Chim Hoàng Yến

Chương 2 : Chín năm

Đầu xuân, nền trời sẫm xuống, ánh mắt trời còn chưa xuất hiện. Người làm trong nhà họ Lục khá đông, từ sớm đã công việc bù đầu. Chỉ có ở hoa viên là yên tĩnh, chỉ có mấy người làm vườn đang nơm nớp lo sợ vây quanh một người, cẩn thận hầu hạ. Người này là Lục Úc. Vóc dáng hắn cao cân đối, ngay cả chiều dài của khung xương cũng vừa vặn, tạo ra một tỉ lệ khiến người khác phải kinh ngạc. Anh đứng giữa mấy khóm hoa đang nở rộ, khuôn mặt như tạc, mi dài mũi thẳng, mắt phượng hẹp dài, bình thường khí thế quanh thân đều là sắc sảo u ám, lúc này đứng giữa mấy khóm hoa đột nhiên lại có vài phần diễm lệ. Nhưng không ai dám nói ra, ở Hoài Thành ai cũng biết tính cách cùng thủ đoạn làm việc của Lục tam gia, nên không dám đắc tội. Mà Lục Úc lúc này dường như vô cùng vui vẻ, có hứng thú sáng sớm hái hoa, ánh mắt thờ ơ dừng trước mấy khóm hoa đang nở rộ, giống như đang cẩn thận chọn lựa. Quản gia xuống lầu vội vã đi về phía Lục Úc, cố gắng bình tĩnh lại mới mở miệng: "Tam thiếu gia, lão gia đã tỉnh, đang chờ cậu ở thư phòng." Lục Úc sau khi thành niên liền dọn ra khỏi nhà chính, đã rất lâu chưa trở về. Tối muộn hôm qua Lục Úc trở về nhà chính rất muộn, rõ ràng là có chuyện muốn nói với Lục Thành Quốc. Vậy nên sáng sớm hôm nay, Lục Thành Quốc vừa mới biết tin này, liền gọi Lục Úc vào nói chuyện. Lục Úc thờ ơ bẻ một cành hoa vừa chớm nở, đóa hóa vẫn còn ướt sương, làm ướt ngón tay thon dài. Anh cầm cành hoa lên cắm vào một lọ sứ trắng, sau đó mới mỉm cười, nhưng ánh mắt lại u ám nói: "Biết rồi, tôi lập tức đi gặp ông ấy." Quản gia và người làm giống như không dám nhìn thẳng vào nụ cười của hắn, lui về phía sau nửa bước. Trước khi xoay người rời đi, Lục Úc nghĩ tới điều gì đó, lại đột nhiên dừng bước, nói với người làm vườn đang đứng bên cạnh: "Mấy loại hoa này đều không đẹp, tôi không thích, đổi tất cả thành bách hợp trắng đi. Lần sau trở về, tôi muốn nhìn thấy hoa bách hợp nở." Lục Úc vừa nói xong liền lập tức đi vào trong nhà. Thư phòng của Lục Thành Quốc ở tầng hai, Lục Úc đứng trước cửa phòng, giơ tay lên gõ ba tiếng. Một tiếng nói vọng ra: "Vào đi." Lục Thành Quốc đứng cạnh cửa sổ, mặc dù đã sắp 60 tuổi, nhưng mái tóc vẫn chưa mất đi ánh đen, không có vóc dáng của một ông lão chút nào, phảng phất giống như thanh xuân của ông mới đi qua không lâu. Nhưng Lục Úc lại biết ông không còn nhiều thời gian nữa. Lâm Thành Quốc sắc mặt nghiêm túc, cố gắng duy trì sự uy nghiêm của một người cha: "Con trở về lần này là có chuyện gì?" Đáng tiếc là trong mắt Lục Úc không hề thấy có chút uy nghiêm nào. Lục Úc cười cười, cũng không cố ý vạch trần ông, chỉ nói: "Con mới nhận một công trình ở Trữ Tân, rất quan trọng, thời gian thi công khá dài, phải tự mình giám sát, chuyện ở Hoài Thành đành tạm gác lại đi." Lục Thành Quốc chau mày: "Con ở Hoài Thành không phải rất tốt sao, đến