Lãnh Tĩnh Hàn nhìn vị nữ tu kia, khóe miệng khẽ tràn ra nụ cười rất nhạt, nhưng vẫn đủ để làm cho người ta cảm thụ được. "Thật sự là con??" Mắt nữ tu sáng lên, vội vàng đi tới trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, nhìn anh từ trên xuống dưới, trên mặt không khỏi nở nụ cười hiền lành, sau đó bà nhìn người thanh niên đứng dưới ánh mặt trời này, nhìn trái một cái, phải một cái, không chỉ có chút nghi ngờ hỏi: "Tiểu Ưng đâu?" "Cậu ấy không có tới." Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt đáp lại một câu, trong giọng nói không có vui vẻ, thấy trong mắt bà hiện lên mất mác, anh bình tĩnh nói: "Nhưng cậu ấy sẽ tới..." "Hả?" Nữ tu không hiểu nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Lãnh Tĩnh Hàn nở nụ cười nhạt nhòa cười, nói: "Gần đây sơ có khỏe không?" "Rất tốt." Nữ tu gật đầu, trên mặt bà đã hằn đầy dấu vết của năm tháng, bà dẫn Lãnh Tĩnh Hàn đến ngồi xuống bên một cái dù, vừa rót trà cho anh, vừa nói: "Những đứa bé đã rời khỏi đây đều rất quan tâm đến cô nhi viện, cũng thường trở về giúp một tay..." Nói xong, nữ tu nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, "Hằng năm tập đoàn Thiên Lân đều giúp đỡ rất nhiều tiền bạc, rất nhiều đứa bé đều được hưởng giáo dục rất tốt, cũng có nhiều đứa có được việc làm, sơ rất vui mừng." Lãnh Tĩnh Hàn lẳng lặng nghe, bưng trà nữ tu rót cho anh lên uống một hớp, vẫn là mùi vị trong trí nhớ, mỗi lần đến mùa hè nóng nực, sơ sẽ chuẩn bị trà hoa cúc cho những người bạn nhỏ đang vui đùa trong sân. "Những năm này... con có khỏe không?" Nữ tu quan tâm hỏi. "Rất tốt ạ." Lãnh Tĩnh Hàn trả lời hết sức lạnh nhạt, nữ tu cũng không để ý, bà rất hiểu tính cách của mỗi đứa bé từng ở đây. "Tiểu Ưng không ở cùng với con sao?" Nữ tu có chút nghi ngờ, từ lúc hai người cùng bị đưa đến cô nhi viện thì chưa từng tách ra, coi như lúc Lãnh Tiếu Thiên nhận nuôi Tiểu Dạ thì có tách ra một thời gian, nhưng mà thời điểm anh ra nước ngoài cũng là đi cùng với Tiểu Ưng. Sáu năm trước bà đọc báo mới biết anh đã trở lại tiếp nhận tập đoàn Thiên Lân, nhưng mà vẫn không có tin tức của Tiểu Ưng... "Tách ra sáu năm rồi..." Lúc Lãnh Tĩnh Hàn nói câu nói này, ánh mắt của anh dừng lại trên xích đu ở nơi xa, sâu trong đôi mắt đen như mực có nhiều suy nghĩ, giống như vào thời khắc này tiếng chơi đùa của bọn trẻ đang vang vọng ở bên tai anh, anh mở miệng, ý tứ sâu xa, "Chắc... cũng sắp gặp nhau rồi." Nữ tu hơi nhíu chân mày, nhìn nét mặt Lãnh Tĩnh Hàn, bà không khỏi nhớ tới năm đó, lúc nhặt được hai người ở cửa cô nhi viện... Trong lòng rét lạnh, trong mắt nữ tu hiện lên lo lắng hỏi: "Giữa hai con đã xảy ra chuyện gì sao?" Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt, cũng không phát hiện ra nữ tu có cái gì không đúng, chỉ cười nhạt lắc đầu một cái, nhìn bà chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, năm đó trước lúc rời đi đã từng đồng ý với sơ sẽ cùng cậu ấy trở lại thăm sơ." "Biết các con bình an... Đối với sơ mà nói, mới là điều quan trọng nhất." Nữ tu cười nói, ở trong mắt của bà, Lãnh Tĩnh Hàn không phải người cao cao tại thượng, là chủ tịch tập đoàn Thiên Lân hào quang chói lóa mà anh chỉ là một đứa bé mà bà từng nhận nuôi, hôm nay đứa bé đã rời khỏi vòng tay của bà, đi chinh phục thế giới. Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn hơi mím lại, chỗ sâu trong đôi mắt chim Ưng có một chút khổ sở mà người khác không thấy được, anh áy náy bởi vì những điều đã từng hứa với Ưng, sau khi trở lại, anh chưa từng đặt chân đến cô nhi viện, xa cách nhiều năm như vậy, nơi vẫn làm cho người ta cảm thấy rất an tâm, tất cả đều không thay đổi, thay đổi... Chỉ có bọn họ mà thôi. Sau khi nữ tu pha cho Lãnh Tĩnh Hàn một bình trà thì bà để lại cho anh một không gian an tĩnh, lúc đi tới cửa, bà không chỉ quay đầu lại nhìn Lãnh Tĩnh Hàn một lần, đã nhiều năm như vậy...Anh vẫn không có thay đổi, bề ngoài lạnh lẽo, bên trong ấm nóng. "Ai" thở dài một tiếng, nữ tu xoay người đi vào phòng, bà đi về phòng làm việc, kéo ra một giỏ nhỏ để nhiều đồ vật lộn xộn ở dưới giường của mình, bên trong có một hộp sắt bị khóa, bà lấy ra, đôi tay gầy, hơi nhăn nheo nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt có nặng nề mở cái hộp ra... Bà lật tìm những thứ bên trong, cuối cùng, lấy ra một bức thư đã có chút ố vàng, thận trọng mở ra, nhìn nội dung bên trong, chân mày không khỏi nhíu lại... Không biết vì sao, bà luôn có loại cảm giác, giữa Tiểu Dạ và Tiểu Ưng, đã có người đứa chuyện này, hoặc là... cả hai đều biết. "Anh em tốt như vậy... Chẳng lẽ nhất định phải đi tới bước này sao?" Nữ tu nặng nề thở dài một tiếng, trên mặt đầy vẻ lo lắng, thả lại bức thư vào trong hộp sắt, nhắm mắt khấn cầu, hy vọng là do bà quá lo lắng mà thôi... Lãnh Tĩnh Hàn ngồi chơi ở cô nhi viện đến buổi chiều mới rời khỏi, trong lúc đó, anh nhìn những đứa bé ở trong cô nhi viện, có vô tư, có lo lắng buồn bã, có trầm mặc, hoặc cố ý bất mãn, gây chuyện để hả giận, cũng có điềm đạm đáng yêu ... Nơi này tản ra hai loại cảm xúc cực đoan, dung hòa giữa hiền lành thiện lương và ác độc trong cuộc sống nhưng mà luôn có sơ che chở, cho nên những đứa trẻ này sẽ không rơi vào sa ngã, ít nhất là trong lúc này. Lãnh Tĩnh Hàn đút tay vào túi quần, đi qua con phố đã từng phồn hoa, hôm nay lại càng thêm "phồn hoa", đã bị xưng là phố Tử Thần, anh không nhìn ánh mắt của những người đó, giống như đã thoát khỏi cái thế giới này, đang ở ranh giới màu xám tro... "Người này rốt cuộc là ai vậy?" Tên côn đồ cắc ké bĩu môi hỏi. Tên đại ca nhai miếng cau, miệng thóa mạ, trừng mắt nói: "Ai biết, có gan thì mày đi hỏi anh Thất đi..." "Ha ha, đại ca, em không dám đi hỏi anh Thất, em... ai da..." Tên côn đồ cắc ké bị