Cho em xin chút vía của anh
Chương 2 : Cho em xin chút vía của anh
Việc rời khỏi nhà họ Triệu đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của Minh Khê.
Sự thật chứng minh rằng đời trước cô tự mua dây buộc mình, một khi cô dẹp hết đám người nhà đó qua một bên thì cô cũng chẳng còn tâm trạng khổ sở lo sợ không đâu. Bây giờ cô chỉ quyết tâm bảo vệ cái mạng nhỏ của mình thôi. Cô hành động rất nhanh, sáng hôm sau đã xử lý xong thủ tục chuyển lớp, bắt đầu dọn dẹp sách vở.
Hệ thống cho Minh Khê một cái chậu không, chỉ mình Minh Khê thấy được hoa cỏ trong chậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Điểm số mệnh của cô sẽ được tích góp từng chút một, mỗi khi có thêm điểm sinh mệnh thì chồi cây sẽ lớn lên một chút. Khi nào toàn bộ cây hoa phát triển thì số mệnh nhân vật phản diện của cô mới hoàn toàn chấm dứt. Cho đến khi ấy, kết cục của cô vẫn luôn là "Không được chết tử tế"."
"Thậm chí, nếu như cô chăm sóc bồn hoa này tươi tốt thì biết đâu số mệnh của cô còn vượt lên trên cả Triệu Viện."
Minh Khê hỏi: "Vậy những người bị cọ thì có ảnh hưởng gì không?"
"Không đâu. Cô biết cục phát wifi không, cô hưởng ké điểm may mắn của họ, nhưng may mắn của bản thân họ cũng không hề thay đổi."
Vậy là Minh Khê yên tâm.
Cô cầm bồn hoa mà trong lòng tràn đầy kích động. Đầu tiên, cô thử trên người lớp trưởng lớp 12-6 trước, trước khi đi cô đã ôm lớp trưởng một cái thật chặt.
Lớp trưởng lớp 12-6 được yêu thích mà hết hồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Khê vừa ôm ấp thân mật với lớp trưởng, vừa nhìn chằm chằm cái bồn hoa trên không trung như vợ chờ chồng.
Cuối cùng sau ba phút, đống đất trong bồn hoa không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Xung quanh yên tĩnh.
Minh Khê: "..."
Hệ thống an ủi: "Lớp trưởng các cô đúng là không được đâu, tỉ lệ chỉ có 0.000001% thôi, cô vẫn nên chú ý vào đám người top trên đi."
Minh Khê thấy cực kỳ bất ổn.
Chậu hoa đó lớn như thế, cô phải trồng đến năm nào tháng nào chứ? Lại còn vượt lên trên Triệu Viện, cô chỉ cầu mình không bị bệnh nan y chết là tốt lắm rồi.
Minh Khê ôm tâm tình bị thương tổn nặng nề, thở hồng hộc ôm sách đem đến lớp chất lượng, lớp chất lượng cao và lớp quốc tế với lớp trưởng.
Cô mặc đồng phục rộng thùng thình của trung học A, mái tóc dài ngang xương quai xanh đen nhánh, làn da trắng trẻo, trên cổ có một sợi dây màu đỏ, mặt dây là một viên ngọc.
Chóp mũi cô rịn một lớp mồ hôi nhưng vẫn đeo khẩu trang. Chiếc khẩu trang khiến Minh Khê cảm thấy khó mà hít thở nhưng cô không thể tháo nó ra được. Đời trước cô không nghe theo lời dặn của bác sĩ, không mang khẩu trang ra ngoài mà chỉ bôi kem chống nắng, cuối cùng trên mặt vẫn để lại một vết mờ mờ, dù có dùng bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng.
Nhìn từ xa thì không có gì, nhưng nếu nhìn gần thì như một vết bẩn trên bình hoa đẹp đẽ vô ngần vậy, kiểu như trời đất bất công nên tạo một dấu vết trên vật hoàn mỹ này.
Nếu gương mặt cô không bị thế thì Triệu Viện chưa chắc là hoa khôi của trường đâu.
Minh Khê cũng rất bất đắc dĩ, có thể vì cô là vai phản diện nên lúc nào cũng không bằng cô ta.
Nói chung là đời này cô phải nhẫn nhịn, phải ráng đợi vết thương phục hồi thật tốt.
Thẩm Lệ Nghiêu đang xử lý những món quà người ta thừa dịp cuối tuần nhét vào hộc bàn anh ta. Trong hộc bàn anh ta chứa nào là mạch điện, đề thi, hộp quà, vô cùng lộn xộn.
