Chiêu Diêu
Chương 21
Thân thể của Chỉ Yên bị nhốt vào trong sương phòng của một nữ tử, ta cũng đi vào theo, nhẹ nhàng bay ở một bên, liếc nhìn những đồ vật đẹp đẽ tinh xảo trang trí trong phòng, cảm thấy không bằng Trạc Trần điện mà Mặc Thanh cho người bố trí lại theo sở thích của ta.
Khương Vũ bàn chuyện với Bắc Sơn chủ xong cũng bước vào căn phòng này, hắn ngồi trên ghế đặt bên cạnh giường, khoanh tay quan sát Chỉ Yên đang ngủ say.
Ta có chút lo lắng.
Chẳng may tên Khương Vũ này là một kẻ háo sắc, muốn nhân lúc thân thể của Chỉ Yên đang ngủ mê man mà giở trò gì đó… Ta lại chỉ là một hồn thể, không có cách nào ngăn cản; có lẽ cách giúp đỡ tốt nhất chính là quay đầu đi, không nhìn trộm mà thôi.
Mà nếu hắn thực sự làm chuyện đó thì ta có nhìn hay không cũng chẳng quan trọng gì.
Thật ra thì… trong lòng ta cũng hơi tò mò đấy.
Ta từng nghe qua có một ma tu nói rằng ‘giao hợp’ là cách thức chiếm đoạt công lực của người khác nhanh nhất trong giang hồ. Thậm chí còn có ma tu đặc biệt dùng cách này để luyện công pháp. Nhưng trước kia ta đều hất mặt lên nhìn thiên hạ, trong mắt ta, công lực của người khác chỉ là một đống cặn bã, nhặt về chẳng bõ; thời gian và công sức đi giành tu vi của bọn họ thì chẳng thà tự mình ngồi thiền luôn cho nhanh.
Vậy nên cho tới tận bây giờ ta cũng không biết được sự sung sướng ẩn trong chuyện đó mà bọn họ nói đến, rốt cuộc nó là cái pháp ‘khoái hoạt’ nào.
Bình thường không nghĩ đến thì chẳng nói làm gì, nhưng hiện tại lại có người muốn diễn trực tiếp trước mặt cho ta xem, chậc chậc…
Ta còn đang mải suy ngẫm thì Khương Vũ đột nhiên hành động. Hắn ngồi xổm xuống, đầu tiến lại gần gương mặt của Chỉ Yên.
Ai da! Hắn định bắt đầu rồi!
Nội tâm ta xoắn lại, ánh mắt thì cứ nhìn chăm chăm không chớp lấy một cái.
Ta thấy Khương Vũ giơ tay lên, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt vào má Chỉ Yên hai cái, lại khẽ véo hai cái nữa, cười cười: “Vừa trơn vừa giãn.”
Hình dung của hắn nghe như đang tả một thứ đồ ăn ngon vậy…
Nhưng mà nói đến chuyện này, quả thực da mặt của Chỉ Yên rất đẹp. Ta bay vào trong giường, nằm ở phía bên kia Chỉ Yên, cũng ghé mặt lại gần cùng Khương Vũ quan sát thưởng thức gương mặt tròn xoe của nàng. Ngón tay Khương Vũ di chuyển từ má của Chỉ Yên ra đến sống mũi, sau đó lại vòng lên lông mày, cuối cùng là rơi vào mí mắt.
“Lông mi như chiếc quạt vậy.”
Đúng thế nha, lúc mắt của Chỉ Yên rơm rớm nước, chớp chớp vài cái, đến Lộ Chiêu Diêu ta cũng phải sinh lòng thương tiếc. Ta bĩu môi, chẳng trách tên quái dị kia lại bị dụ dỗ nhanh như vậy…
“A Vũ.” Bên ngoài có người gõ cửa hai cái tượng trưng, ngay sau đó liền đẩy cửa bước vào. Đó là tên thuộc hạ đã đánh chặn Ám La vệ ở trên cầu đá, hắn nói, “Ta không cẩn thận để cho Ám La vệ chạy thoát rồi, khi nãy lão Tam có truyền tin tức tới, nói rằng Ám La vệ của Vạn Lục môn đang tập kết… Ngươi đang làm cái gì đó?”Khương Vũ giật mấy cái lông mi của Chỉ Yên ra, cầm ở giữa hai ngón tay quan sát tỉ mỉ: “Tiểu Nghị.” Hắn gọi một tiếng, “Nữ nhân này thật thú vị, mỗi một chỗ trên người nàng đều vô cùng thú vị.”
