Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 17 : Không cần khách khí

Editor: Mèo coki Diệp Cẩn không tỏ vẻ gì đẩy Cố Diễn ra: “Em không sao, bọn họ chưa kịp làm gì cả.” ”Thật sự không có việc gì sao?” Cố Diễn vẫn cau mày như cũ, lo lắng quan sát Diệp Cẩn. Ngay lúc Diệp Cẩn định đỡ Lương Tuyết Ngưng đang đứng xiêu vẹo chỉ chực ngã xuống ở bên cạnh thì lại thấy Lương Tuyết Ngưng bắt được Cố Diễn đứng gần cô ấy nhất. ”Ọe......” ”Đừng, A Ngưng......” Nhìn thấy Lương Tuyết Ngưng sắp phun lên người Cố Diễn, Diệp Cẩn biết nhưng không thể làm gì để ngăn cản được vì vậy chỉ có thể vỗ trán cầu nguyện thôi, Cố Diễn là người yêu cầu hoàn mỹ cực cao, lại càng đặc biệt quan tâm đến hình tượng, Cố Diễn nhìn chằm chằm áo sơ mi Armani cao cấp của mình dính đầy chất nôn của Lương Tuyết Ngưng còn Diệp Cẩn thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. ”Hừ...... Người phụ nữ chết tiệt này.” Quả nhiên Cố Diễn chỉ yên lặng trong một giây rồi bộc phát, nhưng đầu sỏ gây chuyện Lương Tuyết Ngưng lại không hề biết mình đã gây ra chuyện gì, tự đắc, cười hề hề nhìn Cố Diễn. ”Ui, có một anh đẹp trai này, A Cẩn, cậu mau đến đây xem, dáng dấp thằng nhóc này quả thật là nhân mô cẩu dạng*, còn dễ nhìn hơn tên Quý Thừa khốn kiếp kia nhiều, ha ha.... .. Ha ha......” *Dạng chó hình người: dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó Gương mặt Diệp Cẩn xanh mét tiến lên muốn kéo Lương Tuyết Ngưng đang cố ăn đậu hũ của Cố Diễn về: “Bà cô của mình ơi, nếu không muốn chết thì cách xa anh ấy một chút.” Quả thật Cố Diễn muốn điên lên rồi: “My god, thật buồn nôn......” Diệp Cẩn vội vàng đưa khăn giấy cho Cố Diễn lau quần áo và nói xin lỗi: “Đúng...... Thật xin lỗi, em xin lỗi anh thay cho bạn em, em cũng sẽ mua một cái áo sơ mi mới để bồi thường cho anh, thật sự xin lỗi.” Cố Diễn rất muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Diệp Cẩn hoảng sợ liên tục nói xin lỗi thì làm thế nào cũng không thể phát hỏa với cô được, cho nên tay siết thành quả đấm, cuối cùng cắn răng nhịn xuống. ”Thôi, bạn của em cũng không phải cố ý, chẳng qua lúc này anh không có cách nào đưa em về nhà được, A Thần, mình đến chỗ A Tiêu thay quần áo, cậu giúp mình đưa Diệp Cẩn về nhà nha.” Cố Diễn gọi một tiếng A Thần làm cho Diệp Cẩn phát hiện ra Lệ Dĩ Thần đang đứng ở trong góc, khóe mắt Diệp Cẩn run lên, mới rồi anh cũng ở đây sao? Vậy mà anh lại thờ ơ lạnh nhạt nhìn toàn bộ mọi việc đang diễn ra, nếu như không có Cố Diễn ở đây, anh sẽ để mặc cho mấy tên lưu manh khốn kiếp đó ức hiếp mình sao? Ánh mắt của Diệp Cẩn chậm rãi nhìn thẳng vào Lệ Dĩ Thần, giống như muốn tìm tòi gì đó trong con ngươi sâu thẳm kia, nhưng cuối cùng kết quả lại khiến cô thất vọng, cặp mắt kia vẫn luôn lạnh nhạt, ngoại trừ lạnh nhạt ra thì không còn bất kỳ cảm xúc nào khác. Sau khi Cố Diễn rời đi, Lăng Tiêu như có thâm ý liếc nhìn Diệp Cẩn, sau đó lại nhìn bạn tốt Lệ Dĩ Thần, đại khái là đã hiểu ra cái gì đó, nhưng mà cuối cùng anh lại không nói gì, chẳng qua có một cảm giác bất an mơ hồ ập tới, khiến anh không thể không liếc mắt cảnh cáo Lệ Dĩ Thần. Lệ Dĩ Thần làm bộ như không thấy gì cả, lướt qua Lăng Tiêu đi tới trước mặt Diệp Cẩn: “Đi thôi.” Diệp Cẩn hơi cau mày, ôm bả vai bạn tốt từ chối: “Không cần, chúng tôi thuê xe là được rồi.” ”Với dáng vẻ này của các cô, không sợ gặp phải lưu manh lần nữa sao?” Diệp Cẩn bẹt miệng, muốn từ chối lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Vậy thì cám ơn anh.” ”Không cần khách khí.” Lệ Dĩ Thần vẫn không có biểu cảm gì như trước, làm cho vào giờ phút này người ta không biết anh đang suy nghĩ gì. Thật vất vả mới đưa Lương Tuyết Ngưng về tới nhà họ Lương, Diệp Cẩn như trút được gánh nặng nhưng lúc rời khỏi nhà họ Lương thì lại có chút không yên, mặc dù nhà họ Lương không phải là nhà giàu kếch sù, nhưng ba Lương cũng có chút uy tín mặt mũi trong giới quan chức ở thành phố A, hiển nhiên chỗ ở cũng là một biệt thư yên tĩnh cách xa nội thành, nếu như Lệ Dĩ Thần ở bên ngoài chê cô lề mề nên đi trước thì làm sao cô về nhà được đây. Quả nhiên lúc cô vừa mới đi ra khỏi khúc quanh nhỏ của biệt thự thì không nhìn thấy chiếc Mercedes của Lệ Dĩ Thần đâu nữa. Cảm xúc của Diệp Cẩn xuống thấp, đi bộ trên đường, lúc này trên đường không một bóng người, mặc dù có đèn đường nhưng vẫn tối tăm, yên lặng, mới vừa rồi gặp phải lưu manh nên trong lòng vẫn còn sợ hãi, Diệp Cẩn càng đi càng cảm thấy chân mềm nhũn, không ngừng oán trách vì sao chiếc Carola của cô vẫn chưa sửa xong. Chợt cô phát hiện sau lưng truyền đến tiếng động cơ càng ngày càng gần, hỏng bét, có phải là người xấu hay không? Hai tay Diệp Cẩn để ở trước ngực, không ngừng cầu khẩn.