đại ca hắn đánh cái ót, lập tức ôm đầu la hoảng. Tên đại ca nhìn bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn, bĩu môi, cũng nghi ngờ nói: “Tài liệu của cô nhi viện tài liệu chúng ta đều có, tên kia không giống như tới nhận nuôi đứa bé... Vậy hắn tới nơi này làm gì?" Hơn nữa... Nghe giọng điệu của anh Thất, hình như người này không phải loại dễ trêu chọc. Bọn côn đồ đang suy nghĩ gì, Lãnh Tĩnh Hàn không để ý đến, cũng hoàn toàn không muốn chú ý, anh đi thẳng đến chỗ để xe, ngồi lên xe, xuyên qua cửa kiếng xe nhìn kiến trúc màu trắng phía cuối con đường, qua một lúc lâu, mới tự mình lầm bầm nói: "Ưng, nếu như quả thật là cậu... Cậu muốn tôi phải tha thứ như thế nào đây?" Lời nói nặng nề vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, đôi mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng híp lại, anh lãnh đạm thu hồi ánh mắt, khởi động xe, rời khỏi phố Tử Thần. Xe mới vừa biến mất ở khúc cua đầu phố thì Tiêu Thần đội mũ lưỡi trai, mặc bộ quần áo màu đen xuất hiện, anh nhìn về chỗ xe Lãnh Tĩnh Hàn biến mất, rồi nhìn về phía cô nhi viện, lúc này nóc nhà màu trắng rơi vào đáy mắt, đồng thời tâm tình phức tạp xót xa cũng vùi sâu vào trong lòng. "Có lẽ... Từ lúc bắt đầu, số phận của chúng ta đã định là phải như vậy rồi." Giọng nói của Tiêu Thần rất trầm, dưới ánh mặt trời nóng bỏng lại lộ ra lạnh lẽo, ánh mắt của anh nhẹ nhàng quét qua tốp năm tốp ba tên côn đồ cắc ké, đôi môi hình thoi đẹp mắt hơi nâng lên, xoay người rời đi. Tiêu Thần đi một mình trên con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ gần cô nhi viện, trải qua nhiều năm như vậy, nơi này đã có rất nhiều thay đổi. Đang đi, đột nhiên anh dừng bước, nhìn gốc cổ thụ cây trăm năm phía trước mặt bị bồn hoa vây quanh một, dần dần... Suy nghĩ trở lại ngày trước... "Mặt trời nhỏ, cái này là em vẽ đó, có đẹp không?" Trong giọng nói non nớt lộ ra kiêu ngạo, trên khuôn mặt trẻ con của cô gái nhỏ có vẻ mong đợi, trong đôi mắt càng thêm hồi hộp. "Rất đẹp." Giọng nói lộ ra cưng chiều nhàn nhạt, bé trai nhìn bản vẽ trong tay cô gái nhỏ, giống như tùy ý hỏi: "Em thích thiết kế những thứ này?" "Hả?" Bởi vì được bé trai khích lệ, cô gái nhỏ cười tựa như ăn trộm kẹo, "Em muốn cha em làm nó, em muốn đưa nó cho mặt trời nhỏ." Bé trai thu hồi ánh mắt đang nhìn bản vẽ, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ, nhìn nụ cười trên mặt cô, , bé trai nhẹ nhàng gật đầu, đáp lời: “Được. Đến lúc đó anh cũng sẽ tặng cho em một món quà." "Có thật không?" Mắt bé gái mắt sáng lên, thấy bé trai gật đầu, vui vẻ thơm một cái lên mặt bé trai, "Em biết mặt trời nhỏ tốt với em nhất..." Bé trai bị hành động bất ngờ của cô gái nhỏ làm giật mình, sắc mặt có chút ửng đỏ, nhưng khi thấy cô gái nhỏ rất vui vẻ, khóe miệng của bé trai cũng dần dần nở nụ cười... Dưới cây cổ thụ, hai đứa trẻ đắm chìm trong