Anh ta xách thùng rác đến bên cạnh bàn. Thẩm Lệ Nghiêu rũ mắt, không hề nhìn đến những món quà trong ngăn bàn, lùa hết chúng vào thùng rác. Hai đầu ngón tay anh ta kẹp một phong thư tình màu hồng.
Chắc người đưa thư tình cũng sợ anh ta không thèm nhìn mà vứt luôn nên thắt một sợi dây trên bức thư, trên sợi dây có buộc một tấm huy chương.
Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lùng nhìn, đôi mày nhăn lại đến mức có thể kẹp chết con ruồi.
Một giây sau, cả thư tình lẫn huy chương đều bị nhét vào thùng rác.
Mấy người ghé vào cửa sổ hóng chuyện đột nhiên nói: "Đó không phải là Triệu Minh Khê sao? Cô ta ôm nhiều đồ thế? Mẹ ơi, cô ta lọt vào top 5 thật à!"
Thẩm Lệ Nghiêu giật ghế lại, ngừng động tác trên tay.
Diệp Bách quay đầu: "Mẹ ơi, Nghiêu thần, cậu biết bọn này mới nhìn thấy gì không? Triệu Minh Khê ở dưới lầu đó! Cô ta cũng cố chấp quá đi, chưa tới phút cuối là chưa chịu từ bỏ. Miệt mài học tận một năm để cùng lớp với cậu, cậu có cảm tưởng gì không?"
"Vô vị."
Vẻ mặt Thẩm Lệ Nghiêu không thay đổi, anh ta ngồi xuống, buông mắt cầm mạch điện lên: "Top 5 lớp phổ thông có thể chuyển lớp tự do, đây là quy định của trường học, cũng là quyền lợi của cô ấy, không liên quan tới tôi."
"Vậy là phải chung lớp rồi. Ôi, nếu cô ấy chuyển tới lớp chúng ta rồi ngày nào cũng dính lấy cậu thì làm sao bây giờ?"
"Vừa mới có thành tích đã ôm đồ đến, đúng là quá nhanh quá nguy hiểm."
Thẩm Lệ Nghiêu không nâng mắt, lạnh lùng nói: "Tôi không yêu sớm đâu."
Ngọn lửa hóng chuyện hừng hực của đám người bị Thẩm Lệ Nghiêu dập tắt một cách lạnh lùng.
Một năm trước Triệu Minh Khê chuyển trường đến đây, luôn đeo khẩu trang trên mặt, nghe nói là vì không cẩn thận bị thương nên không thể ra nắng. Nhưng không ai trong lớp chất lượng cao có hứng thú quan tâm đến gương mặt của cô, có lẽ là vì họ đã học cấp ba rồi nên không thấy có gì lạ. Chuyện bọn họ quan tâm chính là chuyện Triệu Minh Khê theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu. Cô gái này quá mức mãnh liệt, vô cùng nghị lực, cô bò từ vị trí tầm trung trong lớp phổ thông đến top năm của khối chỉ vì muốn chuyển lớp.
Có điều nhìn bộ dạng lạnh lùng của Thẩm Lệ Nghiêu, bọn họ cũng hiểu Thẩm Lệ Nghiêu không có hứng thú gì với cô gái này rồi.
Diệp Bách sờ mũi: "Nhưng cậu yên tâm đi. Nếu cô ấy đến lớp chúng ta mà không theo kịp tiến độ thì vẫn phải quay về lớp cũ, cô ấy không kiên trì được bao lâu đâu. Nếu cô ấy quấn lấy cậu làm ảnh hưởng đến thành tích thì chắc thầy cô cũng sẽ cản cô ấy thôi."
Thẩm Lệ Nghiêu nhíu mày, anh ta đang định nói gì đó thì ngoài hành lang đã xuất hiện bóng dáng Triệu Minh Khê và lớp trưởng.
"Tới rồi." Có người cười nói: "Nghiêu Thần, những ngày tiếp theo của cậu đúng là ngập tràn sắc màu đấy, cậu tự cầu phúc đi ha..."
Có điều cậu ta còn chưa nói hết thì mọi người thấy Triệu Minh Khê và lớp trưởng lớp 6 cầm sách đi lướt qua hành lang.
"..."
Không khí trong lớp chất lượng cao im lặng năm giây.
Diệp Bách kinh ngạc: "Phía trước là lớp quốc tế mà, cô ấy đi nhầm sao?"