Trữ Tân làm gì? Người trẻ tuổi tâm tính bất ổn, không chịu cắm rễ một nơi thì sao có thể làm được việc?" Ông yêu quý đứa con cả cùng đứa thứ hai hơn Lục Úc rất nhiều, nhưng ông cũng hiểu hai người kia dù có liên thủ lại cũng không hữu dụng bằng một nửa Lục Úc, đối với Lục gia đây mới là yếu tố quan trọng nhất, cho nên ông mới không muốn Lục Úc rời đi. Lục Úc cũng không để tâm đến ý tứ này của ông, anh giương mắt lên nhìn Lục Thành Quốc: "Ba ngày nữa con sẽ đi Trữ Tân, mọi chuyện đã được sắp xếp xong rồi, ba để cho lão Đại hoặc Lão Nhị làm đi, phỏng chừng hai người họ sẽ vô cùng nguyện ý tiếp nhận." Anh chỉ đơn giản là báo cho Lục Thành Quốc biết chuyện này chứ hoàn toàn không có ý trưng cầu ý kiến. Nói xong cũng không để ý đến sắc mặt xám đen cùng tiếng trách mắng tức giận của Lục Thành Quốc đã lập tức rời đi, lúc xuống lầu vừa vặn lại gặp một người, bộ dáng rất giống Lục Thành Quốc, lão Đại của Lục gia, anh trai cùng cha khác mẹ của Lục Úc ---- Lục Huy. Lục Huy lớn hơn Lục Úc 10 tuổi, nhưng thân thể lại bởi tửu sắc mà bị đào rỗng, thoạt nhìn giống như đã 40 tuổi, đang hung dữ trừng Lục Úc, một chút cũng không che giấu ác ý trong mắt, hỏi: "Mày về đây làm gì! Nơi này không phải nhà của mày!" Lục gia hiện tại có sáu người, quan hệ vô cùng rắc rối, có thể nói là một kiểu gia đình giàu có điển hình. Lục Thành Quốc khi còn trẻ đã yêu mẹ của Lục Úc Thu Tử Hoằng, còn từng thề rằng sẽ cưới bà, hai người sẽ yêu nhau đến khi đầu bạc. Nhưng tình yêu của Lục Thành Quốc quá mỏng quá nông, giống như sương mù, càng lâu sẽ càng nhạt bớt. Ông bắt đầu muốn ăn món mới, chuyện này ở những gia đình hào phú còn không được gọi là ngoại tình, bởi vì họ một người tình cố định cũng không có. Thu Tử Hoằng lúc còn đi học vốn là một nữ cường nhân, kiên cường lại độc lập, nhưng sau khi cười hỏi dường như lại bị đồng tiền làm mê hoặc, trân châu kia bắt đầu mất đi ánh sáng, cũng bắt đầu học cách của những phu nhân nhà giàu khác che dấu tất thảy để hưởng bình yên, chỉ cần không uy hiếp đến vị trí của mình thì đoạn hôn nhân này vẫn sẽ được duy trì một cách tốt đẹp. Nhưng những ngày giả vờ sống yên ổn này không giữ được lâu. Thu Tử Hoằng sau khi kết hôn nhiều năm vẫn chưa có động tĩnh gì, đi bệnh viện khám phát hiện mắc chứng vô sinh mà Lục gia lại cần có người thừa kế, Lục Thành Quốc cũng có lý do chính đáng để bao dưỡng tình nhân. Hai tình nhân hiện tại của ông lần lượt sinh cho ông hai người con trai, Lục Thành Quốc không thể để hai đứa con nối dõi Lục gia phải đeo trên lưng cái danh con riêng, tính toán chờ hai người này lớn lên ai có tư chất xuất sắc sẽ xác định thân phận của người đó, ly hôn với Thu Tử Hoằng, lấy mẹ của người được quyền thừa kế. Thu Tử Hoằng vừa đau khổ cầu xin, vừa cố gắng làm thụ tinh nhân tạo. Cuối cùng bà mang thai Lục Úc. Mà do tinh thần chịu áp lực nhiều năm, lại bị Lưu Thành Quốc tuyệt