Cho em xin chút vía của anh
Chương 6 : Cho em xin chút vía của anh
“Minh Khê vẫn chưa chịu về ư?” Bà Triệu nhíu mày, hỏi tài xế nhà mình.
Tình cảm của bà Triệu dành cho Minh Khê rất phức tạp. Bà biết rằng đứa bé này là con gái mình dứt ruột đẻ ra, nhưng đã chia cách mười lăm năm trời, thật sự quá xa lạ. Dù là một cái ôm hay một động tác đụng chạm tiếp xúc cũng khiến bà thấy xấu hổ, gượng gạo lạ kỳ.
Hơn nữa, bà cũng rất để ý đến cảm xúc của Triệu Viện, Viện Viện yếu ớt từ bé, chưa bao giờ phải cạnh tranh giành giật với ai. Nếu nó phát hiện người nhà đổ xô đi quan tâm Minh Khê vừa được tìm về thì nó hẳn sẽ đau lòng tủi thân vì nghĩ mình bị ra rìa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy nên mấy năm nay, bà Triệu luôn giữ khoảng cách không mặn không nhạt với Minh Khê.
Suy đi nghĩ lại Minh Khê cũng là con ruột của bà, dù nó có bướng bỉnh, phản nghịch đến đâu thì bà cũng không thể bỏ rơi nó được.
Tài xế khóa cửa gara lại, lắc đầu, nói: “Hôm nay lúc đi đón người tôi chỉ đón được tiểu thư Triệu Viện và thiếu gia Ninh Vũ, không thấy bóng dáng tiểu thư Minh Khê ở cổng trường."
“Con bé này đúng là ngang bướng, hai ngày rồi vẫn không chịu về nhà." Bà Triệu tức giận ra mặt.
Tài xế hỏi: “Hay là ngày mai khi tan học, tôi vào trường tìm tiểu thư, đưa cô ấy về nhà?"
“Thôi, không cần đâu.” Trong lòng bà Triệu cũng có vài phần bực bội: “Mới nói nó mấy câu thôi, động một cái là bỏ nhà đi. Ai chịu được cái tính xấu đấy của nó? Nó đã không về thì không cần đón nữa. Vả lại, nó chỉ mang đi một ít quần áo và giày dép, tôi thấy nó chẳng ở lại trường được lâu đâu!”
Nói thế nào thì đây cũng là chuyện nhà người ta, tài xế cũng không dám nhiều lời nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà Triệu xoay người vào nhà. Hôm nay lớp Triệu Viện có hoạt động văn nghệ nên không về nhà. Triệu Vũ Ninh thì bỏ cơm, chẳng biết nó giận dỗi gì, mới về nhà đã đóng cửa chơi game trong phòng.
Bà Triệu ăn cơm tối có một mình, chợt nhận ra không có món sườn xào chua ngọt sở trường của Minh Khê. Dùng bữa xong, ngồi trên sofa xem TV thấy thiếu những cái bóp vai của Minh Khê. Cơn giận vẫn âm ỉ trong lòng, nhưng đột nhiên lại thấy nhà cửa quạnh quẽ lạ lùng.
Tất nhiên là bà chẳng thể hạ mình liên lạc với Minh Khê hỏi thăm tình hình sinh hoạt của cô ở trường, thế nên bà đành gõ cửa phòng Triệu Vũ Ninh dò hỏi.
“Hôm nay ở trường con gặp chị con chưa? Con có hỏi nó giận lẫy chán rồi định khi nào về nhà không?
“Chưa gặp, con học lớp 10, hơi đâu chạy sang dãy lớp 12 của chị ấy." Triệu Vũ Ninh nhớ tới chuyện trưa nay bị Minh Khê bơ ở nhà ăn, cậu xụ mặt: “Mẹ, mẹ đừng hỏi con nữa, không phải mẹ mới chính là người mắng chị đến mức chị bỏ nhà đi à?”
Bà Triệu nghẹn họng, không biết phải làm sao, đành phải đi ra.
Đợi âm thanh ngoài cửa lặng đi, Triệu Vũ Ninh tắt game, mở Wechat.