Tiểu Nghị bước lên phía trước, liếc nhìn Chỉ Yên một cái: “Cũng đâu có gì khác biệt so với những nữ nhân khác, mấy cô nương ở Hoa lầu kia chẳng phải cũng giống như thế này sao?”
Khương Vũ thổi lông mi, ngồi xuống ghế, mở miệng nói: “Còn kém xa, mặc dù các nàng nằm ngủ ngay bên cạnh ta nhưng vẫn không ngừng run lẩy bẩy.”
Ái chà chà, dáng vẻ này xem ra có nhiều kinh nghiệm gớm nhỉ.
“A Vũ…” Tiểu Nghị chợt nheo mắt lại, “Ngươi sẽ không… thích nàng chứ.”
“Không đâu, cảm thấy hứng thú mà thôi.” Khương Vũ dùng một tay gõ lên đầu gối, “Chỉ có điều, hiện giờ ta không muốn nhường nàng cho người khác nữa rồi. Ta đã nhìn trúng,thì tất nhiên nàng phải ở lại bên cạnh ta.” Hắn dừng một chút, quay đầu đổi đề tài, “Vừa rồi ngươi nói Ám La vệ đang làm cái gì?”
“Hình như bọn họ đang tìm kiếm cô gái này, cử rất nhiều người đi tới Giang thành.”
“Ồ, gấp gáp chạy đến tìm người như vậy sao… Hẳn là Lệ Trần Lan đã hạ trọng lệnh cho môn hạ của hắn.” Khương Vũ híp mắt, cả người tản ra nguy hiểm, “Đối với hắn mà nói, rốt cuộc thì cô gái này quan trọng đến mức nào?”
Đối với Mặc Thanh mà nói, ta quan trọng đến mức nào á?
Ta nhớ mới đây không lâu ta đã nói mong hắn bình an trở về, khi ấy hắn còn mỉm cười giống như cho ta một lời hứa hẹn vậy. Nhưng chắc hắn không thể ngờ được, lúc hắn quay trở lại thì ta đã không còn ở đó nữa rồi…
“Chúng ta có nên rút lui không?” Tiểu Nghị ở một bên hỏi Khương Vũ.
“Không cần.” Khương Vũ đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Chúng ta có khá nhiều người ở Giang thành, không phải ai cũng có thể dùng thuật di chuyển, càng hành động lại càng dễ lộ sơ hở. Mấy ngày tới kêu bọn họ làm việc cẩn thận một chút, cứ ở yên trong viện. Ta đã bố trí kết giới, cho dù Lệ Trần Lan có đích thân tới đây tìm cũng chẳng có vấn đề gì. Để qua mấy ngày cho việc này lắng xuống, chúng ta lại tiếp tục hành động.”
Sau khi Khương Vũ rời đi, ta ngồi ở trên giường chống cằm phân tích. Nghe ý của bọn hắn thì hẳn là sào huyệt chính nằm ở chỗ khác? Nếu vài ngày tới mà Ám La vệ không tìm được ta, Mặc Thanh nghĩ một chút lại bỏ qua chuyện này, rồi chẳng may ta lại bị Khương Vũ mang đến sào huyệt của hắn…
Dựa vào thân thể này của Chỉ Yên thì nhất định chỉ có thể chấp nhận làm thuộc hạ của hắn mà thôi…
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng tuyệt đối không thể làm thuộc hạ của người khác, sẽ làm nhục uy danh của ta.
Ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp rời khỏi chỗ này mới được…
Thân thể của Chỉ Yên bị nhốt cũng không sao, ta có thể bay ra ngoài tới chợ quỷ, mua một một viên đan đi vào giấc mộng, có thể xâm nhập vào giấc mơ của người khác. Báo mộng cho Ám La vệ thì không được rồi, thứ nhất ta không nhớ được tên của bọn họ, thứ hai, Bắc Sơn chủ hiện đang đứng về phe của Khương Vũ, lão ta có thể ngáng chân Ám La vệ làm chậm trễ thời gian, sẽ không tốt. Phải tìm được người nào đó có thể chống lại được Bắc Sơn chủ…Ta chợt nghĩ tới Cố Hàm Quang.