tình, bị tình nhân của ông ở trước mặt châm chọc, Thu Tử Hoằng bắt đầu mắc bệnh tâm lý, ra đi khi Lục Úc mới chín tuổi, Lục Úc giống mẹ, tinh thần từ nhỏ đã không tốt, trên dưới Lục gia đều giấu kín chuyện này, không dám bàn luận nửa lời. Lục Thành Quốc không là vì hổ thẹn hay do nguyên nhân khác, không cưới tình nhân về làm vợ cả, cứ luôn dây dưa để bọn họ ở Lục gia cho đến tận bây giờ. Cái gọi là "nhà" này, nghe như chuyện cười vậy. Lục Úc cũng thấy thật nực cười. "Mày cho rằng mình có thể đợi được bao lâu?" Lục Úc không dừng bước, nhẹ bâng trả lời: "Không còn lâu nữa đâu." Sau khi Lục Quốc Thành qua đời, nơi này là của Lục Úc. Lục Úc chết năm anh 30 tuổi, hiện tại anh 24 tuổi. Cả đời làm rất nhiều chuyện ác, nhưng lại không bị đày xuống địa ngục, mà còn trọng sinh về chín năm trước. Đối với Lục Úc mà nói, cả cuộc đời anh chia làm hai giai đoạn, trước khi gặp Bùi Hướng Tước và sau khi cùng Bùi Hướng Tước ở chung. Mà bây giờ, anh đang trở về thời điểm chín năm trước, lúc chưa gặp người kia. Bùi Hướng Tước hiện tại không ở Hoài Thành mà đang ở Trữ Tân. Lục Úc ngồi ở hàng ghế sau, nhìn Lục trạch đang cách anh ngày một xa, khép hờ mắt lại, nhớ tới chuyện cũ. Lại nói tiếp, anh và Bùi Hướng Tước sống chung chính là đoạn thời gian sau sự kiện hủy hôn không lâu. Hai tiếng sau khi hủy hôn, Lúc Úc lại công khai với truyền thông chuyện này, thời gian vừa vặn đuổi kịp thời gian phát hành báo của ngày hôm đó. Lục Úc ở trong thư phòng chờ trợ lý mang sạp báo được phát hành trong ngày hôm nay đến, trang nhất in đậm dòng chữ "Lục thị cùng tiểu thư Hạng Thị tan rã, sau lưng đến tột cùng là có ẩn tình gì!" Anh cầm tờ báo bịa đặt đến thiên hôn địa ám kia đọc từ đầu đến đuôi cũng không tức giận, trên mặt thậm chí còn mang ý cười thỏa mãn, sau đó bảo quản gia tìm cơ hội lặng lẽ để trước mặt Bùi Hướng Tước. Trợ lý ở bên cạnh vây xem mọi chuyện từ đầu đến giờ gật gù đắc ý, cảm thấy ông chủ nhà mình đổ sập trước người nào đó rồi. Nhưng chuyện này cũng là chuyện được đoán trước. Nếu không phải là người mình đặt nơi đầu quả tim, thì ai sẽ khiến ông chủ đẩy một hợp đồng quan trọng ra chỉ vì ở đầu dây bên kia người đó ấm ách lên vài tiếng. Đến tối, khi Lục Úc đưa cơm cho Bùi Hướng Tước, Bùi Hướng Tước từ trong chăn nhô ra lộ ra mái đầu nhỏ, đôi mắt tròn lại càng thêm tròn, móng tay phiếm hồng vẫn còn ấn chặt lên tờ báo. Móng tay phiếm hồng kia mang theo sắc trắng, Lục Úc không hiểu sao lại muốn hôn lên. Bùi Hướng Tước giống như đang sắp xếp ngôn ngữ của mình hồi lâu, thấp giọng hỏi: "Là thật sao?" Lục Úc giả vẻ không để ý nhìn tờ báo kia: "Lừa em làm gì?" Lông mày của Bùi Hướng Tước vẫn nhíu chặt, như vẫn còn lời muốn hỏi nhưng lại không biết nói ra sao. Lục Úc chỉ cảm thấy bộ dạng suy nghĩ kia của cậu thật đáng yêu, thuận theo ** đang bùng lên cúi đầu cắn lấy đầu ngón tay của cậu một cái, răng nanh dừng ở