Cậu không hiểu nổi nữa, sao mà lần này Minh Khê lại giận đến thế chứ. Đã không chuẩn bị cơm hộp cho mình rồi, ở trường lại còn xem cậu như người dưng. Chị ấy đang nghĩ gì? Bỏ nhà đi thì thôi, lại còn định vạch rõ ranh giới cạch mặt cả nhà à?
Mà lần này có phải chuyện gì to tát đâu? Triệu Viện lên cơn dị ứng nên người nhà quở trách chị ấy mỗi mấy câu? Vụ bị bỏng lúc trước chị ấy có hó hé gì đâu?
Hơn nữa, rõ là trưa nay cậu ta đã định chạy sang xin lỗi rồi, thế mà chị ấy lại lơ đẹp cậu ta trước.
Nếu bây giờ mình gửi tin nhắn cho chị trước thì mất mặt lắm nhỉ? Mình cứ thui thủi lẽo đẽo cúi đầu trước chị mãi à?
Nhưng ngộ nhỡ chị cứng cổ không chịu về nhà thì ai làm cơm cho mình bây giờ?
Triệu Vũ Ninh không có hứng nuốt trôi cơm tối, khó chịu thật sự!
Triệu Vũ Ninh lại nghĩ đến chuyện chiều nay lúc về tới nhà, ngó qua căn phòng của Minh Khê thấy nó vẫn trống không vắng lặng. Cậu ta cau mày, vò đầu bứt tai, sau khi gõ đi xóa lại mấy lần, cuối cùng cũng nhắm mắt gửi một tin nhắn.
“Triệu Minh Khê, lúc trưa chị có ý gì?”
Cậu ta ngồi khoanh chân trên giường, cố nén cơn rối rắm trong lòng, cúi xuống chờ Triệu Minh Khê reply.
Ai ngờ...
Bất ngờ, sửng sốt thấy mình được nhận lại một dấu chấm than đỏ tươi!
“...”
Bạn không phải là bạn bè của đối phương, vui lòng gửi yêu cầu kết bạn, sau khi đối phương đồng ý mới có thể trò chuyện.
"...”
Triệu Vũ Ninh ngẩn cả người, theo bản năng tức tốc gọi điện thoại cho Triệu Minh Khê.
Nhưng từ điện thoại cũng nhanh chóng truyền đến một câu máy móc: “Số điện thoại bạn vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Cả Wechat và điện thoại đều bị chặn???
Triệu Vũ Ninh suýt chút nữa ngã lăn xuống đất, cậu ta kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm, ngẩn người không dậy nổi.
Triệu Vũ Ninh chết máy mất một lúc.
Từ khi Triệu Minh Khê về nhà này tới nay, đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Trước đây cô cũng từng bỏ nhà đi mấy lần, cũng đòi sống trong ký túc xá trường, nhưng chưa bao giờ thành công. Cô chỉ ở ngoài hai ngày đã chủ động trở về với bộ dạng mắt mũi đỏ hoe. Thật ra Triệu Vũ Ninh biết rõ chuyện người bà năm xưa nhận nuôi Minh Khê ở một thị trấn nhỏ phương Bắc đã qua đời, Minh Khê chẳng còn chỗ nào để đi nữa.
Nhưng lần này, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy chị ấy chịu về, thậm chí còn chặn hết đường liên lạc với cậu ta.
Triệu Vũ Ninh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chị chỉ chặn liên lạc với mình cậu, hay chặn hết cả nhà rồi?
Không biết vì sao, khi Triệu Vũ Ninh nhớ đến vẻ mặt hờ hững của Minh Khê lúc bỏ đi, trong lòng cậu ta bỗng dấy lên một ý nghĩ mơ hồ, nói chung là dự cảm xấu.
Đúng lúc cậu ta đang đi tới đi lui trong phòng, nghĩ xem có nên nói chuyện này với anh trai Triệu Trạm Hoài không thì dưới lầu truyền đến thanh âm báo hiệu rằng anh cả đã về.
Hình như còn có cả người khác nữa, người tiếp khách là bà Triệu.
Chẳng bao lâu sau, có người gõ cửa phòng: "Tiểu thiếu gia, thiếu gia Lệ Nghiêu tới, nói là có chút việc. Phu nhân cho gọi cậu xuống lầu."