Minh Khê không có tâm trạng lo đám lớp chất lượng cao sát vách nghĩ gì. Cô ôm sách đi vào cửa sau của lớp quốc tế, bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại, chân mềm như đang đạp trên bông.
"Đời trước tôi cũng có lúc bị như thế này, tôi còn tưởng do mình tụt huyết áp, khoan đã..." Minh Khê đột nhiên giật mình: "Chẳng lẽ đây là điềm báo của bệnh nan y sao?"
"Đúng thế, chứ không cô nghĩ là gì?" Hệ thống nói: "Tiểu thuyết người ta cũng phải có logic đàng hoàng chứ, dù vai phản diện có khiến người ta ghét đến cỡ nào cũng không thể đột nhiên bị bệnh chết được. Nhất định sẽ có kiểu như "Triệu Minh Khê không hiểu sao cảm thấy không khỏe", "Vết máu bầm trên mắt cá chân Triệu Minh Khê mãi vẫn chưa tan", những chi tiết như thế sẽ mang tính ám chỉ cho độc giả."
"..." Minh Khê không có sức trêu đùa với hệ thống. Cô ôm sách, lắc lư đi đến, trước mắt vẫn còn rất nhiều mảng đen, bỗng nhiên cô thấy mấy ánh sáng màu trắng phát ra.
Hệ thống nói: "Đó là may mắn đấy, nó càng sáng càng chứng tỏ xếp hạng người đó trong danh sách càng cao."
Minh Khê như cá chết đuối, không hề suy nghĩ đi về nơi sáng nhất. Cô mềm nhũn ngồi xuống, buông tay, sách vở trên tay rơi xuống đất.
Cô không quan tâm nhiều như thế, nằm gục trên bàn, quay mặt về phía ánh sáng sáng nhất hít một hơi thật sâu. Mùi thuốc đông y hơi nhạt tràn vào chóp mũi cô, như không khí trong lành đột nhiên được rót vào đại não, Minh Khê đột nhiên không còn thấy khó chịu nữa. Chậu hoa ở trước mặt cô cũng bỗng nhiên nhô lên một mầm non cực kỳ nhỏ, không được một li, chỉ bằng một phần mười một chồi cây hoàn chỉnh mà thôi nhưng Minh Khê vẫn mở to mắt, thiếu chút nữa hét lớn.
"Chuyện gì thế này? Sao đột nhiên lại mọc lên một cái?" Cô mừng rỡ hỏi hệ thống.
Hệ thống: "Cô nhìn thử người đang ngồi bên cạnh cô là ai."
Minh Khê ngẩng đầu.
Cả lớp quốc tế cực kỳ yên lặng, tất cả ánh nhìn đều tập trung trên người cô.
Bọn họ nhìn cô gái xa lạ mang khẩu trang ôm sách đi đến, không hề nói chuyện với ai, chạy thẳng đến đặt mông ngồi xuống vị trí hàng thứ hai từ dưới tính lên, cô còn quay về phía Phó Dương Hi hít một hơi sâu.
Giữa cơn khiếp sợ, có người nói: "Mẹ nó, cô to gan thật."
Có người thấp giọng nhắc: "Người ngồi cạnh cô là anh Hi, cô còn dám ngửi cậu ấy, khi cậu ấy ngủ dậy thì cô xong đời đó."
Anh Hi = Phó Dương Hi?
Minh Khê lập tức nhìn bên cạnh.
Đập vào mắt cô chính là một mái đầu ngắn màu đỏ như kiểu: "Ông đây kiêu ngạo nhất".
Thiếu niên gục xuống bàn, cậu đeo tai nghe màu trắng, ôm áo khoác thể dục, quay lưng về phía cô ngủ một cách lười biếng. Cậu cao ít nhất 1m88, bởi vì chân dài nên nhìn như đang cuộn mình lại, ống tay áo cậu màu đen, cần cổ trắng nõn, trên đó còn đeo một sợi dây chuyền hình xương khô màu đen tinh xảo.
Từ góc độ của Minh Khê có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của cậu, đuôi mắt cậu có một nốt ruồi nhỏ, gương mặt cực kỳ đẹp trai, đôi mày nhăn lại, nhìn như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Lập tức, trong đầu Minh Khê nhảy ra mấy chữ: "Người đẹp nóng nảy ngu ngốc."
Có người hỏi: "Cô là ai? Chỗ đó chưa có ai ngồi bao giờ đâu!"
