Ban đêm mưa phùn càng nặng hơn trước, nhưng nhìn lại mờ ảo hơn hẳn. Đèn đường bốn phía chíu ra những tia sáng, tạo thành một khung cảnh mờ ảo hòa vào bốn phía, xóa hết hình ảnh nơi phồn hoa. Các dụng cụ đo vẫn truyền tới những âm thanh “tít tít”, trên người Thượng Quan Mộc gắn nhiều các loại thiết bị khác nhau, bây giờ anh đang nhờ các dụng cụ này để báo với mọi người là mình vẫn còn sống. Thượng Quan Địch nhìn con trai mình qua kính, càng nhìn gương mặt của ông càng trở nên nặng nề. Đứa con trai tự tin không ai sánh nổi giờ đang nằm trong đó, ông là cha của anh tuy không thể biểu lộ ra biểu cảm tức giận và đau khổ như Trì Uyển Như, nhưng trong lòng ông cũng đau khổ như ai. Đứa con trai này là niềm kiêu ngạo của ông, đây là điều ông vui nhất sau khi kết hôn với Uyển Như. Tất cả hy vọng của ông đều đặt hết vào đứa con này, thậm chí ông vì tương lai của nó mà tạm thời buông tha cho tình cảm của mình! “Chủ tịch Thượng Quan, hai tiếng nữa máy bay sẽ bay…” Thư kí của Thượng Quan Địch bước lên nhắc nhở ông, nếu như bỏ lỡ chuyến bay thì cuộc hội nghị ngày mai sẽ không tới kịp. “Ừ!” Thường Quan Địch trả lời lại, nhìn Thượng Quan Mộc thật sâu. Sau đó xoay người ngồi lên ghế dựa, Lam Nhu sau khi an ủi Trì Uyển Như vài câu thì đã rời đi. Ông vừa đi tới ngưỡng cửa thì liếc nhìn Mộ Thiên Thanh đang đứng ngây ra, trên mặt còn vướng lại vết tích của nước mắt. Ông dừng bước, bình tĩnh nói với cô: “Cảnh sát Mộ, chúng ta nói chuyện được chứ?” Lời của ông vừa nói xong thì mọi ánh mắt trong phòng bệnh đều đổ dồn về phía Mộ Thiên Thanh, có tức giận, có cười lạnh cũng có lo lắng... Mộ Thiên Thanh lặng lẽ đi theo, làm cho bọn người Lâm Hải ánh mắt lo lắng của từng người cứ nhìn ra khỏi phòng bệnh. Mộ Thiên Thanh yên lặng đi theo Thượng Quan Địch xuống lầu, đi thẳng vào vườn hoa. Thượng Quan Địch dừng bước, hai tay chấp sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm về ánh đèn dưới con mưa phùn, im lặng rất lâu mà không nói câu nào. Mộ Thiên Thanh im lặng đứng sau lưng ông, đôi mắt sưng đỏ nhìn Thượng Quan Địch. Cô có cảm giác bốn phía đều tràn đầy áp lực của cơn giận, bầu không khí xung quanh dần loãng đi làm người ta cảm thấy khó thở. “Chủ tịch Thượng Quan…” Mộ Thiên Thanh không nhịn được nữa mà khẽ gọi. “Xin hỏi chủ tịch có chuyện gì muốn nói?” Thượng Quan Địch thu hồi ánh mắt lạnh nhạt của mình, nhưng giọng nói lại vô cùng nặng nề: “Cảnh sát Mộ, chuyện hôm nay… cảm ơn cô!” Dứt lời ông cũng xoay người lại nhìn Mộ Thiên Thanh, người này đối với ông cũng không xa lạ gì. Không phải mới biết do mấy vụ ồn ào gần đây, mà lúc ông biết là lúc cô còn học ở trường. Không có đứa con gái nào mà liều mạng như cô, cứ như cô mà quyết định chuyện gì rồi thì nhất định sẽ kiên trì tới cùng. Trong đôi mắt cô lại có nổi hy vọng khó thấy ở người bình thường. Khi đó A Mộc cũng từng nhắc cô với ông, nhưng họ chưa quen nhau. Nhưng bây giờ ông lại có cảm giác, cô gái này sẽ cướp đi A Mộc của ông! Mấy ngày nay tuy biểu hiện của A Mộc vẫn rất tốt, dường như không có chuyện gì phát sinh, nhưng chuyện hôm đó trong cục ông cũng có nghe qua. Hành động hôm nay tuy tên cướp từng đi lính, mặc dù trên người con ông có vài vết thương… nhưng A Mộc sẽ không bị thương nghiêm trọng tới vậy, suy ra lúc hành động nó đã không đủ tỉnh táo. “Chủ tịch Thượng Quan không cần nói như vậy…” Trong đáy mắt Mộ Thiên Thanh toát lên vẻ bi thương, “Về công hay về tư… đây đều là chuyện cháu nên làm!” Thượng Quan Địch gật đầu nói: “A Mộc là đứa con trai ưu tú nhất của tôi, nếu nó có