Lúc này không làm lãng phí thời gian thêm nữa, ta dùng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi sân viện, xuyên qua kết giới. Đứng ở bên ngoài ta mới phát hiện ra, nơi này nằm ngay trên con đường phồn hoa nhất của Giang thành, đi qua hết cái hẻm nhỏ là ra tới chợ đêm náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng. Ấy vậy mà vừa rồi ở trong viện lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng động ồn ào khá lớn của khu chợ này. Mà từ ngoài nhìn vào cũng chẳng thấy rõ khung cảnh bên trong sân viện.
Ta bay được một quãng, hỏi thăm dã quỷ, rồi bay thẳng đến chợ quỷ ở Giang thành.
Đúng là thành lớn có khác, chợ quỷ ở đây lớn hơn nhiều so với chợ quỷ ở núi Trần Tắc. Cửa hàng nhiều hơn, quỷ cũng nhiều hơn. Ta vào Cửa hàng tiền địa phủ Đại Âm hỏi thử, thấy sổ của mình được tăng thêm hai vạn tiền, nhất thời vui vẻ liền đặt chuyện của Chỉ Yên qua một bên, tính toán đi dạo phố một chút cái đã.
Nhưng rất nhanh, sự vui vẻ của ta thoắt cái đã biến thành khổ sở, đó là khi ta biết được viên đan đi vào giấc mộng chỉ có nửa nén nhang mà hét giá tới tận năm nghìn tiền.
So với viên thuốc tăng lực thì đúng là đắt khủng khiếp! Viên thuốc tăng lực của người ta một tháng mới mất một vạn tiền! Chợ quỷ của các ngươi bán đồ như vậy không thấy xấu hổ à?!
Đối với sự chất vấn của ta, ông chủ chậm rì rì lên tiếng trả lời: “Viên đan đi vào giấc mộng là để báo mộng cho người sống, tức là đã vượt qua Âm Dương. Trong chợ quỷ của chúng ta, đây chính là một trong những loại đắt nhất. Thứ nhất là Hoàn Dương Đan, thứ hai là viên đan đi vào giấc mộng của chúng ta. Có thể lấy ra bán cho ngươi cũng không dễ dàng gì. Thế ngươi có muốn mua không?”
Ta cắn răng, trong lòng âm thầm phát lời thề, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ phá hủy cái chợ quỷ này.
Chấp nhận mua một viên, ta nhanh chóng nuốt xuống, trong lòng thầm niệm tên của Cố Hàm Quang ba lần. Nhất thời quanh thân tối sầm, giống như đang bước vào một sơn động. Ta nghe thấy có tiếng bước chân vang vọng đang dần dần tiến tới gần; chỉ trong chốc lát, Cố Hàm Quang đã xuất hiện ở giữa khung cảnh tối đen này.
Ở trong giấc mộng, hắn vẫn mang hình dạng của một công tử văn nhã năm nào, không có bị biến thành một đứa trẻ. Hắn vừa thấy ta, đôi mắt sáng ngời chớp một cái, ngay sau đó thì hơi nheo mắt lại: “Lộ Chiêu Diêu?”
Đúng rồi, hiện giờ hắn cũng đang nhìn thấy dáng vẻ vốn có của ta, ta không cần mượn thân thể của Chỉ Yên mới gặp được hắn nữa.
Dùng hình dạng của chính mình, xuất hiện trong giấc mộng của một người sống mình đã từng quen biết.
Trong thoáng chốc, ta bỗng nhiên cảm thấy có vài phần xúc động. Tựa như hết năm này đến năm khác bị đè nén cô độc, nhưng khi đến đây thì chớp mắt một cái tất cả đã trở thành quá khứ.
Ta chợt hiểu ra, vì sao viên đan đi vào giấc mộng lại đắt đỏ như vậy.
Bởi vì nó có thể giúp nhiều người hoàn thành những ý niệm dang dở mà khi còn sống họ chưa làm kịp…Nhưng bây giờ không phải là lúc để cảm khái, ta hít sâu một hơi, nhìn Cố Hàm Quang nói: “Ta về báo mộng cho ngươi đây, Bắc Sơn chủ đã gia nhập vào đám người của Khương Vũ. Tiểu cô nương hay đốt vàng mã cho ta đã bị bọn họ bắt đi, hiện giờ Mặc Thanh lại không có ở núi Trần Tắc, ngươi mau mau nghĩ cách cứu người về.”
Cố Hàm Quang khẽ nhướng mày: “Những chuyện này có liên quan gì tới ta à?”