Minh Khê quay đầu nhìn người nọ, trả lời: "Tôi là Triệu Minh Khê chuyển từ lớp phổ thông qua, tại sao không thể ngồi ở đây được?"
"Cô muốn chết à?" Người nọ kinh ngạc: "Cô có từng nghe danh của cậu ấm nhà họ Phó chưa?"
Thì là hot boy chứ sao.
Nếu có ai dũng cảm ngồi cạnh cậu thì cũng là bị uy hiếp, đồng thời còn là chân chạy vặt cho cậu. Nhưng Minh Khê ước gì mình được làm chân chạy vặt cho Phó Dương Hi. Chạy vài lần thì điểm số mệnh của cô cũng ùn ùn tăng đúng không?
Dù sao cũng chết, Minh Khê không cảm thấy một thằng nhóc mười bảy tuổi ngu ngốc có thể uy hiếp mình hơn vận rủi của một nhân vật phản diện.
Minh Khê chớp lấy cơ hội, cô lén hít sâu, tiếp tục hít điểm số mệnh trên người Phó Dương Hi.
Nhìn ánh sáng trắng bao phủ người cậu cuối cùng cũng chuyển một chút qua mình, tuy rằng cũng chỉ ít như cái móng tay, không hề đáng kể nhưng tốt xấu gì Minh Khê vẫn có hy vọng.
Cô ung dung nhặt sách vở trên mặt đất lên: "Ừ, tôi biết rồi. Nhưng bây giờ không còn chỗ ngồi nữa, tôi cứ ngồi ở đây đã."
Các học sinh của lớp quốc tế ngớ người.
Những người tiếp cận Phó Dương Hi rất nhiều những người như nữ sinh mang khẩu trang ngay cả mặt cũng không thấy rõ này, đã vậy còn dùng thái độ liều mạng như thế thì là lần đầu.
Cô còn ngửi cậu, ngửi anh Hi như ngửi mèo.
Trời ạ!
Bên cạnh ồn ào như thế khiến Phó Dương Hi tỉnh giấc.
Phó Dương Hi vừa tỉnh thì không ai dám hó hé gì, tất cả đều im lặng đợi Phó Dương Hi nổi giận.
Phó Dương Hi tháo tai nghe điện thoại xuống, tiện tay để trên bàn, ỉu xìu xoa xoa tóc, động tác rất mềm mại.
Sau đó cậu lục tìm trong túi quần, nhắm mắt móc ra mấy cái chai màu trắng, hình như là chứa các loại vitamin gì đó, cậu đổ chúng ra tay.
Minh Khê sáng mắt nhìn cậu, đôi mắt ấy như nhìn cục wifi trên đường, nhìn dưa hấu vào mùa hè nóng nực, ánh mắt của một con mèo già nhìn con mèo cao quý nhất, cô đưa nước trên bàn cho cậu.
"Cảm ơn." Phó Dương Hi vừa tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn.
Cậu uống một hớp nước xong nuốt hết đám thuốc vào. Sau khi uống thuốc xong cậu mới phát hiện ra sự tồn tại của Minh Khê.
Phó Dương Hi phản ứng rất dữ dội, chân cậu dài, bàn sau thiếu chút nữa bị cậu đẩy ngã. Cậu nhìn Minh Khê từ trên cao, sắc mặt lạnh lùng, cả người ngập tràn cảm giác đừng đụng vào ông: "Cậu là ai, ngồi cạnh tôi làm gì?"
Người trong lớp quốc tế đều thầm nghĩ, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là muốn quyến rũ ông chứ sao.
Minh Khê kiên nhẫn giải thích cho cục wifi tốt nhất của mình rằng: "Tôi là Triệu Minh Khê, tôi mới chuyển từ lớp 6 phổ thông đến đây."
Mẹ nó. Mọi người đều nghĩ thầm, lại còn cố gắng thi lọt vào top năm, đúng là liều mạng.
Đêm khuya còn mở đèn đọc sách, làm đề, nhất định rất cực khổ. Để làm được như thế thì phải thích đến mức nào chứ.
Hiển nhiên Phó Dương Hi cũng nghĩ tới điểm này, cậu hơi mất tự nhiên, nuốt những lời thô tục vào nhưng sắc mặt vẫn nóng nảy như trước: "Đổi chỗ đi, chưa từng có ai ngồi cạnh tôi."