Thẩm Lệ Nghiêu này chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, từ nhỏ đến lớn đạt được vô số cúp thưởng, ngoài ra còn am hiểu chế tạo robot và đạt cả giải về cờ vây.
Triệu Vũ Ninh thấy tính tình anh ta quá lạnh lùng, ngạo mạn nên chẳng ưa chút nào. Nhưng không chịu được ba Triệu mẹ Triệu vẫn luôn nhiệt tình tiếp đãi anh ta, lúc trước còn định kết duyên cho anh ta và Triệu Viện. Nhưng sau khi Minh Khê trở về, người thuận lý thành chương kết duyên với Thẩm Lệ Nghiêu trở thành Minh Khê.
Nhưng anh ta rất ít khi chủ động tới nhà họ Triệu. Mỗi lần tới đều lạnh nhạt như ai thiếu anh ta tám triệu tệ vậy. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?!
Nếu như mình không đi xuống, sẽ phải mẹ lải nhải cả tối cho xem.
Triệu Vũ Ninh nhíu mày, đành phải gạt chuyện Triệu Minh Khê chặn mình sang một bên, đi xuống lầu.
*
Hạ Dạng ở cùng khu biệt thự với nhà họ Triệu. Vậy nên tối hôm đó nhà họ Triệu đã xảy ra chuyện gì thì lập tức truyền hết đến tai Minh Khê ngay.
Hạ Dạng gửi tin nhắn tới: “Nghe nói buổi tối Thẩm Lệ Nghiêu đến nhà cậu.”
Minh Khê ngẩn người, suy nghĩ giống hệt Triệu Vũ Ninh, Thẩm Lệ Nghiêu chủ động đến nhà họ Triệu - Mặt trời mọc đằng Tây à?
Hạ Dạng lại gửi tin nhắn đến: “Có người thấy sau khi tan học cậu ta sang lớp chất lượng tìm Ngạc Tiểu Hạ. Cậu nói xem, có phải cậu ta đã moi được sự thật từ miệng Ngạc Tiểu Hạ nên mới đến nhà cậu để chứng minh cho ba mẹ cậu thấy cậu không dính dáng đến chuyện Triệu Viện dị ứng không? Cậu có thể được minh oan đó!
“Mình không biết.” Minh Khê trả lời: “Hơn nữa, bây giờ mình cũng không để ý đến việc nhà họ Triệu nghĩ gì về mình nữa."
Kiếp trước, cô sa đà vào những cuộc mâu thuẫn với người nhà, chỉ vì muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân nên mới đánh mất lý trí.
Kiếp này cô đã sáng mắt ra rồi, chỉ cần xác định Ngạc Tiểu Hạ có liên quan đến chuyện dị ứng là Minh Khê có rất nhiều cách để chứng tỏ với người nhà họ Triệu cô hoàn toàn trong sạch. Đến bệnh viện theo dõi cũng được, ghi âm rồi lừa Ngạc Tiểu Hạ nói ra cũng là một cách.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Minh Khê đã không quan tâm việc bọn họ đánh giá cô ra sao nên cũng chẳng cần phải lãng phí thời gian vào chuyện này.
Sự quan tâm tin tưởng của nhà họ Triệu đối với cô mà nói, giống như chiếc bánh thơm ngon.
Kiếp trước là cô ảo tưởng cố chấp u mê thèm muốn nó. Kiếp này thì không.
Nhưng chuyện Thẩm Lệ Nghiêu đến nhà họ Triệu, liệu có đúng như suy đoán của Hạ Dạng, là vì muốn giúp cô?
Minh Khê đang gội đầu thì có điện thoại gọi đến, cô không nghe. Một lúc sau, lau khô tóc xong, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ anh trai Triệu Trạm Hoài và một tin nhắn.
Cô và Triệu Trạm Hoài không liên lạc nhiều nên cô quên mất việc phải cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen.
“Lệ Nghiêu vừa đến nhà mình. Chuyện mấy hôm trước của Viện Viện hình như là do bạn em ấy không cẩn thận. Cả nhà trách oan cho em rồi, xin lỗi em."