Ta ngẩn ra. Đã lâu không tiếp xúc với hắn, ta lại quên mất cái tính tình vặn vẹo của tên này. Hắn lạnh nhạt nói, “Lúc đầu ta chỉ đồng ý với ngươi là đến núi Trần Tắc làm đại phu, những việc khác mặc kệ. Mà bây giờ ngươi cũng đã chết rồi, ta không nhất thiết phải làm việc giúp ngươi nữa.” Hắn khoát khoát tay, “Đi tìm người khác đi.”
Hắn làm bộ muốn xoay người rời đi, ta khoanh tay, cũng chẳng tức giận, mà thái độ còn kiêu ngạo hơn so với hắn: “À thế à, vậy để ta đi báo mộng của Thẩm Thiên Cẩm nhé. Kể cho nàng nghe một vài chuyện từ mấy năm trước mà nàng đã quên, ngươi thấy thế có được không?”
Bước chân của Cố Hàm Quang dừng khựng lại, hơi nghiêng đầu, trầm mặc một lúc, sau đó ta mới nghe thấy tiếng hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lộ Chiêu Diêu, ngươi đúng là Âm Hồn Bất Tán!”
Ta gật đầu, mỉm cười: “Đúng thế đấy.”
Hắn đè lửa giận xuống, tức giận hỏi, “Người đang bị giam ở chỗ nào?”
“Ở liễu phố của Giang thành, là một khu viện to nằm bên trong con hẻm thứ chín tính từ phía đông qua. Chỗ đó có kết giới do Khương Vũ bày bố, từ bên ngoài nhìn vào không thấy cái gì cả.”
Giọng của ta dần dần nhỏ đi, màn đêm xung quanh cũng chậm rãi tản bớt, bóng dáng của Cố Hàm Quang từ từ biến mất, chắc là đến lúc viên đan đi vào giấc mộng hết hiệu lực. Nhưng dù sao thì những gì cần nói cũng đã nói hết với Cố Hàm Quang rồi; lần này phải trông cậy hết vào Nam sơn chủ của ta thôi.
Ta lại bay trở về, bận rộn cả một đêm tới tận lúc trời sáng. Một khắc sau khi mặt trời vừa ló lên, thân thể của Chỉ Yên xụi lơ cả đêm lập tức hồi hồn. Nàng nhíu mày một cái, ở trên giường nhắm mắt lại day day đầu: “Sao đầu lại đau như thế này nhỉ?”
Ta khoanh tay bay ở một bên: “Những chỗ khác không thấy đau là may lắm rồi đấy.”
Nghe được giọng nói của ta, Chỉ Yên mới hoàn toàn tỉnh táo, nàng ngồi bật dậy, nhìn trái ngó phải một hồi: “Đây là đâu?”
“Đừng có cuống lên thế.” Ta liếc mắt ra cửa một cái, Chỉ Yên hiểu ý, cũng đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Có hai bóng người đang đứng đó, trông coi thật cẩn thận. Có khi còn đang nghe lén động tĩnh bên trong phòng ấy chứ.
Chỉ Yên hoảng sợ nhìn ta, không cần nàng mở miệng ta cũng hiểu được nghi vấn của nàng: “Ngươi dùng thân thể của ta rồi làm gì vậy?”
Ta hắng giọng một cái, kể lại ngắn gọn sự việc ngày hôm qua cho nàng nghe. Sau đó, nàng trợn mắt khiếp sợ nhìn ta trừng trừng, trong khi còn chưa kịp thay đổi vẻ mặt thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Một nam tử cao lớn bước vào, là tên Tiểu Đoản Mao Khương Vũ.
“A, đã tỉnh rồi.” Khương Vũ trực tiếp ngồi xuống cái ghế đặt bên cạnh giường, đôi chân dài duỗi một cái, gác lên trên giường Chỉ Yên, “Tửu lượng của nàng kém như vậy mà còn kêu người ta đi uống rượu à?”
Vẻ mặt của Chỉ Yên một nửa là hoảng sợ, một nửa là mờ mịt. Nàng nhìn chân Khương Vũ, rồi lại nhìn cái đầu tóc ngắn củn của hắn, ngay sau đó thì quét mắt thật nhanh về phía ta.
Ta chép miệng: “Tân Sơn Khương Vũ, là kẻ mà Lệ Trần Lan muốn giết ấy. Hắn đã biết ngươi là đồ đệ của Lệ Trần Lan rồi, nhưng hiện tại hắn rất thích thân thể của ngươi, đoán chừng tạm thời sẽ không giết ngươi đâu. Ngươi cứ bình tĩnh, đừng để hắn nhìn ra ngươi đang sợ hắn.”