Minh Khê biết rằng không dễ dàng như thế. Nhưng mông cô dính chặt lên ghế không muốn di chuyển, nếu là lúc trước thì cô đã bỏ đi rồi, nhưng bây giờ người có số mệnh tốt nhất lớp quốc tế này là Phó Dương Hi, chỉ cần cô cọ mỗi ngày một chút thì biết đâu mười ngày nửa tháng mầm cây lại dài ra.
"Bảo tôi đổi chỗ là muốn mạng của tôi đó."
Trong lòng Minh Khê nghĩ thế, bỗng nhiên cô cảm thấy cả phòng học lặng im.
Cô run run ngẩng đầu, mọi người há to mồm, ngớ người nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.
Tai Phó Dương Hi ửng đỏ, hồng hộc nói: "Cậu, cậu nói gì?"
Mẹ nó. Cô mới nhận ra cô không cẩn thận đã nói lên những gì mình mới nghĩ.
"Sắp xếp sách giáo khoa rồi đi đi."
Phó Dương Hi cứng rắn lạnh lùng nói xong, chủ nhiệm lớp quốc tế nổi giận đùng đùng cầm một xấp thư vào phòng học, vừa vào lớp đã đi thẳng về phía Phó Dương Hi.
Minh Khê đột nhiên nhớ ra hôm nay là lễ Tình Nhân.
Nguyên tác chỉ tập trung trên người Triệu Viện và Triệu Trạm Hoài, không nhiều lời miêu tả Phó Dương Hi. Nhưng Minh Khê nhớ rõ ràng rằng lúc Triệu Viện xuất viện, ngày hôm sau trên thông báo của trường học dán thông báo phê bình học sinh lớp quốc tế tham gia đua xe.
Đương nhiên là với thân phận của Phó Dương Hi thì cậu không thể bị phạt, vì thế trên danh sách đó toàn là những học sinh không quan trọng mấy.
Nhưng chủ nhiệm lớp vừa vào đã nhìn chằm chằm Phó Dương Hi, có lẽ chuyện này có liên quan với Phó Dương Hi.
Quả nhiên, một giây sau, chủ nhiệm lớp đã hắng giọng quẳng một tờ báo xuống: "Phó Dương Hi, em xem em đã gây ra chuyện tốt gì này."
Tờ báo rơi xuống trước mặt Minh Khê khiến cô sợ hết hồn, cô liếc nhìn, phát hiện chuyện của học sinh trường trung học A đã lên báo. Có lẽ chủ nhiệm bị trừ tiền thưởng nên mới giận dữ.
Trong lớp có rất nhiều người biết chuyện này, bọn họ đều im lặng không nói gì.
Phó Dương Hi dùng chân câu lấy cái ghế, ngồi xuống, tiện tay kéo tờ báo lại, cười ra tiếng: "Thầy Trương, bây giờ là năm nào rồi mà thầy còn đọc báo thế?"
Chủ nhiệm lớp tức giận đến mức nổi gân xanh đầy đầu: "Em cho rằng không ai quản nổi em thật à? Bây giờ em cút ra sân chạy ba mươi vòng cho thầy! Nếu không chạy xong thì hôm nay thầy không làm gì cả, ngồi ở phòng làm việc đợi phụ huynh của em."
Khóe môi đang mỉm cười của Phó Dương Hi nhạt đi, cậu nhìn chủ nhiệm lớp chằm chằm, cậu đang định nói gì thì Minh Khê ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
"Thưa thầy, có thể để em chạy thay bạn ấy được không?"
Không một ai trong lớp quốc tế dám thở mạnh, lần này thì mọi người đều sốc tận óc.
Hệ thống: "Sức lao động cũng có thể đổi lấy điểm sinh mệnh. Nếu tôi không tính sai thì sau khi cô chạy xong có thể mọc ra thêm ba cái chồi nữa."
Minh Khê rất kích động, đôi mắt cô sáng rực, ba mươi vòng là 12km, có thể đạt được nhiều điểm số mệnh thế sao?
Minh Khê giơ cánh tay run rẩy của mình lên. Cô đột nhiên cảm thấy tích lũy điểm may mắn cũng không khó như thế nữa, cô có thể thoát khỏi số mệnh đen đủi làm nữ phụ ác độc mắc bệnh nan y.
Trong lòng mọi người xung quanh: Đm, có cần thích vậy không?
Người tiếp cận Phó Dương Hi không ít, nhưng thật ra không mấy người thật sự thích Phó Dương Hi. Những người đó không phải vì tiền thì là vì nhà họ Phó.