chuyện gì tôi sẽ rất đau lòng. Cho nên câu cảm ơn này tôi vẫn nên nói!” Mộ Thiên Thanh ậm ừ, cuối cùng không nói gì nữa. “Tuy tình hình của A Mộc không còn gì đáng ngại nữa, nhưng vẫn chưa qua thời kì nguy hiểm. Vẫn còn phải trông chờ vào cô…” Giọng của Thượng Quan Địch dần trở nên nặng nề. “Cháu sẽ ở cạnh anh ấy!” Lời nó nhẹ nhàng tuôn ra khỏi môi, hòa vào đêm mưa mùa thu mang theo sự bi thương nồng đậm còn hơn cả cơn giận lúc nào bay vào nơi hoang vu. “Hành vi hôm nay của Uyển Như…” “Cháu hiểu, thưa chủ tịch!” Mộ Thiên Thanh ngắt lời Thượng Quan Địch. Mặc dù không được lễ phép lắm, nhưng cô không muốn nghe thêm gì nữa. Ý của Trì Uyển Như rất rõ ràng, nếu không phải vì cô thì Thượng Quan Mộc cũng không bị thương, sẽ không có chuyện hôm nay… Thượng Quan Địch im lặng một lát, ánh mắt tinh nhuệ được toi luyện qua năm tháng nhìn chằm chằm vào Mộ Thiên Thanh, chậm rãi nói: “Vậy chuyện này đành nhờ cô vậy!” Mộ Thiên Thanh khẽ gật đầu, “Cháu sẽ không để Thượng Quan có chuyện gì đâu…” Cô nhìn bóng dáng dần khuất xa của Thượng Quan Địch trong màn mưa, rất lâu sau cô mới thu lại ánh mắt của mình xoay người đi về phía bệnh viện. Mưa phùn rơi xuống người cô nhưng cô không có cảm giác, dường như chỉ có cảm giác lạnh lẽo này mới làm thần kinh của cô cảm thấy tỉnh táo. Cô kéo lê thân thể mệt mỏi từng bước từng bước đi về phía bệnh viện. Bóng dáng của cô từ đầu tới đuôi đều rơi vào đôi mắt đen như mực, đến lúc cô khuất bóng đôi mắt ấy vẫn nhìn chằm chằm như cũ. Hình Thiên che dù, âm thầm thở dài. Con ngươi dưới gọng kính hiện lên vẻ thê lương, anh liếc nhìn gương mặt bình tĩnh không gợn sóng, cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì, rồi mím môi không nói gì. Người anh nhìn chính là Lãnh Tĩnh Hàn. Hai tay của Lãnh Tĩnh Hàn đút vào túi quần, đứng im dưới ô dù che mưa… Dường như mọi sự tịch mịch đều chiếu rọi lên người của anh, anh cao ngạo lạnh lùng đứng ở đó rất lâu, lâu đến mức quên cả động đậy. “Đại ca…” Hình Thiên thở dài gọi anh. Lãnh Tĩnh Hàn vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn vào nơi Mộ Thiên Thanh biến mất, nhưng môi lại mấp máy nói: “A Thiên, chuyện này… có lẽ là điều tốt nhất đối với cô ấy!” Hình Thiên hơi nhíu mày, anh biết đại ca đang nói chuyện gì. Nhưng anh cũng không đồng ý lắm, “Đại ca, anh cảm thấy vậy là tốt cho cô ấy sao?” Lãnh Tĩnh Hàn không có trả lời, thật ra anh không biết đều này cố tốt với cô không... Hoặc anh chỉ đang hy vọng tốt thôi! Anh nhếch môi cười, thu hồi tầm mắt lạnh nhạt của mình xoay người đi về bãi đậu xe. Anh chỉ đi ngang qua bệnh viện, chỉ muốn dừng lại nhìn cô thế nào… Thượng Quan Mộc bị thương đưa vào bệnh viện Thư Khang anh đã biết từ đầu, chuyện xảy ra ở phòng phẫu thuật… anh cũng biết. Ngồi trên xe mắt ưng của Lãnh Tĩnh Hàn nhìn những áng mây hồng đang bị mưa bao trùm, trái tim anh thoáng qua tia đau đớn. Nỗi đau này làm anh ngạt thở đến mức không có các nào chịu nổi. Hình Thiên lái xe ánh mắt luôn vô ý liếc nhìn kính chiếu hậu, nhưng gương mặt của Lãnh Tĩnh Hàn lại lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra, làm tâm trạng của anh cũng nặng nền theo. Yêu là gì? Yêu có lẽ là một nỗi đau, cả đời này bạn có thể sẽ yêu rất nhiều người... nhưng có thể làm bạn đau lòng cũng chỉ có một người. Hình Thiên thu hồi ánh mắt, yên lặng lái xe. Đúng lúc này lại có âm thanh phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ở trong xe. Lãnh Tĩnh Hàn thu lại tầm mắt, lấy điện thoại ra. Nỗi bi thương nơi đáy mắt đã không còn, giờ chỉ còn lại vẻ cao