Chỉnh Cổ
Chương 9
“Chủ tử…” Vệ Tình dè dặt cưỡi ngựa theo sau ta, nhỏ giọng gọi.
“Có chuyện gì! Muốn nói thì nói nhanh không thì xéo!” Ta tức giận trả lời. Ngày hôm nay ta ước chừng ăn cũng phải năm tấn thuốc nổ, cơn tam bành tăng vọt lên, ai không cẩn thận giẫm phải mìn thì coi như nổ tanh bành thành cát bụi li ti mà về với thiên nhiên.
“Chủ tử…….. ta tối hôm qua chỉ là nói giỡn, ngươi không cần phải mặc nữ phục thật…..” Vệ Tình với vẻ mặt nàng dâu nhỏ bị ủy khuất, hướng ta nói.
Ta kháo! Hắn ủy khuất! Ta còn ủy khuất hơn hắn! Con người ta là đại trượng phu đội trời đạp đất, quy định ta lập ra thì bản thân phải tuân thủ, nếu không thì coi như phẩm chất của ta có vấn đề à! Sở dĩ sáng sớm ngày hôm nay, ta đem bộ nữ phục xinh đẹp nhất của Đại Á vương triều ra mặc, vì thế nếu làm nữ nhân, ta cũng muốn phải xinh đẹp nhất!
“Thế nhưng…….. Chủ tử…….. Ngài mặc nữ phục làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ di chuyển của đội hòa thân a……”
Hừ, đó là chuyện đương nhiên rồi! Ngươi nhìn ta thử xem, khuôn mặt hào hoa phong nhã, thêm vóc người cân xứng cùng làn da nhẵn mịn, hơn nữa còn mặc nữ phục xinh đẹp như vậy, voan mỏng che phủ cơ thể như ẩn như hiện, kẻ nam nhân nào thấy ta hai mắt cũng phải rớt khỏi tròng, mồm thì chảy đầy nước a! Thế nên rất nhiều quân binh trong đội áp giải, thậm chí cả cận vệ của ta, vì cố gắng xoay người nhìn ta mà vấp té, tay bị trật chân bị thương, còn có kẻ ngã ngựa rớt mất hàm răng, tính lẻ tẻ thì đã có hơn mười nhân bị thương, tốc độ làm sao mà không bị ảnh hưởng chứ!
“Ta mặc kệ, tốc độ chậm là do ngươi phụ trách, dù sao thì đấy cũng là yêu cầu của ngươi!” Ta ngoảnh mặt một bên không để ý tới Vệ Tình.
Ha ha, chỉnh Vệ Tình một trận xong, ta trong lòng lại vui sướng.
Tuy rằng điều kiện tự nhiên ở sa mạc rất khắc nghiệt, nhưng phong cảnh thiên nhiên lại rất đặc biệt, hấp dẫn sự chú ý của ta, ta hầu như đối với cái gì cũng có hứng thú. Thấy trên sa mạc thỉnh thoảng có mấy thứ lông lá lùm xùm không biết là thứ sinh vật gì, ta lập tức hỏi Vệ Tình xem có thể bắt bọn nó về tìm tòi nghiên cứu hay không.
“Chủ tử, vạn lần không nên tự ý rời khỏi đội ngũ, hơn nữa, nơi này là đường kinh mạch thông thương của hai nước, có khả năng sẽ xuất hiện cường đạo tới cướp đoạt tài vật, nên càng phải cẩn thận.” Vệ Tình nghiêm mặt nói.
Mới nói xong không lâu, ta cùng Vệ Tình song song cảm giác được những chấn động bất thường. Ta nhanh chóng nhảy xuống ngựa, áp tai trên mặt đất lắng nghe.
Vệ Tình thấy ta bỏ thái độ cà lơ phát phơ thường ngày đi, lập tức hiểu rõ sự việc không còn đơn giản nữa.
“Tiểu Tình, có ai nói cho ngươi biết ‘bạch thiên bất khả dĩ thuyết nhân, vãn thương bất khả dĩ thuyết quỷ’ chưa?”
Vệ Tình lắc đầu.
“Hiện tại chúng ta thật đúng là gặp phải quỷ rồi. Truyền lệnh xuống phía dưới, toàn bộ quân nâng cảnh giới, chúng ta gặp cường đạo sa mạc!” Ta vừa hạ lệnh vừa nắm chặt kiếm bên người.
——————————
———————————————— bạch thiên bất khả dĩ thuyết nhân, vãn thương bất khả dĩ thuyết quỷ: thứ lỗi câu này tớ chịu rồi. Dịch sát nghĩa thì nó là “ban ngày không thể nói chuyện với người, ban đêm không thể nói chuyện với quỷ” (白天不可以说人, 晚上不可以说鬼)
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
100 chương
461 chương
20 chương
11 chương
72 chương