Chuyển ngữ: Jane “Tôi giấu sẵn dưới ghế xô-pha này lâu rồi, chờ thời cơ chơi em thôi.” *** Nghiêm Trấn lại hôn cậu lần nữa, bắt đầu từ vành tai khẽ nghiêng mặt là sẽ hôn được, đến dọc theo động mạch cổ, dán môi vào xương quai xanh thanh tú của cậu, chậm rãi mút từng dấu hôn. Tô Cẩn Tâm vẫn ngoan như xưa, bảo cậu không được động đậy, thì quả nhiên không hề động đậy, hết sức cẩn thận khuỵu gối, chẳng dám áp trọng lượng cơ thể lên người Nghiêm Trấn, lưng căng cứng, để mặc bàn tay Nghiêm Trấn xuôi khắp sống lưng đếm từng đốt xương, mãi tới khi ấn xuống xương cụt, cậu mới khẽ nói: “Không bôi gel thì chậm chút đỉnh là có thể rồi, trưa nay em đã tự súc ruột.” Trái tim Nghiêm Trấn hẫng một nhịp. Tô Cẩn Tâm luôn luôn nhẫn nại nhất hiểu ý nhất. Song gần đây, Nghiêm Trấn cứ cảm thấy cậu càng ngày càng quá ngoan quá nhẫn nhịn, không đành lòng. Đâm ra thường xuyên tự kiểm điểm liệu có phải mình ức hiếp cậu không. “Gì cơ? Trông tôi giống kẻ thô bạo vậy à?” Nghiêm Trấn hỏi. Tô Cẩn Tâm vội vàng lắc đầu: “Không phải mà, chính vài ngài rất dịu dàng cho nên… Chăng qua thi thoảng làm một lần cũng chẳng sao, em chịu được, hơn nữa…” Cậu xê dịch bờ mông nhẹ nhàng cọ bộ phận đang chào cờ của Nghiêm Trấn, “Thế này… Hổng tiện về phòng lắm, đang là buổi chiều, trên hành lang có người quét dọn…” “Muốn tôi bấm chuông báo động hả?” Nghiêm Trấn hỏi. Mặt Tô Cẩn Tâm ửng đỏ, nằm gục trong ngực anh chả hé lời nào. “Xem ra là không muốn.” Nghiêm Trấn bóp mặt cậu, “Lâu thế này rồi, ai mà chả biết nữa —— Vẫn còn ngượng cơ à?” Tô Cẩn Tâm dụi vào cổ anh: “Còn chun chút.” Song lập tức ngẩng đầu lên, “Ấy, nếu ngài muốn thì…” “Tôi không muốn.” Nghiêm Trấn thơm cậu một cái, “Em thấy thế nào tốt thì làm thế nấy.” Tô Cẩn Tâm mới thức dậy chưa lâu, sức phòng ngự cực kì thấp, căn bản chả dám đối mặt với anh, chỉ quan sát phút chốc lại cúi đầu: “Lời ngài nói bao giờ cũng tốt.” Nghiêm Trấn khẽ cắn vành tai cậu, tiện đà trở tay mò dưới mặt ghế xô-pha, lôi ra một chai bôi trơn mới tinh từ trong hốc: “Ngoan đến vậy à?” “Luôn ngoan mà.” Giọng Tô Cẩn Tâm ngày càng lí nhí, thều thào vào tai Nghiêm Trấn, “Toàn do ngài dạy hết… Thích mấy trò bậy bạ…” —— Nghiêm Trấn vừa nghe cậu kể lể, lập tức biết ngay phần lớn là có ý định tán tỉnh, ngặt nỗi mới đến phân nửa đã xấu hổ rồi, anh bỗng muốn trêu cậu, “Không sợ đau? Không sợ bị thương? Ngày mai không xuống giường nổi thì tính sao đây?” “Chầm chậm tí là ổn ạ, em chịu được.” Tô Cẩn Tâm trả lời hết sức dĩ nhiên, “Hơn nữa hiện tại em cũng chẳng cần đi học, có thể nằm chây lười cả ngày.” Lời này Nghiêm Trấn tin. Năm ấy có lần anh say khướt mất kiểm soát hành vi, trát gel qua loa rồi xộc vào ngay. Lúc làm tình thì chả nhận ra điều gì khác thường, tới hôm sau Tô Cẩn Tâm phát sốt đến bốn mươi độ, đổ mồ hôi lạnh toàn thân, ý thức mơ hồ. Nghiêm Trấn sợ tới tay chân cứng ngắc, hối hận phát điên. Từ đó chả dám xằng bậy tiếp nữa. Vậy mà chính Tô Cẩn Tâm lại nhớ ăn không nhớ đánh, cậu chả xem là việc to tát, ngoảnh đầu quên luôn, giờ còn dám ăn nói kiểu này. Nghiêm Trấn tát mạnh lên mông cậu để trừng phạt: “Lần trước sốt tới mê sảng, chóng quên đến thế à? Sau này đừng hòng mơ tưởng cái trò nguy hiểm như vậy.” Nói đoạn chả chờ cậu trả lời, anh đổ gel vào lòng bàn tay đoạn ủ ấm nó, kế đó cắm một ngón vào trước. Tô Cẩn Tâm “Oái!” một tiếng, lập tức lõm eo xuống dưới, lỗ nhị co rút chút đỉnh, ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn Nghiêm Trấn: “Này là…” Nghiêm Trấn trưng vẻ mặt đắc ý, quơ quơ chai bôi trơn