Chuyển ngữ: Jane “Lần đầu tiên của hai người cũng là lần đầu tiên của Tô Cẩn Tâm.” *** Tô Cẩn Tâm chìm vào giấc mộng ngọt ngào. Cậu chẳng hề biết bí mật của mình đã bị bại lộ, vẫn nghiêng đầu như cũ, hai mắt nhắm nghiền, bình thản hô hấp thật đều, hàng mi dài cong vút khẽ lay động theo nhịp thở, nom tựa cánh bướm non nớt. Ánh dương lách qua rèm cửa, rọi từng giọt nắng lên người cậu, toàn thân cậu đều được phủ một lớp hào quang vàng nhạt tinh tế, từ khóe mắt, chân mày, chóp mũi, tóc mái, đôi mi… Lần lượt nhuốm thành màu mật ong, giống hệt một thiên sứ thơm ngọt ngã xuống chốn nhân gian. Nghiêm Trấn vốn bị mấy bức chân dung tràn ngập tình dục nọ kích thích tới độ muốn nuốt chửng người trước mắt, hiện tại chứng kiến bộ dạng chả đề phòng tí nào này, càng thấy thèm khát khôn tả. Thế nhưng Nghiêm Trấn là một vị thân sĩ có giáo dục tốt, biết thưởng thức mỹ vị. Đối diện với món ngon như thế, đương nhiên không thể học Trư Bát Giới xơi quả Nhân sâm được, quả là phung phí. Vì vậy Nghiêm Trấn bèn kiềm chế lửa dục nóng rẫy, lặng lẽ bước qua, nhấc tay Tô Cẩn Tâm lên mà “Ăn” từ đầu ngón tay, tiện thể chậm rãi cởi khuy áo cậu ra —— Trên người cậu chính là đồ ngủ của Nghiêm Trấn, hai người mua cùng một size, nếu nhìn sơ qua thì cũng chả phân biệt nổi. Rõ ràng buổi sáng cậu tiễn Nghiêm Trấn đi làm vẫn còn mặc áo mình, chẳng biến lén thay tự lúc nào, thường ngày Nghiêm Trấn đều tan sở khá muộn, lúc về tới nhà cậu đã đổi trở lại rồi. Thói quen giấu đầu lòi đuôi này cũng đáng yêu đòi mạng. Đối với cậu mà nói, trang phục của Nghiêm Trấn thật sự quá rộng, dễ dàng bị vén hết cánh tay áo, lộ ra nửa góc cơ thể trắng nõn nuột nà. Nghiêm Trấn khẽ hôn từng ngón cầm bút của cậu, kế đấy là mu bàn tay cùng lòng bàn tay, lưu một dấu ấn nhợt nhạt trên cổ tay mảnh khảnh, lại men theo cánh tay mà liếm lên. Da dẻ Tô Cẩn Tâm nhẵn nhụi mát mẻ, giống hệt gốm sứ thượng hạng, lại tựa đóa bông tuyết chơi vơi, khiến Nghiêm Trấn cứ ngỡ nếu rơi xuống chốn nào lâu phút chốc, nói không chừng sẽ tan chảy, đồng thời hương vị đượm ngọt. Thế là cả cánh tay cậu đều bị Nghiêm Trấn liếm ướt nhẹp, Tô Cẩn Tâm không thể không tỉnh giấc: “Ngứa…” Thoạt đầu cậu còn mê man mở to mắt, định rút tay về theo bản năng, song thoáng chốc lại ý thức được kẻ hôn cậu là ai, thế là chẳng những không tránh, mà còn tự giác cởi sạch đồ mình, nhấc một cánh tay định ôm cổ Nghiêm Trấn —— Đôi mắt cậu chả mở ra được vì chưa quen với ánh nắng, nên đành phải lim dim mò mẫm, Nghiêm Trấn săn sóc nhích đến đôi chút, để cậu có thể dễ dàng vòng tay mình lên cổ anh hơn, nghe cậu dùng chất giọng làm nũng nửa mê nửa tỉnh nói: “Mừng ngài về nhà…” Nói đoạn còn dẩu môi đòi hôn, âm thanh mơ màng tràn ra từ kẽ răng, từng câu chữ đều chứa mật. Nghiêm Trấn đành phải buông tay cậu xuống trước, sáp đến hôn cậu. Mặc kệ là lúc nào, đôi môi của Tô Cẩn Tâm vẫn luôn ngọt ngào quá đỗi, song dường như hôm nay lại lẫn mùi rượu, mới dán môi phút chốc mà anh bỗng thấy mình ngấm men say. Thời điểm buông ra Tô Cẩn Tâm đã sớm hô hấp dồn dập, mặt cũng bắt đầu đỏ lựng, khẽ lay thân thể theo từng cơn thở dốc, đưa núm vú non mềm đến bên mép Nghiêm Trấn, một cánh tay vịn bờ vai Nghiêm Trấn như thể bám vào tấm gỗ nổi, một cánh tay khác trượt xuống lưng Nghiêm Trấn, lách vào khoảng cách giữa hai người, gian nan hòng cởi dây nịt anh. Hoàn toàn vâng lời, bộ dạng mặc chàng ngắt lấy, còn mang theo ít cảm giác dâng hiến. Giống