Tiêu Thần nhanh chóng chạy vào rừng cây, Lãnh Tĩnh Hàn mím môi nhìn bóng dáng người đang chạy phía trước. Mắt ưng nheo lại, ánh mắt sâu xa ẩn chứa lửa giận, bước chân đuổi theo cũng càng lúc càng nhanh. Hai người một trước một sau chạy vào rừng cây, bóng dáng lướt qua lướt lại sau những tán lá cây, bản lĩnh của hai người gần như là tương đương nhau nên chạy đuổi rất lâu… Tiêu Thần không có bỏ xa Lãnh Tĩnh Hàn mà Lãnh Tĩnh Hàn cũng không có đuổi theo Tiêu Thần! Hai người không ai mở miệng, có lẽ lúc này hai người đang tự lựa dối nhau, một người cho rằng chỉ cần đuổi không kịp thì không sao cả. Còn một người thì cho rằng chỉ cần không nhìn lại sẽ không làm anh nghi ngờ nữa. Trời dần dần chập tối, những tia sáng trong rừng cây cũng tắt dần đi. Lãnh Tĩnh Hàn biết Tiêu Thần đang kéo dài thời gian với anh, chỉ cần trời tối thêm chút nữa, anh muốn kiếm cũng không có cánh nào. Nghĩ tới đây gương mặt như điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn trở nên lo lắng, tốc độ đuổi theo lập tức nhanh hơn, nhưng đang tiếc là Tiêu Thần biết được suy nghĩ của anh nên bước chân cũng nhanh hơn. Hai người chạy đuổi càng lúc càng nhau, động tác của họ làm cho chim chóc trong rừng cây hoảng sợ mà bay loạn xạ… Lúc Tiêu Thần vòng qua một cái cây thì hơi liếc mắt nhìn anh, trong đáy mắt có chút khen ngợi còn có cả hơi thở thâm trầm của tội ác. Anh không ngờ Lãnh Tĩnh Hàn sống sung sướng an nhàn, lúc bận rộn kinh doanh vậy mà tài nghệ vẫn không sụt lùi mà còn trở nên nhạy bén hơn lúc họ mới tách nhau ra. “Á…” Đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở trước mặt Tiêu Thần, anh phản ứng tự nhiên thì nhìn thì thấy Mộ Thiên Thanh đang rơi xuống một cái động đen. Sắc mặt anh trở nên hoảng sợ, thậm chí còn không kịp suy nghĩ gì mà chạy vội lên, lúc thấy Mộ Thiên Thanh rơi xuống hoàn toàn thì anh nhóng chân nhảy lên, trong khoảng khắc mành chỉ treo chuông đã nắm được một tay của Mộ Thiên Thanh. Mộ Thiên Thanh vốn muốn đuổi theo Lãnh Tĩnh Hàn, nhưng mà tốc độ của họ quá nhanh, cô dừng lại một lúc lâu rồi đi vào rừng thì không thấy họ đâu cả. Cô theo trực giác của cảnh sát quan sát thử nhìn xung quanh rồi đuổi theo tới đây, nhưng mà lại không biết sau mà sơ ý dẫm lên bẫy hay cái gì khác sau đó cả người đều nhào xuống dưới. Mộ Thiên Thanh vẫn còn hoảng sợ, sau đó âm thầm thở phào rồi ngước đầu lên nhìn người đàn ông đã cứu mình, khi thấy rõ gương mặt dưới cái mũ lưỡi trai thì cô cảm thấy kinh ngạc, sau đó la to: “Tiêu Thần!” Tiêu Thần nhíu mày lúc này mới biết hành động vừa rồi của mình hơi hồ đồ, trong lúc anh đang suy nghĩ thì Lãnh Tĩnh Hàn đã đứng ở sau lưng. Trong rừng cây tối tăm, mọi thứ đều rất tĩnh lặng, ba người không ai có động tác gì, cũng không ai nói lời nào. Dường như thế giới đang ngừng quay, nếu không phải có gió thổi, có chim bay thì có thể tim họ cũng vì bầu không khí kì lạ này mà ngừng đập. Tiêu Thần kéo Mộ Thiên Thanh đang sửng người lên, cô cứ vậy mà bị anh lôi lên khỏi vách hang. Cô không giống với Tiêu Thần và Lãnh Tĩnh Hàn, cô bây giờ đang rất kinh ngạc không biết phải làm gì! Mới vừa rồi còn đi thăm mộ của anh ta, chưa tới mấy giờ thì người đã chết sáu năm đang sống sờ sờ đứng trước mặt cô, mà còn ở trong rừng vào lúc tối thui thế này. Mộ Thiên Thành không nhịn được mà run người, cho dù cô không ưa tình hình