móng tay cái, hơi dùng sức. Bùi Hướng Tước không thấy đau, chỉ có chút ngứa. Mặt cậu đỏ lên, rút tay về nhịn hồi lâu mới nói: "Lục Úc anh, anh thật đáng ghét. Làm tôi quên mất vừa định nói gì rồi." Lục Úc giữ lấy tay cậu: "Cẩn thận tay của em, đừng làm loạn, ngoan." Nói xong anh xúc đồ ăn đặt ở một bên lên, giơ đến trước mặt Bùi Hướng Tước. Thật lâu sau, Bùi Hướng Tước mới gật đầu, hé miệng, ăn cơm. Chờ cậu ăn xong, Lục Úc thu dọn bát đĩa, Bùi Hướng Tước lại kéo lấy vạt áo của anh: "Anh hôm qua không ngủ đủ giấc phải không. Hôm nay ngủ sớm đi, tôi hát cho anh nghe." Lục Úc ngẩn người, trong lòng như có ai chọt khẽ, vừa ngọt vừa ngứa: "Thật ngoan." Anh biết chim hoàng yến của mình đã cam tâm tình nguyện trở về lồng sắt rồi, sẽ không còn ý định bay đi nữa. Nhưng Lục Úc không còn thỏa mãn với thân phận người chủ của mình nữa. Anh hi vọng Bùi Hướng Tước không chỉ bị động nhận lấy, mà còn sẽ vì anh khóc, vì anh cười, vì anh mà vui vẻ mà buồn thương. Anh yêu Bùi Hướng Tước. Đây là lần đầu tiên trong đời anh dùng mấy từ "yêu" hay "thích" vừa mềm mại lại vừa hư vô này để hình dung mối quan hệ của mình với một người khác. Lục Úc không tin trong lòng người khác sẽ có được thứ tình cảm gì có thể chiến thắng danh lợi, nhưng nếu người đó là Bùi Hướng Tước, anh lại thấy đây là điều đương nhiên. Anh định sẽ ở trước phần mộ của Thu Tử Hoằng thẳng thắn bày tỏ với Bùi Hướng Tước. Một khả năng cho dù là nhỏ nhất rằng Bùi Hướng Tước không thích mình, Lục Úc cũng xem như nó là chuyện không quan trọng, sau này thời gian còn dài, bọn họ nhất định sẽ yêu nhau. Nhưng anh lại không hề đoán trước được điều sẽ xảy ra sau này. Ngày hôm đó Lục Túc tự mình lái xe chở Bùi Hướng Tước, trên đường có một người lái xe đang kiệt sức lái xe tải đâm thẳng về phía Lục Úc. Lục Úc theo bản năng đánh tay lái về bên phải, nhưng Bùi Hướng Tước lại nghiêng người, chắn trước mặt Lục Úc. Không gian chật hẹp tràn ngập mùi gỉ sắt, Lục Úc ở trong xe lần sờ cầm lấy tay của Bùi Hướng Tước, lòng bàn tay người kia đầy máu, mà anh lúc đó chỉ hy vọng đây là máu của chính mình. Anh nhìn thấy lông mày Bùi Hướng Tước nhíu chặt, làn da trắng như tuyết mất đi sắc máu, gần như trở nên trong suốt, giống như một đóa bách hợp, gân xanh trên da thịt yếu ớt phập phồng. Bùi Hướng Tước vô lực ho khan vài tiếng, mơ mơ hồ hồ kêu đau. Lục Úc nắm chặt lấy tay cậu, cuộc đời anh chưa bao giờ căng thẳng đến như thế, nhìn thấy quần áo màu trắng trên người Bùi Hướng Tước dần dần bị màu đỏ nhuộm lấy mà tức giận. Chỉ có thể cố gắng lấp kín miệng vết thương trên cơ thể cậu nhưng đều vô ích. Thanh âm của anh run rẩy, các khớp xương đều đau đớn vô cùng, móng tay cắm chặt lên da thịt nói: "Đừng sợ, đừng ngủ, em sẽ không sao đâu." Bùi Hướng Tước nhìn về phía anh, cố gắng nghe hiểu những lời anh nói, vô cùng tin tưởng gật đầu. Cậu bị thương rất nghiêm trọng, ho khan ra