trong tay. Tô Cẩn Tâm ngạc nhiên: “Ở đâu ra đấy?” “Đoán xem?” Nghiêm Trấn nhếch môi nhìn cậu, ngón tay chậm rãi di chuyển trong cơ thể cậu. Đôi mắt Tô Cẩn Tâm lập tức bốc hơi nước nhàn nhạt, đừng bảo là đoán, thậm chí quan sát còn chả rõ ràng, chỉ biết ấp a ấp úng lầu bầu mềm mại hệt con thú nhỏ: “Không biết, hưm… A…” Nghiêm Trấn không nỡ làm khó cậu, bèn chồm tới bên tai cậu, ngậm vành tai dùng đầu lưỡi liếm láp qua lại, ép giọng khàn khàn nói: “Tôi giấu sẵn dưới ghế xô-pha này lâu rồi, chờ thời cơ chơi em thôi.” Điều khiến Tô Cẩn Tâm khó đỡ nhất chính là Nghiêm Trấn trầm giọng tỏ vẻ đứng đắn lại thốt lời thô tục. Cơ thể cậu nhanh chóng đỏ lựng, bắp đùi đang khuỵu liên tục run lẩy, mình mẩy kề sát người Nghiêm Trấn, thịt mềm bọc lấy ngón tay Nghiêm Trấn cũng rục rà rục rịch mềm dần. Nghiêm Trấn thừa thế cắm thêm một ngón: “Tôi chuẩn bị rất nhiều trong phòng này, giấu khắp ngóc ngách, giạng chân ra là có thể chơi em mọi lúc mọi nơi.” —— Giọng điệu hết sức nghiêm túc, ngón tay cũng phối hợp nỗ lực ấn xuống điểm mẫn cảm của Tô Cẩn Tâm. Tô Cẩn Tâm rên rỉ một tiếng, cuối cùng hết quỳ nổi, ngã uỵch vào ngực Nghiêm Trấn. Nghiêm Trấn ôm chặt cậu, hài lòng thỏa dạ cảm nhận trọng lượng cậu: “Sao nào, có thích để tôi chơi không?” “Thích.” Vấn đề này Tô Cẩn Tâm lại đáp rất nhanh —— Hoặc chăng với cậu mà nói, là phản xạ có điều kiện. Lòng Nghiêm Trấn ngọt lịm, song cũng chưa quá hài lòng: “Thích chỗ nào?” “Thích, thích hết.” Tô Cẩn Tâm đã sắp sửa nghẹt thở. Động tác trên tay Nghiêm Trấn thoáng chậm đôi chút, vươn một tay vuốt tấm lưng cậu: “Thật ư?” Tô Cẩn Tâm tưởng rằng anh không tin, hết sức oan ức: “Người ta còn tự súc ruột rồi…” —— Lời này siêu xấu hổ, vừa ra khỏi miệng đã khiến người cậu đỏ táy, biến thành một con tôm bị nướng chín. Nghiêm Trấn cực kì khoái trá, bóp cằm cậu hôn cái bép: “Biết hôm nay tôi về sớm à?” “Không biết.” Tô Cẩn Tâm thành thật trả lời. “Vậy sao lại ngoan như vậy?” “Ừm thì… Lâu quá chưa làm… Em cũng sắp lành hẳn, nên cảm thấy… Nói không chừng ngài… Sẽ muốn.” Tô Cẩn Tâm vùi đầu vào cổ Nghiêm Trấn, lầu bầu từng chữ từng chữ, “Sợ ngài, có nhu cầu, cảm thấy phiền phức…” “Tôi thích, không phiền.” Nghiêm Trấn lại tiếp tục tăng thêm một ngón tay trong thân thể cậu, anh đang nói thật lòng, chẳng hề vì muốn dỗ cậu: Chứng kiến người mình thích chầm chậm nở rộ trong ngực mình, là một loại trải nghiệm quý giá khôn tả, không những về mặt xác thịt mà còn thỏa mãn về mặt tâm lí, nhất là Tô Cẩn Tâm hết sức nhạy cảm, mơn trớn càng lâu, càng giống chú mèo con động dục lần đầu, chả ngó ngàng thứ gì mà cọ tới cọ lui, bộ dạng rất muốn lại rất ngượng, chả biết làm sao bây giờ, đáng yêu vô ngần. “Cẩn Tâm à, có thích không?” Đợi Nghiêm Trấn cảm thấy mở rộng khá đủ, thì Tô Cẩn Tâm đã mê man nức nở “Muốn muốn” cả buổi, rõ là hỏi thừa. “Thích.” Tô Cẩn Tâm lập tức gật đầu. “Muốn không?” “Muốn.” “Muốn cái gì cơ?” Nghiêm Trấn chua ngoa dùng ba ngón công kích điểm mẫn cảm của cậu cùng lúc. Tô Cẩn Tâm hít sâu một hơi, ấp a ấp úng bảo: “Muốn ngài, không muốn ngón tay, muốn ngài…” Nghiêm Trấn rút ngón tay ra, kéo khóa quần xuống đưa hung khí chặn trước miệng huyệt Tô Cẩn Tâm: “Muốn cái này à?” “Vâng… Muốn.” Tô Cẩn Tâm lắc hông toan ngốn lấy nó, bỗng bị Nghiêm Trấn nhấc mông lên: “Trả lời xong một vấn đề sẽ cho em, được không?” “A… ưm, hở?” Tô Cẩn Tâm cố gắng bật ra vài âm tiết chứng tỏ sự thắc mắc giữa lúc thở dốc. Nghiêm Trấn khẽ nghiêng đầu, áp vào trán cậu, hỏi rõ từng chữ: “Kẻ trong sổ kí họa, là ai thế?”