hệt cam kết trong hợp đồng, cậu đến đây là vì phục vụ nhu cầu Nghiêm Trấn, mặc kệ trạng thái ra sao, mặc kệ thời gian thế nào, mặc kệ địa điểm ở đâu, mặc kệ tư thế gì, anh cứ thoải mái xử trí. Từ thuở ban sơ đã là như vậy. Lần đầu tiên của hai người cũng là lần đầu tiên của Tô Cẩn Tâm. Rõ ràng bản thân chả biết tí gì, cậu còn cứng đầu tỏ vẻ rất lão luyện, kết quả vừa xộc vào đôi chút lại đau suýt ngất, may thay Nghiêm Trấn có kinh nghiệm, bằng không chắc phải đưa thẳng tới bệnh viện cấp cứu rồi. Nghiêm Trấn ngại phiền phức, ghét nhất bóc tem cho người ta, thiếu điều dứt khoát rời đi ngay. Cũng hên dáng vẻ chực khóc lại chẳng dám khóc của Tô Cẩn Tâm thực sự quá đỗi đáng thương, khiến Nghiêm Trấn động lòng trắc ẩn, mới tuân theo chủ nghĩa nhân đạo không vứt bỏ cậu. Kết quả chỉ đành vừa hôn vừa dỗ, tìm điểm mẫn cảm trên người cậu từng li từng tí, cẩn thận mà khuếch trương cho cậu thêm một lần nữa. Tô Cẩn Tâm chưa bao giờ trải nghiệm điều này, bị Nghiêm Trấn hôn xong thì choáng váng, chỉ biết ngơ ngác nép trong lồng ngực Nghiêm Trấn nỉ non, hỏi cái gì cũng vâng dạ cho qua. Mà Nghiêm Trấn thì trái lại mồ hôi đầy đầu, mãi mới tiến vào được hết, ai ngờ còn chưa kịp di chuyển Tô Cẩn Tâm đã thét chói tai bắn tinh, hại Nghiêm Trấn dở khóc dở cười, nghĩ bụng thực sự chả biết ai hầu hạ ai. Ngặt nỗi Tô Cẩn Tâm rất nhạy cảm, ở trên giường hết sức tập trung gợi tình, lại cực kì chăm chỉ, học hỏi các trò tình thú rất nhanh, ra sức săn sóc anh hết lòng, chẳng những chưa từng làm bộ làm tịch, thậm chí còn hận không thể luồn cúi xuống tận đất, gọi cái gì là nghe cái nấy. Có đôi khi mặt đỏ sắp ngất vì ngượng mà vẫn cố gắng nhẫn nại, vừa khẽ run rẩy vừa thuần phục bày ra động tác siêu xấu hổ. Đáng yêu đến độ chỉ cần nhớ tới lại cương ngay, ăn bao nhiêu lần cũng chả chê ngấy. Nghiêm Trấn không hề phiền hà, cảm thấy tự tay mình dạy dỗ từng li cũng rất tốt. So với những thứ có sẵn, thành quả sẽ xuất hiện nhiều sự khác biệt hơn. Mà thực tế thì cũng tốt ngoài sức mong đợi rồi. Đến nỗi một người đứng đắn như Nghiêm Trấn, mỗi lần nghĩ đến Tô Cẩn Tâm đáy lòng đều tuôn trào những cảm xúc đen tối từng bị chính anh phỉ nhổ, không dám để người khác phát hiện. Chẳng thể khắc chế, luôn thôi thúc anh làm chuyện quá đáng. Tô Cẩn Tâm lanh lợi nhạy cảm, sở trường chính là tùy mặt gởi lời, dè dặt cẩn thận mà nghe theo anh. Thoạt đầu Nghiêm Trấn cho rằng như vậy rất tiện, song càng chơi thoải mái, lại càng cảm thấy bất mãn. Đợi đến lúc nhận ra thì đã chẳng dừng lại ở mặt thể xác nữa rồi, anh cần Tô Cẩn Tâm, một Tô Cẩn Tâm tự tại và chân thật. Không chỉ muốn nhìn cậu hầu hạ khéo léo dưới thân anh, còn muốn làm nhiều chuyện khác với cậu, muốn cùng cậu tay trong tay dạo phố, muốn tùy ý ngồi tán gẫu trong quán cà phê, muốn cùng cậu xem phim, muốn để cậu nũng nịu với mình, thi thoảng giận hờn vu vơ cũng tốt. Thậm chí dẫu ở trên giường, cũng muốn cho cậu buông thả đôi chút, lộ ra dáng vẻ hưởng thụ mà chả phải lấy lòng. Đương nhiên Tô Cẩn Tâm chẳng tài nào đọc được tâm tư của Nghiêm Trấn, ngặt nỗi tuy còn buồn ngủ, cậu vẫn nhanh chóng phát hiện Nghiêm Trấn thất thần, thế là càng ra sức nhúc nhích hơn. “Đừng quậy.” Nghiêm Trấn vỗ mông cậu. Nghiêm Trấn trở mình, tựa lưng nơi ghế xô-pha, để cả người cậu nằm sấp trên ngực mình, nắm tay cậu nâng lên: “Ôm tôi, không được di chuyển, tự tôi làm.” Tô Cẩn Tâm quả nhiên nghe lời, vòng quanh cổ anh rồi bất động.