“Nhưng Minh Khê à, em đừng quen thói xấu, mới ấm ức một tí đã bỏ nhà đi. Còn nữa, hai ngày nay mẹ rất phiền lòng, bao giờ em mới về nhà? Anh đi đón em."
Minh Khê dửng dưng nhìn những lời xin lỗi muộn màng kia. Cô chỉ hơi ngạc nhiên.
Hạ Dạng đoán đúng thật.
Nhưng sau đó Minh Khê lại cảm thấy rất bình thường.
Tuy Thẩm Lệ Nghiêu không thích cô, đối xử với cô khá lạnh nhạt nhưng đôi bên cũng đã quen biết hai năm, coi như là bạn bè của nhau. Hơn nữa, con người Thẩm Lệ Nghiêu này lại không phải lạnh lùng với cô, là bàng quan với mọi người, lúc nào cũng kiêu ngạo chẳng để ai vào mắt.
Nói không chừng là cậu ta biết chuyện cô dọn đến ở ký túc xá của trường nên tiện tay giúp đỡ.
Tuy Thẩm Lệ Nghiêu làm chuyện thừa thãi, nhưng Minh Khê vẫn thấy biết ơn. Không uổng phí một kiếp trước cô thiếu nữ ngây thơ này từng thương thầm trộm nhớ cậu ta.
Minh Khê ngồi cạnh mép giường, ngón tay nhẹ nhàng lướt đến tin nhắn của tin nhắn Triệu Trạm Hoài, thẳng tay xóa đi. Sau đó, đem tất cả số điện thoại, Wechat của người nhà họ Triệu, xóa sạch một lượt.
Thế giới thanh tịnh.
Cô sẽ không về nhà, về nhà để dẫm vào vết xe đổ mắc bệnh nan y kiếp trước sao? Triệu Viện là con cưng của thần may mắn, chuyện này cơ bản không thể thay đổi. Nếu cô còn không nắm chặt thời gian chuyển bại thành thắng thì kết cục vẫn không thể sống quá 23 tuổi.
*
Triệu Trạm Hoài bên này không thấy Minh Khê gọi điện lại, cũng không thấy cô trả lời tin nhắn, trên mặt xuất hiện vài phần áy náy, nói với bà Triệu: “Cũng đã hơn mười giờ tối rồi, có lẽ em nó ngủ rồi."
Sắc mặt người nhà họ Triệu lộ ra vẻ rối rắm.
Triệu Vũ Ninh nghĩ lại, cuối tuần trước sau khi đưa Triệu Viện đi bệnh viện, bọn họ không rõ trắng đen đã trực tiếp mắng Minh Khê một trận. Minh Khê chắc chắn sẽ thấy tủi thân, chẳng trách lần này đi bỏ nhà đi lâu như vậy chưa thấy về.
“Trong nhà cũng có ai trách nó đâu, chỉ nói có mấy câu. Đã vậy, chuyện Viện Viện bị dị ứng không liên quan đến nó, nhưng nó cũng không thể không quan tâm đến Viện Viện đang nằm viện mà càn quấy với chúng ta?"
Trên mặt bà Triệu có phần áy náy nhưng vẫn cứng miệng: “Bây giờ còn ngang ngạnh quá thể, mới nói có hai câu đã dọn vào ký túc xá để gây sức ép."
Triệu Vũ Ninh hơi tức giận: “Mẹ, mẹ nói ít vài câu không được à?”
Triệu Trạm Hoài đỡ bà ngồi xuống, nói: “Minh Khê trẻ con hay dỗi, dỗ một chút là được rồi. Cuối tuần con đi đón em nó về. Nhưng nó về rồi, mẹ vẫn nên xin lỗi nó. Mẹ chỉ mạnh miệng nhưng mềm lòng thôi."
Bà Triệu nhíu mày nói: “Được rồi, con bé này khiến cả nhà loạn hết cả lên, đợi cuối tuần này nó về thì nói tiếp.”
Triệu Vũ Ninh ngồi bên cạnh mấp máy môi nhưng chẳng nói nên lời. Triệu Minh Khê đã chặn cậu ta rồi. Có thể đón cô về sao? Hay vốn dĩ mai này cô cũng chẳng muốn về.