bây giờ lắm, nhưng mà lúc này cũng cảm thấy hơi lành lạnh. Ánh mắt Tiêu Thần đột nhiên nheo lại, tay dùng sức đồng thời Mộ Thiên Thanh cũng mượn sức của anh, hai người một trên một dưới đồng thời dùng sức mấy chốc Mộ Thiên Thanh đã được kéo ra khỏi cái hố. Sau đó ba người quay về ngôi biệt thự hai tầng, Mộ Thiên Thanh cầm chai đứng trước cửa sổ nhìn hai người đang ngồi trong sân nhỏ, cô có cảm giác có nhiều chuyện không giống như vậy, nhưng khác ở chỗ nào thì cô lại không nói ra được! Lãnh Tĩnh Hàn đút hai tay vào túi quần đứng dựa vào hàng rào, đôi mắt thâm sâu nhìn đèn đường, sâu trong đáy mắt truyền tới cảm giác mơ màng của sự hủy hoại. Tiêu Thần thì hơi lười biếng mang theo chút không chính chắn mà ngồi trên ghế đu, hai tay gác lên chỗ dựa, nhẹ nhàng đung đưa. Sắc mặt bình tĩnh không nghĩ gì, trong đáy mắt hơi có chú ý cười. “Ở trong thương trường lâu rồi, bây giờ học được chút mưu kế tính toán người khác nhỉ!” Lời nói sâu xa của Tiêu Thần truyền tới, trong giọng nói hình như hơi giễu cợt, hoặc hơi ca ngợi. Nhưng mà nếu nghe kỹ thì đây là một câu không khen cũng không chê. Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, vẫn đưa lưng về phía anh. Có lẽ anh cần thời gian để bớt sốc, có lẽ anh… “Rầm!” Mộ Thiên Thanh kinh ngạc mở to hai mắt, hả miệng nhìn ra bên ngoài nhưng lại không có phản ứng gì… Vừa rồi, Tiêu Thần vừa nói xong thì Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên xoay người đánh một đấm vào mặt Tiêu Thần. Lãnh Tĩnh Hàn ra tay không nhẹ, anh ta cũng không có dự định sẽ né tránh, anh cười lạnh giơ tay lai vết máu trên khóe môi đồng thời cũng nhe răng cười. Tất cả động tác gộp lại đều lộ lên vẻ không đàng hoàng pha lẫn sự tự phụ và ngang tàng. Tiêu Thần rũ mắt liếc nhìn lòng bàn tay dính máu của mình, không ngẩng đầu lên nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Rất tức giận à?” Tóc mai của Lãnh Tĩnh Hàn hơi đung đưa, ánh mặt lạnh lùng hỏi: “Nguyên nhân là gì?” Tiêu Thần ngẩng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, trong đáy mắt có ý cười, vẻ mặt này Lãnh Tĩnh Hàn rất quen thuộc vì cậu ấy chỉ lộ ra khi đối diện kẻ địch của mình, dáng vẻ cười như không cười của cậu giống như đã có tính toán hết rồi. “Dạ, phát súng năm đó… chúng ta đã không còn nợ gì nhau nữa!” Tiêu Thần bình tĩnh nói, dường như không có gì xảy ra hết, những ngày chém giết kia và tình cảm anh em lúc còn trẻ dường như chỉ là giả dối! “Đây chính là đáp án cậu cho tới à?” Trong giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn hơi chứa đựng lửa giận, nhưng trên mặt lại bình tĩnh làm cho người khác nhìn không ra, thậm chí đến đáy mắt của lộ ra vẻ bình tĩnh. Tiêu Thần chỉ cười cười không nói gì, Thật ra lúc anh kéo Mộ Thiên Thanh lên thì đã biết mục đích hôm nay của Lãnh Tĩnh Hàn. Cậu ta muốn mượn tay Thiên Thanh, đầu tiên tới nghĩa trang vì cậu biết anh cũng tới đây. Anh tự tin là Dạ sẽ không bắt được mình, nhưng mà anh lại bỏ quên nhân tố quan trọng nhất. Thiên Thanh là cảnh sát, điểm mạnh là đuổi theo người khác… Tuy thể lực của cô tốt nhưng không phải là đối thủ của Dạ và anh, nhưng cô lại được trời cho tính nhạy bén và khả năng quan sát của cảnh sát! Cộng thêm vào trời tối làm cho anh lơ là, nhất định Dạ sẽ kéo dài thời gian sau đó chờ trời tối mới dụ cậu tới cái động kia. Hồi trước họ thường