Tuy ta nói như vậy nhưng cũng chẳng mong đợi gì nhiều, mồ hôi trên mặt của Chỉ Yên chảy ra sắp thấm ướt cả chăn bông rồi.
Khương Vũ nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng làm sao vậy?”
“Không ….. không sao cả…” Chỉ Yên cắn chặt răng, cố nhịn để không run lên, “Sau khi say rượu ta có hơi… ờ ~…”
“À, lát nữa ta sẽ cho người nấu canh thuốc cho nàng.” Khương Vũ ôm tay hỏi, “Hôm qua nàng nói muốn cùng ta làm một cuộc giao dịch, bây giờ nàng nói đi.”
Chỉ Yên rúc vào trong chăn: “Ta bỗng dưng cảm thấy…. cảm thấy đầu có hơi choáng váng, chắc là vẫn còn say. Ta muốn ngủ hết ngày hôm nay, có gì đợi đến buổi tối rồi nói tiếp…”
Được, tuy rằng kỹ năng diễn xuất vẫn chưa thực sự tốt, nhưng ít nhất cũng cơ trí hơn trước kia rất nhiều. Ta rộng rãi khen ngợi. Chỉ có điều biểu hiện này của nàng lại khiến cho Khương Vũ không hài lòng cho lắm; hắn nhìn chằm chằm Chỉ Yên đang bọc trong chăn nằm bất động, mặt tràn đầy nghi hoặc.
Đúng lúc này, Tiểu Nghị chợt xô cửa vọt vào, báo cáo với Khương Vũ: “A Vũ! Cố Hàm Quang tìm tới đây rồi!”
“Cố Hàm Quang?” Thần sắc trong mắt Khương Vũ lạnh đi: “Chẳng phải Nam Sơn chủ của Vạn Lục môn chỉ là đại phu thôi sao? Cũng thích góp vui à?”
Ta bình tĩnh bay ở trên giường, đó là bởi vì nhân duyên của ta tốt đấy.
Quả nhiên, Cố Hàm Quang không hổ là người mà ta quyết tâm ‘đào’ về cho bằng được, nhanh như vậy đã kéo được người tới đây. Xem ra thân thể của Chỉ Yên được cứu ra cũng chỉ mất khoảng một hai canh giờ mà thôi…
“Mặc kệ bọn họ.” Khương Vũ nói ra câu đó, có chút nằm ngoài dự liệu của ta. Hắn theo Tiểu Nghị đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện. Ta tò mò cũng bay ra theo, lượn lờ ở bên cạnh bọn họ, Khương Vũ vẫn bình thản, chẳng hề nóng vội nói, “Cứ để cho bọn họ phá đi, xem phải mất bao lâu thì mới có thể phá được kết giới mà ta bày bố. Ta cũng muốn nhìn thử một chút, ngoại trừ Thiên Trần các ra thì Cửu Đại Tiên Môn còn lại có thể để cho bọn họ làm loạn ở trong Giang thành đến bao giờ.”
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, “Mặt khác, ngươi đi phát tán một vài lời đồn ở trong thành cho ta.”
“Nói gì?”
“Cứ nói, Vạn Lục môn lấy cớ là tiêu diệt ta nhưng thực chất là muốn nhân cơ hội xâm nhập vào Giang thành. Chẳng phải Lệ Trần Lan muốn thống nhất Ma đạo, lấy thân phận là con trai của Ma vương để đăng vị sao? Vậy thì chúng ta sẽ đưa cả Giang thành này tặng cho hắn.” Dường như ta còn nghe thấy cả tiếng bàn tính gõ lạch cạch trong tâm trí của Khương Vũ, “Bỏ một cứ điểm ở Giang thành mà có thể tạo ra trận chiến giữa Vạn Lục môn và Thập Đại Tiên Môn, ta rất thích kết quả này.”
Được lắm tiểu tử, tính kế Mặc Thanh thì thôi đi, nhưng còn lôi cả Vạn Lục môn của ta vào.
Ta không vui nheo mắt lại, cảm thấy mình cần phải suy nghĩ lại ý định nhận tên này làm người nối nghiệp rồi.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
20 chương
16 chương
45 chương
33 chương
124 chương
12 chương