ngạo, anh liếc nhìn số điện thoại trên màn hình rồi bắt máy, đối phương chưa kịp nói gì thì anh đã nói: “Vất vả cho cô rồi, làm tốt lắm!” “…” Phía bên kia im lặng một lát rồi nói: “Đây là chuyện tôi nên làm!” Anh mắt Lãnh Tĩnh Hàn nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Chuyện bên kia nếu xong rồi thì cô nên đi rồi!” “Tôi sẽ không rời khỏi Thiên Lân!” Trong điện thoại vang lên giọng kiên định và hơi thở hổn hển của Đường Lam. Nét mặt anh đột nhiên trở nên uể oải, lạnh nhạt nói: “Tùy cô thôi!” Ngay lập tức đôi mắt của Đường Lam trở nên đỏ hoe, mấy ngày này cô đều dành hết thời gian cho MT. Cô không cho phép mình thua, cũng không muốn đế quốc Sun khống chế được hội đồng quản trị, chỉ cần thứ anh muốn cô sẽ cố gắng giúp… với lại cô không muốn rời khỏi anh, nên cách duy nhất cô phải thắng… Lãnh Tĩnh Hàn cúp điện thoại, hơi dựa lưng vào ghế. Anh không muốn nhắm mắt lại, chỉ cần nhắm mắt thì trong đầu anh không ngừng lóe lên gương mặt của Mộ Thiên Thanh, nét mặt có sụp đổ, tức giận, sắc bén, đau lòng… Lãnh Tĩnh Hàn đột ngột mở mắt ra, đôi mắt ứng ánh lên những tia sáng sắc bén. Môi anh mím lại, nhíu mày ngồi bật dậy, trong đôi mắt lướt qua tia giễu cợt. Thì ra… buông tay đối với anh mà nói không dễ như vậy. Xe chạy dưới làn mưa phùn, cuối cùng dừng lạ ở bãi đỗ xe MG. Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng đi vào thang máy, giọng sắc lạnh hỏi: “Người tới rồi à?” “Đã tới rồi!” Hình Thiên trả lời lại. Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, chỉ im lặng đợi thang máy đi lên, cho tới khi nghe được tiếng “đinh” và cửa thang máy mở ra anh không nhanh không chậm đi tới căn phòng đã được đặt trước. “Lãnh thiếu!” Nhân viên phục vụ cung kính cúi chào rồi giúp anh mở cửa. Ánh mắt lạnh rét của Lãnh Tĩnh Hàn lướt nhìn bên trong, khi đụng phải ánh mắt của người trong phòng thì môi lại thấp thoáng nụ cười lạ. Ở bệnh viện Tư Khang. Đêm khuya vắng lặng, bầu không khí giờ đây vô cùng yên tĩnh. Giờ đây chỉ có âm thanh của máy báo nhịp tim vang lên từng tiếng “tít tít” yếu ớt làm cho người khác có cảm giác ngộp thở. Mộ Thiên Thanh lẳng lặng ngồi ở ghế dài, mọi người đã về hết ở đây chỉ còn lại có một mình cô. Cô không mệt nhưng đôi mắt lại cay cay khó chịu vô cùng. “Tình hình của bệnh nhân tạm thời ổn định. Cô có muốn nghỉ một lát không?” Y tá quan tâm hỏi. Ánh mắt của Mộ Thiên Thanh có chút trống rỗng, cô nghe xong ngây người một lúc rồi mới lắc đầu nói: “Tôi không sao…” Y tá nhìn cô thật sâu rồi gật đầu, không nói gì thêm nữa. Trong bệnh viện có nhiều nữ, đương nhiên tình hình tám chuyện sẽ nhiều hơn. Chuyện xảy ra ở phòng phẫu thuật hôm nay đã sớm truyền cả bệnh viện này, có người cảm động đương nhiên cũng sẽ có người khinh thường. Nhưng mà phần lớn mọi người đều cảm thấy khó chịu, con mẹ nó! Người như Thượng Quan Mộc vậy mà lại đi thích Mộ Thiên Thanh, mọi người lần lượt đều khinh thường vấn đề này. Y tá nhìn Mộ Thiên Thanh một lúc, cô là một trong những số ít người cảm động với họ. Nghe nói lúc cô ấy vào phòng phẫu thuật nghe y tá kể lại tình hình cô ấy rất đau lòng. Thân phận khác biệt thì cũng không nói gì! Bây giờ cô ấy chỉ là một cảnh sát nho nhỏ, không có gia cảnh gì to tát! Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng bị người khác đẩy vào, bây giờ cũng tính là khuya lắm rồi. Y tá hiếu kì giờ này ai còn tới nữa, đầu tiên Mộ Thiên Thanh liếc nhìn y tá, sau đó hai người đồng thời cùng nhìn về người mới đẩy cửa vào… “Sao anh lại tới đây?” Mộ Thiên Thanh nhíu mày hỏi người mới tới.