vui đùa ở rừng cây này, địa hình ở đây họ rất quen thuộc, vào đêm chẳng cần phải lo lắng nhưng Thiên Thanh thì khác, có lẻ cậu ấy không tính tới chuyện Thiên Thanh sẽ rơi xuống cái hố đó nhưng theo tình hình thì cô ấy và Dạ nhất định sẽ chặn cậu lại. Chỉ cần Thiên Thanh chặn anh lại một lát thôi thì Dạ nhất định có thể thấy được mặt của anh! Ván này Dạ chơi rất đẹp! “Sao cậu lại cố chấp vậy?” Ánh mắt Tiêu Thần từ từ nhìn về nơi xa xăm, lẳng lặng nói: “Không gặp mặt… dù sao cũng tốt hơn là gặp nhau?” Lãnh Tĩnh Hàn hừ nhẹ, chậm rãi nói: “Thật ra người không muốn gặp chính là cậu, khi đám người kia lấy hàng đi đến giờ cậu cũng không hề ra tay…. Mình đã biết kẻ đứng sau lưng là cậu, Thiên Thanh tới Mỹ mình không biết trước, nhưng cô ấy tới rồi mình cũng ở đây… Cậu nhất định phải trở về!” Do dự một lát Lãnh Tĩnh Hàn mới lắc đầu nói tiếp: “Cậu tới là vì muốn giúp đỡ MT!” Tiêu Thần cười nhạt ánh mắt trở nên sâu xa, cảm giúp đêm nay được che giấu vô cùng tốt, anh là người tỉnh táo cho dù có nổi giận tới đâu cũng sẽ che giấu vô cùng kỹ mà qua nhiều năm chìm nổi trong giới kinh doanh, anh đã không còn lại người chống đối lại mọi người của năm xưa. Cho tới lúc này cả Lãnh Tĩnh Hàn và Tiêu Thần đều có ánh mắt phức tạp, còn có cả trốn tránh và lo lắng. Thậm chí còn mang theo chút áy náy! “Sau đó thì sao?” Suy nghĩ thầm của Tiêu Thần biến mất, ánh mắt anh rơi vào vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn, đợi câu nói kế tiếp của cậu. Lãnh Tĩnh Hàn híp mặt lại, chậm rãi nói: “Còn có tập đoàn quốc gia Sun!” Tiêu Thần cười, không giống như nụ cười lạnh lùng vừa rồi mà mang theo một chút chân thành: “Dạ, cậu cứ như vậy… càng làm cho mình ngày càng thích hơn!” Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, so với nụ cười thật lòng của Tiêu Thần thì anh lại cảm thấy nụ cười này thật lòng hơn nụ cười lạnh lúc nãy. “Sao cậu không đoán mình đã làm gì?” Tiêu Thần nhẹ giọng hỏi. Chân mày Lãnh Tĩnh Hàn nhíu chặc hơn, từ lúc xác định Ưng không chết anh đã rất cẩn thận, nhưng thật sự anh không có cách nào biết được. Nhớ lại chuyện năm xưa, ngoại trừ lúc bị tai nạn mất đi một phần ký ức, làm cho anh vội vã muốn nhớ lại khoảng thời gian hai người làm bạn với nhau thì anh cho rằng giữa họ không có rạn nứt gì. Mộ Thiên Thanh vẫn yên lặng đứng nhìn hai người trong sân, cô không nghe rõ họ đang nói gì nhưng mà nét mặt của Lãnh Tĩnh Hàn cô lại thấy rất rõ ràng! Tim cô hơi đau nhói vì anh, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn trầm luân trong tội lỗi làm cho tim của cô cũng rung động theo, trong nghĩa trang anh lạnh nhạt nói: Người này là anh em cuối cùng trong cuộc đời tôi. Lúc đó nét mặt của anh vô cùng đau khổ, vậy mà bây giờ người chết vì anh lại đột ngột xuất hiện. Cảm giác bị người khác lừa gạt nhất định rất đau! Tiêu Thần cười đứng lên, hơi liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn sau đó xoay người đi tới của sổ ánh mắt đột nhiên trở nên nóng rực. Mộ Thiên Than ngạc nhiên hơi nhíu mày nhìn Tiêu Thần, đối với ánh mắt nóng bỏng của anh lại có chút chán ghét! Lãnh Tĩnh Hàn thấy Tiêu Thần đang nhìn Mộ Thiên Thanh, thì lại cảm thấy khó chịu giống như bị thứ gì đó làm cho ngạt thở. Tiêu Thần cười với Mộ Thiên Thanh đồng thời bước lên trước Lãnh Tĩnh Hàn, nhẹ nhàng đi tới chỗ Mộ Thiên Thanh mềm giọng nói.