vui sướng mà cả hai mang lại cho nhau, ngay từ đầu đã không phát hiện, phía sau bồn hoa, có một bóng người nhỏ bé yên lặng chăm chú nhìn bọn họ, dường như mỗi lần bọn họ "ước hẹn", bóng người nhỏ bé đó đều yên lặng ở phía sau. ... Kí ức cắn nuốt suy nghĩ của Tiêu Thần, điện thoại trong túi anh vang lên thật lâu anh cũng không biết, cho đến khi có một người vội vã không cẩn thận đụng phải anh, anh mới kéo suy nghĩ của mình về lại hiện tại. Anh nhíu mày, lấy điện thoại ra bắt máy, "A lô?" "Anh Tiêu, nhóm hàng kia, Dạ Ưng đã hộ tống ra vùng biển quốc tế rồi, người cũng đã trở về." Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm ổn của Mục Sâm. "Hả?" Tiêu Thần đáp một tiếng, nhàn nhạt nói: "Chặn lại." "Là?" Tiêu Thần cúp điện thoại, đáy mắt thoáng qua âm u tàn bạo, anh lại đưa mắt nhìn cây cổ thụ kia, rồi mới cất bước rời đi... Nếu không ra khỏi bóng tối, như vậy... Anh sẽ trầm luân trong bóng tối vậy. ++++ Đồn cảnh sát khu Nam. "Thiên Thanh, đi ăn thôi..." Kili tắt máy vi tính đồng thời hô to. "Tôi không đi..." Mộ Thiên Thanh vùi đầu trong đống văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cậu mua giúp tôi một hộp cơm là được, tôi muốn xử lý mấy vụ án này cho xong." "Vậy cũng được..." Kili nhún vai một cái, biết lúc Mộ Thiên Thanh làm việc sẽ không muốn sống, nhưng không nghĩ tới, khi chuyển tới bộ phân dân sự cũng như vậy. Mọi người lục tục đi đến nhà ăn, Mộ Thiên Thanh vẫn còn lật tài liệu, xử lí văn kiện, cô được điều bộ phận dân sự đã hơn nửa tháng, ngoại trừ lúc bắt đầu có chút không quen, sau đó cô phát hiện công việc này cũng rất hấp dẫn, dần dần cô cũng không còn bài xích công việc ở bộ phận dân sự này nữa. "Cảnh sát Mộ, hoa của cô, xin ký nhận cho." Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên, bó hoa hướng dương màu vàng đã xuất hiện ngay trước mắt, cô thuần thục ký đơn sau đó nhận lấy bó hoa, tiếp đó, cũng không thèm nhìn tới nữa mà ném vào trong thùng rác, tiếp tục xử lý vụ án. Cô gái đưa hoa liếc nhìn bó hoa bị đối xử tệ bạc, bĩu môi nhún vai một cái, lên tiếng chào hỏi rồi rời đi. Trừ ngày thứ nhất... Số phận của những bó hoa sau đều là rơi vào thùng rác, dĩ nhiên, ngày thứ nhất là do cô không nhìn thấy, nếu không đoán chừng số phận cũng không khác nhau lắm. Lúc bắt đầu, Mộ Thiên Thanh còn nhìn tấm thiệp một chút, những ngày sau thì không thèm nhìn nữa, trực tiếp ném vào thùng rác, người đưa hoa đã quen, người của khu Nam lại càng quen hơn, chẳng qua mọi người đều muốn biết "Mặt trời" đó là ai? Ra tay hào phóng như vậy, mỗi ngày một bó hoa, gió mặc gió, mưa mặc mưa. “Xin chào, xin hỏi Mộ Thiên Thanh có ở đây không?" Giọng nói trong sáng vang lên trong không gian yên tĩnh, Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy một thiếu niên, trong tay ôm một bó hoa hướng dương lớn đứng ở cửa thì không khỏi âm thầm nhíu mày...