Cậu ta nhìn vẻ mặt áy náy xen lẫn tức giận trên mặt bà Triệu, trong lòng nảy ra một suy nghĩ.
Tại sao chuyện này rõ ràng không phải lỗi của Minh Khê, Minh Khê không hề nói gì nhưng cả nhà cứ đè đầu cô ra hỏi tội đầu tiên?
Hơn nữa, sau khi Thẩm Lệ Nghiêu giải thích rõ ràng, bà Triệu vẫn nói Minh Khê không hiểu chuyện?
Nếu như sự bất công rõ ràng này không phải do người khác chịu mà là cậu ta thì phải làm sao đây.
Bất công.
Triệu Vũ Ninh của tuổi mười sáu lần đầu tiên bị hai chữ này làm cho kinh hãi.
*
Tin nhắn đột ngột của Triệu Trạm Hoài chẳng mảy may phá hỏng tâm trạng vui vẻ của Minh Khê. Cô làm xong bài tập, nhìn thành quả cả ngày của mình - bốn chồi non bé nhỏ tràn đầy ý chí chiến đấu vươn lên.
Chiều nay, cô ngồi cạnh Phó Dương Hi suốt ba tiết, theo lý phải hấp thụ được không ít vận may nhưng mầm cây thứ năm khẽ rục rịch dưới đất, chẳng hề có dấu hiệu đâm chồi.
Không biết vì sao lại thế nữa, những lần hấp thu ké vận may từ Phó Dương Hi hình như không mạnh mẽ bằng lần đầu tiên hấp thụ.
Hệ thống giải thích cho cô: "Hiệu ứng giới hạn giảm dần. Lần đầu tiên cô xuất hiện bên cạnh Phó Dương Hi, vốn dĩ đồng nghĩa với “Nữ phản diện nhìn thấy Phó Dương Hi, ngồi bên cạnh Phó Dương Hi” là một sự kích thích với độc giả hôm đó, khiến cô tăng thêm vận may. Nhưng khi cô tiếp tục ngồi cạnh cậu ta, trong câu chuyện không thể tả đi tả lại cảnh này, độc giả sẽ mắng tác giả dông dài nhạt nhẽo, thế nên vận may cô có thể hấp thụ được cũng yếu đi."
Minh Khê như đưa đám, hỏi: “Chuyện khác cũng vậy sao, tất cả đều tuân theo quy luật giới hạn giảm dần?”
“Đúng, trên cơ bản là vậy.” Hệ thống nói: “Trong một ngày, cùng một hành động thì hiệu quả lần sau thấp hơn lần trước.”
“Muốn sống thật khó, còn phải không ngừng bày trò mới nữa."
Đang nói chuyện, Minh Khê sực nhớ ra mình phải gửi tin nhắn cho Phó Dương Hi, tan học thì đi mua đồ, chưa kịp gửi tin nhắn cho cậu.
Cô lên tinh thần, sấy tóc xong bò lên giường sạc điện thoại.
Phía bên này, Phó Dương Hi vừa tắm xong, cái đầu đỏ ướt nhẹp, nằm trên giường nhung ngoại cỡ trong biệt thự nhà họ Phó, lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại suốt hai tiếng rồi.
Quả thật là mình đã đánh giá thấp cô bạn học chuyển lớp này rồi. Một trăm ngàn tệ cậu chuyển cho, cô ta tiêu sạch trong một lần. Thật ra cậu cũng không để ý số tiền đó, nhưng là cái cô chuyển lớp này hình như lộ liễu quá nhỉ?
Phó Dương Hi bốc hỏa trong lòng, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, xoa xoa đôi mắt khô khốc, lại tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.
Đã 11 giờ rưỡi, cái cô chuyển lớp sao lại làm ăn thế nhỉ? Xin wechat của mình mà không nhắn đến một tin?
Đại gia nhà người ta bị bào sạch tiền còn được nhận một tiếng “Cảm ơn.”
Tại sao mình chẳng có?!
Vì tiền thì lúc theo đuổi cũng phải có tâm tí chứ?