máu do nội tạng bị tổn thương, những vết thương trên người cũng không ngừng trào ra màu máu đỏ sẫm, khiến không gian chật hẹp này đều bị bao phủ một màu đỏ sẫm, Lục Úc có muốn lấp kín vết thương cũng không thể lấp nổi. Lục Úc nghĩ, anh không còn cách nào nữa rồi. Con người đen láy của Bùi Hướng Tước dần mất đi ánh sáng, cậu cố sức ngẩng đầu, muốn nhìn thấy Lục Úc, tay chạm nhẹ lên má anh, bờ môi đầy máu hơi hé, khó khăn nói: "Anh, anh đừng khóc. Tôi đau thế này còn chưa khóc, anh vừa khóc, tôi cũng muốn khóc theo..." Lục Úc lúc này mới phát hiện ra, anh đang khóc, hóa ra bản thân anh cũng biết rơi lệ. Nước mắt lạnh lẽo của Lục Úc rơi lên khóe mắt Bùi Hướng Tước, lăn dọc theo hai gò má đến cằm, nhìn giống như cậu cũng đang khóc. Anh hỏi: "Sao lại cứu tôi?" Bùi Hướng Tước mở to hai mắt, khó khăn trả lời: "Chính là, chính là cái gì cũng không nghĩ được, liền chặn lại." Lục Úc ngây ngẩn, lại hỏi: "Có phải, có phải vì thích tôi? Thích Lục Úc." Anh hàm hồ nói ra mấy lời này, Bùi Hướng Tước mãi mới hiểu được, cậu đối với cái thứ gọi là "thích" biểu thị một dạng tình cảm sâu đậm này vô cùng xa lạ, khó có thể lý giải, hơn nữa lúc này đã mất máu quá nhiều, não hoạt động đình trệ, chỉ là nhìn thấy Lục Úc đang cấp bách, cảm thấy câu trả lời này có lẽ vô cùng quan trọng đành phải dựa vào suy nghĩ lúc đầu của mình nói ra mấy câu: "Tôi, tôi không..." Cậu rất vội vàng, nhưng làm thế nào cũng không nói ra lời. Lục Úc nghe một chữ "không" này, đồng tử co lại, anh không muốn nghe thêm nữa. Thế là anh cúi đầu hôn lên bờ môi dính đầy máu của Bùi Hướng Tước, ngàn phần yêu thương, vạn lần trân trọng. Bùi Hướng Tước đến cuối cùng cũng không nói hết câu trả lời của mình, cậu không đợi được xe cứu thương đến, máu trong cơ thể tựa hồ đã chảy hết, chết ở trong lòng Lục Úc. Lúc Úc bị gãy chân, khóe mắt có một vệt sẹo dài, với tướng mạo của anh mà nói vết sẹo này không quá quan trọng, nằm ở bệnh viện hai tháng liền có thể về nhà. Nhưng Bùi Hướng Tước đã chết, chết ở cái tuổi hai mươi tư tươi đẹp nhất. Lục Úc thà rằng người chết là mình. Anh lập cho Bùi Hướng Tước một phần mộ, ở hoa viên trong nhà, bên cạnh nở đầy những bông hoa bách hợp, mỗi ngày chỉ cần mở mắt là sẽ đến đó nhìn một hồi. Người hầu trong nhà họ Lục loáng thoáng truyền ra tin tức, Lục Úc hình như đã mắc một căn bệnh nguy kịch. Lục Úc đứng trước mộ Bùi Hướng Tước, người trên tấm ảnh, vẫn như không hiểu thế sự mà nở nụ cười. Anh bình tĩnh nghĩ, Bùi Hướng Tước đời này chưa làm một việc xấu xa nào, nhưng lại không gặp được người tốt. Bao gồm cả bản thân anh. Lục Úc cúi đầu, hôn lên tấm ảnh kia. Thanh âm của anh mềm nhẹ từ tốn, vô cùng êm tai, gần sát lại nói. Anh nói: "Em chờ một chút tôi sắp đến rồi." Anh không để Bùi Hướng Tước phải đợi quá lâu. Một năm sau, Lục tam gia của Hoài Thành chết do suy nhược thần kinh, vì mất đi chú chim hoàng yến của mình.