầy rồi đưa mỗi người một ly. Trần Phong nhìn mọi người, cậu ta tự thấy mình là người coi trọng lễ nghi nhất trong đây bèn nâng ly đầu tiên, nói: “Thầy Ân, em xin được nói vài câu. Hôm nay, chào mừng bà chủ về nhà, chúc thầy Ân và bà chủ ngọt ngào thắm thiết dài lâu, sau này có cần gì, bà chủ cứ bảo bọn em. Về sau nhà này…” Cậu ta cười: “Cô làm chủ.” Quán Quân phì cười: “Nói thế thì cậu đặt thầy Ân của chúng ta ở đâu? Hi, phu cương bất chấn* hả?” Thế nhưng anh ta lại nâng cốc rất nhanh. Đồ Nha cất giọng ồm ồm: “Tôi thấy Trần Phong nói rất hay.” Tiểu Yến cười hì hì, nói: “Ừ.” Ân Phùng chỉ cười nhìn họ quấy phá, song tay thì nhéo nhẹ eo Vưu Minh Hứa, cô không đề phòng nên rùng mình, anh bình thản: “Chúc em đấy, nói vài câu đi.” Biểu cảm của mấy người bọn họ đều như đang chờ xem kịch hay, ánh mắt như tha thiết kỳ vọng cô đè đầu cưỡi cổ Ân Phùng. Ấy thế mà anh vẫn dám để mặc cô nói. Hai người nhìn nhau, tựa như đều thấy ánh sáng trong mắt đối phương. Vưu Minh Hứa nâng ly, cười nói: “Cảm ơn mọi người. Có điều, vẫn là Ân Phùng làm chủ ngôi nhà này thì hơn. Tôi đâu dám chọc giận anh ấy, nghe anh ấy hết.” Ai nấy đều ngỡ ngàng, ai mà ngờ được Vưu Minh Hứa có thể nói ra những lời này? Chỉ có Ân Phùng cụp mắt, tuy khóe môi là nụ cười nhàn nhạt song Vưu Minh Hứa cảm nhận rõ cả khuôn mặt anh đều giãn ra, từng đường nét đều viết đầy sự hài lòng. Cô cười khẽ, cô đâu phải mấy cô gái đơn thuần bồng bột, dỗ đàn ông ấy mà, ai mà chẳng biết? Anh tưởng cô nghe anh thật? Là cô cho anh chút mặt mũi trước người khác thôi. “Tôi cũng cảm ơn lời chúc của mọi người, cạn ly.” Ân Phùng điềm nhiên nói. Tất thảy bấy giờ mới phản ứng kịp, Trần Phong cười không nói, Quán Quân cũng cười nham hiểm, chỉ có Đồ Nha và Tiểu Yến là nhìn Ân Phùng bằng ánh mắt thán phục. Sau ly đầu tiên, tất cả bắt đầu ăn cơm, Vưu Minh Hứa gắp liền mấy đũa, vừa định nếm thử tay nghề của đầu bếp mới thì Ân Phùng lại ôm eo cô, ghé sát tai nói: “Nói phải giữ lời, về sau cái nhà này phải nghe anh.” Vưu Minh Hứa không buồn ngẩng đầu: “Em nói thế bao giờ?” Ân Phùng tròn mắt. Cô đúng là thích ăn miếng trả miếng, phản đòn anh ngay được. Ân Phùng không giận mà cười trầm: “Nhiều người nghe thế, em lấp liếm sao được?” “Người nhiều hay ít thì có liên quan gì?” “Em chơi trò xỏ lá với anh đấy à?” “Thì sao nào?” … Bất giác, hai người bắt đầu thì thà thì thầm, những người đối diện đều thấy cay cả mắt. Trần Phong và Quán Quân cụng ly, liếc xéo hai người họ, nói: “Ngày trước chỉ biết Vưu Anh Tuấn thích quấn bà chủ, khi tình cảm tốt đẹp cũng đâu thấy bám như sam thế này. Không ngờ đến lượt chính chủ thì là cái bộ dạng này đây.” Quán Quân nhấp ngụm rượu, thở dài một hơi: “Trời sinh một cặp mà.” Trần Phong không ngờ anh ta “miệng chó mà nhả được ngà voi”, cười nói: “Thú vị.” Đồ Nha rượu vào là đỏ mặt, cười híp mắt: “Tốt biết bao, tốt quá, không còn gì đẹp hơn họ nữa rồi. Tôi nói cho các cậu nghe, thực ra có một vài chuyện toàn là nhờ tôi hết…” Anh ấy bắt đầu kéo Trần Phong kể lể. Tiểu Yến cũng nâng ly, rượu không say người người tự say, mấy ly rượu vào bụng, đám anh trai chưa hề hấn thì cậu ấy đã bắt đầu mơ màng, thấy thầy Ân gắp thức ăn cho bà chủ, bà chủ ghét bỏ gắp trả lại anh, thầy Ân không nói gì mà tự ăn. Tiểu Yến bật cười, nói: “Tương lai nếu bà chủ và thầy Ân có con, chắc chắn sẽ vừa xinh đẹp lại đáng yêu!” Cậu ấy say nên giọng rất lớn, mọi người lập tức im bặt. Vưu Minh Hứa nói cho cùng cũng là một cô gái chưa chồng, tuy không đến mức đỏ mặt song nhất thời không biết phải tiếp lời ra sao. Còn Ân Phùng căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện con cái, nên nghe thấy lời này cũng không cất tiếng. Ngược lại, Quán Quân sáng mắt, gật đầu: “Nói không sai.” Sau đó nhìn thẳng vào bụng Vưu Minh Hứa: “Đợi sinh con rồi tôi nuôi, thằng bé muốn học gì tôi dạy!” Tiểu Yến: “Em cũng muốn dạy! Em muốn dạy thằng bé trèo tường và phá khóa!” Đồ Nha cười ha ha, tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ ấy vậy. Trần Phong thấy họ càng nói càng quá đà, cáu kỉnh nâng kính: “Các vị, chuyện nuôi trẻ đến lúc đó vẫn nên giao cho tôi thì hơn.” Ân Phùng im lặng mỉm cười, ánh mắt nhìn Vưu Minh Hứa cũng bắt đầu đầy thâm ý. Vưu Minh Hứa chửi thầm một câu trong bụng, anh thâm ý cái khỉ gì, đặt cộp chiếc ly xuống bàn, lạnh nhạt quét mắt nhìn quanh, nói: “Tôi mới hai mấy tuổi, ai muốn sinh con? Cho dù sau này sinh thật, chuyện nuôi dạy con cũng là tôi làm chủ.”