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên, hiện lên một thông báo của Wechat. Phó Dương Hi giật bắn người, điện thoại lập tức rơi xuống đất.
Cậu lật người mò tìm.
Bên ngoài truyền đến giọng của người giúp việc: "Thiếu gia, không có việc gì chứ?"
"Không sao, không sao, đừng vào đây."
Bên này, Minh Khê tựa người vào đầu giường, ngẫm nghĩ, gửi một tin nhắn: “Cậu Phó, cậu ẩn nick tôi đi là được.”
Gửi xong tin nhắn, đối phương không rep lại. Minh Khê không hi vọng cậu trả lời, nhanh chóng nhìn vào chậu cây. Quả nhiên những thứ lần đầu tiên sẽ có uy lực lớn nhất, tức thì có nửa chồi non nhú lên.
Minh Khê lập tức thấy kích động, ngồi thẳng lưng ngay ngắn.
Thấy đối phương không có động tĩnh gì, Minh Khê cũng không ngại, gửi thêm một tin nhắn: “Ngủ ngon.”
Lần này cây thứ năm mọc thêm một phần tư.
“Đúng rồi.” Minh Khê hỏi hệ thống: “Gửi số chữ ít hay nhiều có ảnh hưởng không?”
Hệ thống nói: “Cái này không biết, cô thử xem.”
Vì thế Minh Khê dùng tay lướt lung tung trên bàn phím di động, gửi đi một tràng: “An toàn hơn là những gì thứ ba thì mình có cái nào cũng có thể nói rằng không có xe nâng thì mày cứ như là một trong những người có thể làm được gì cho nó lành bác nào có thể làm được gì cho nó lành" (*)
(*: Đoạn này nữ chính gõ lung tung)
Lần này cây thứ năm mọc thêm một phần tám.
Xem ra gửi số lượng từ ít hay nhiều, nội dung thế nào cũng không ảnh hưởng tới độ sinh trưởng của mầm cây.
Điều ảnh hưởng duy nhất là lần thứ mấy gửi.
Phó Dương Hi đi chân đất cầm móc quần áo, vất vả lắm mới khều được điện thoại từ trong gầm giường ra, vừa mở khóa màn hình đã đơ luôn, chẳng hiểu mấy thứ hiện ra là gì.
Cậu: “...”
Cái thứ gì vậy, cậu cảm giác như học sinh chuyển lớp này đang lấy mình ra làm robot thí nghiệm vậy.
Sau khi kiểm tra toàn bộ sự biến đổi về lượng xong, Minh Khê lại gửi thêm một dấu ..
Lần này mầm cây không hề thay đổi chút nào.
Thông qua bốn lần thí nghiệm này, cơ bản là Minh Khê đã xác định được rằng mỗi ngày chỉ có ba tin nhắn đầu tiên mới có thể khiến mầm cây sinh trưởng bình thường. Kể từ lần thứ tư trở đi, quy luật giới hạn giảm dần bằng không.
Vậy xem ra mỗi ngày cô chỉ cần gửi ba tin nhắn cho Phó Dương Hi là ổn rồi.
Thu hoạch thêm được hơn nửa cây chồi non, Minh Khê hứng chí vui vẻ tắt điện thoại rồi đi ngủ.
Mà bên này, Phó Dương Hi đang kìm nén bản thân đừng gửi đi mấy dấu hỏi chấm.
Phải lạnh lùng.
Đại ca ngầu lòi sẽ không trả lời trước tin nhắn thứ năm.
Đợi đến lúc học sinh chuyển lớp đau khổ cầu xin đến tin nhắn thứ sáu, cậu mới được trả lời.
Nhưng nguyên một đêm, Phó Dương Hi thức trắng cũng chẳng nhận được tin nhắn tiếp theo gửi đến.
Cậu: "...”
Phó Dương Hi hai mắt thâm quầng, nhìn đoạn tin nhắn trên màn hình, nghi ngờ cả thế giới. Chẳng nhẽ học sinh chuyển lớp đang dùng thủ đoạn mới lạ cố ý thu hút mình?
Đồ hám tiền, chỉ nghĩ đến tiền của cậu.
Mai sẽ chặn cô ả!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
50 chương
40 chương
8 chương