Nhiều lắm thì đám người này sẽ đưa thư tình, tặng chocolate là xong việc, đây là lần đầu có người làm đến liều mạng như thế.
Đừng nói bọn họ bất ngờ, ngay cả Phó Dương Hi cũng lần đầu nhìn thấy chuyện này trong suốt mười bảy năm sống trên đời.
Cậu đã từng gặp người sợ mình, nịnh bợ mình, cũng từng có người nói thích cậu, nhưng cậu không thấy họ làm gì vì cậu cả.
Phó Dương Hi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Minh Khê. Cô gái này nhìn rất yếu ớt, da trắng như ngọc, đôi tay đang giơ thẳng hơi run rẩy. Rõ ràng cô rất sợ phải chạy ba mươi vòng, ngay cả tay cũng run run, nhưng cô vẫn đứng ra.
Chủ nhiệm tức muốn chết, chuyển lửa giận lên đầu Minh Khê: "Được, em chạy đi, nếu không chạy xong thì không được về học."
"Dạ vâng!" Minh Khê lập tức chạy ra ngoài.
Cô sợ chủ nhiệm lớp tiếp tục phạt Phó Dương Hi, sợ chủ nhiệm lớp hối hận nên lập tức chạy mà không hề do dự sao?
Kha Thành Văn ngồi bàn cuối bưng cằm kinh ngạc nhìn về phía cô. Cậu ta trợn mắt vỗ lưng Phó Dương Hi: "Anh Hi, trời đất mẹ ơi, ở đâu ra cô gái này thế, cô ấy đối xử với cậu rất..."
Kha Thành Văn không tìm được từ phù hợp để miêu tả, đành dùng một từ thông dụng: "U mê."
Phó Dương Hi nhìn ngoài cửa sổ, Minh Khê đã chạy xuống lầu, cậu cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng lỗ tai vẫn đỏ lên.
Cậu rũ mắt xuống, liếm liếm môi, vô cùng đắc ý.
"Ôi." Cậu tỏ vẻ đau đầu: "Sức quyến rũ trời ban, cũng hết cách rồi."
"Nhưng không thể để cho cô ấy chạy hết ba mươi vòng được, nếu không thì tôi mất mặt lắm." Cậu từ từ nói: "Bảo ai đó ra sân chạy thay cô ấy đi."
"..."
Tin tức ở lớp quốc tế truyền đi rất nhanh, vừa hết tiết thì lớp chất lượng cao đã nghe được chuyện này.
Một nam sinh xông tới từ bên ngoài: "Tin sốc này, Nghiêu thần, cậu được giải thoát rồi! Nghe nói Triệu Minh Khê xin chuyển qua lớp quốc tế đó!"
Lớp chất lượng cao đều biết rõ Triệu Minh Khê vô cùng tích cực theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu lớp họ, nghe thế thì ai nấy đều quay đầu kinh ngạc.
Diệp Bách: "Sao có chuyện đó được?"
Nam sinh kia nói: "Hơn nữa bây giờ cô ấy hình như thay đổi đối tượng rồi. Hình như cô ấy đang theo đuổi Phó Dương Hi đó. Lớp quốc tế nói cô ấy giúp Phó Dương Hi chịu phạt nên đang chạy dưới sân."
"..."
Mọi người yên lặng năm giây.
"Triệu Minh Khê sao thế? Thẩm Lệ Nghiêu, cô ấy cố ý à?" Diệp Bách không hề tin chuyện này.
Còn theo đuổi Phó Dương Hi nữa chứ, cô vốn chưa từng gặp Phó Dương Hi.
Nhưng trừ chuyện này ra thì không thể giải thích lí do cô chuyển đến lớp quốc tế được. Cô vất vả thi vào top năm, có cơ hội chuyển đi nhưng lại không đến lớp chất lượng cao.
Tháng sau nếu cô muốn lọt vào top năm tiếp thì không hề dễ dàng đâu.
"Không phải là chuyện của cậu."
Thẩm Lệ Nghiêu đã nhìn về cửa sổ từ lúc nào, trên sân trường không có bóng dáng ai, người bị phạt chạy thường bị phạt ở sân thể dục.
Nhưng khi Diệp Bách nhìn qua thì anh ta vội vàng buông mắt xuống.
Sắc mặt của Thẩm Lệ Nghiêu vẫn lạnh lùng không có chút cảm xúc: "Quay về chỗ mấy cậu đi."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
50 chương
40 chương
8 chương