Dịch: Mon Mặt Vân Phỉ lập tức biến sắc, nàng vội vàng đưa tay sờ soạng mặt mình, men theo đường chân tóc nhấn nhấn vài cái, tay chân luống ca luống cuống. Hình ảnh xảy ra bất ngờ và giàu tính hài hước này khiến cho người luôn mang mặt lạnh như Tống Kinh Vũ cũng không nhịn được mà bật cười. Úy Đông Đình buồn cười: “À, thì ra là mặt nạ.” Vân Phỉ vừa xấu hổ, vừa quẫn bách, vừa tức giận. Nàng đưa tay che mặt, nhìn y thật dữ dằn. Úy Đông Đình nén cười, nghiêm túc nói: “Sau này nấu cơm nhớ đưa mặt ra xa chút, hơi nóng sẽ làm chảy keo, mặt nạ sẽ bị cuốn biên.” Lúc này Vân Phỉ mới hiểu ra, Úy Đông Đình chỉ đích danh nàng đi nấu mì thì ra là cố ý để hơi nóng hun mặt nạ của nàng, tên này đúng là cáo già xảo quyệt. Nhưng làm thế nào mà y lại phát hiện ra nàng mang mặt nạ? Mặt nạ này gần như là hoàn hảo, nàng ở quán rượu làm tiểu nhị gần nửa tháng trời mà chưa từng bị ai phát hiện. Vân Phỉ ngơ ngác che mặt, ngẩn người ra nghĩ, thật sự không hiểu mình đã để lộ sơ hở chỗ nào. Ánh mắt Úy Đông Đình cẩn thận nhìn lướt qua khuôn mặt nàng, trong ấy mang theo vẻ dịu dàng kỳ lạ. Vân Phỉ bị y vạch trần nên cũng không thèm giấu diếm nữa, thầm nghĩ: dù ngươi nhận ra ta mang mặt nạ thì cũng chưa chắc biết ta là ai, cho dù biết ta là ai thì ta cũng chả sợ ngươi. Thế cho nên nàng dũng cảm ngửa mặt lên nhìn vào mắt y, có ngon thì ngươi tới vạch mặt nạ của ta xuống xem. Điều kỳ lạ là Úy Đông Đình không thừa thắng xông lên, cũng không có ý định vạch trần nàng là ai, mà chỉ thôi không cười nữa, ra vẻ nghiêm túc nói: “Hôm nay ta không đến ăn cơm, cũng không đến uống rượu, ta có chuyện muốn tìm nàng.” Y đang định ngả bài luôn sao? Vân Phỉ hừ một tiếng, thầm nghĩ: ta chẳng sợ ngươi đâu. Nàng đứng thẳng lưng, cao giọng nói: “Tìm ta có chuyện gì?” Úy Đông Đình nhìn nàng chằm chằm: “Hai ngày nay ta vẫn luôn nghĩ tới nàng.” Đùng một tiếng, trên đầu nàng như vang lên một tiếng sấm lớn. Có nằm mơ Vân Phỉ cũng không ngờ được là y lại đột nhiên và tùy tiện nói câu này. Lời này được coi là gì đây? Thổ lộ sao? Tống Kinh Vũ cũng cả kinh, hắn không rõ trong lòng mình đang có cảm giác thế nào nữa, chỉ muốn độn thổ trốn đi. Hắn âm thầm lùi ra sau bảy tám bước, lủi vào trong quán rượu. Tuy Vân Phỉ to gan lớn mật nhưng dù sao thì cũng chỉ là một cô gái mười lăm tuổi, chưa từng trải qua những chuyện thế này. Trong nháy mắt, mặt nàng nóng bừng lên, nàng nghĩ rằng mặt nạ phía trên cũng sẽ bị độ nóng của da làm cuốn biên lần nữa mất. Một lời bày tỏ ngắn ngủi như thế lại giống như rặng mây hồng nổi trên Hỏa Diệm Sơn, làm cho cả người nàng nóng bừng như lửa đốt. Còn Úy Đông Đình đứng đối diện thì lại mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng như đang nói hai ngày tay ta vẫn luôn muốn ăn bánh màn thầu. Nàng che mặt, hoàn toàn không rõ phương hướng nữa, tim đập loạn xạ cả lên, vừa lúng túng, vừa tức giận, vừa quẫn bách, rất muốn quăng một bạt tai lên mặt Úy Đông Đình nhưng lại phát hiện ra cánh tay mình đã trở nên mềm nhũn như bông, hoàn toàn không còn chút sức lực. Y cố nén nụ cười giễu cợt, nghiêm giọng nói: “Ta chưa từng thấy cái mặt nạ nào lại tự nhiên như thật đến thế, cho nên hai ngày nay ta cứ nghĩ mãi, muốn mua tấm mặt nạ trên mặt nàng.” Thình lình như có một thau nước lạnh tạt thẳng vào, dập tắt ngọn lửa trong lòng cùng sức nóng trên mặt nàng. Thì ra không phải y đang thổ lộ với nàng mà là thổ lộ với tấm mặt nạ này, không phải nhớ tới nàng, mà là tấm mặt nạ. Nàng thở phào một hơi, không biết nên vui mừng hay thất vọng, tóm lại may mà có mặt nạ che lấp, không để y nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của nàng, bằng không chứng tỏ nàng tự mình đa tình, đúng là xấu hổ. Náng vuốt mặt, hừ một tiếng: “Mặt nạ này là do Tống giáo úy mua, nếu đại tướng quân thích thì nhờ huynh ấy tìm cho một cái.” “Nhưng ta chỉ thích của nàng.” Không biết có phải y cố ý hay không mà tới trước chữ ‘của nàng’, ý cố ý dừng một chút, thế là khiến cho trái tim vừa được bình yên của Vân Phỉ lại đập loạn xạ tiếp. Nàng hừ một cái thật to: “Ta không bán.” Người này đúng là đáng ghét, làm nàng nghĩ bóng nghĩ gió, suýt nữa còn tự mình đa tình. “Ta trả giá cao không được sao?” Y nhìn nàng cười cười, ánh mắt nóng rực cứ nhìn thẳng vào mắt nàng, như là muốn nhìn xuyên thấu trái tim nàng. Giá cao? Cao bao nhiêu? Vân Phỉ vuốt vuốt ‘mặt’ mình. Tấm mặt nạ này mua hai mươi lượng, nếu giờ ra giá một trăm lượng bán cho y, liệu y có cho rằng nàng điên rồi không? Nhưng quốc cữu gia có rất nhiều tiền, một tô mì mà cũng chịu chi một thỏi bạc, nói không chừng một trăm lượng y còn chê rẻ thì sao. Thế nên Vân Phỉ bèn hất cằm lên, hỏi với vẻ khiêu khích: “Một trăm lượng, ngài mua không?” Úy Đông Đình chau đôi mày kiếm, gằn từng tiếng: “Một – trăm – lượng!” Giọng nói này, vẻ mặt này, rõ ràng là đang chê đắt, hơn nữa trong mắt y còn đang viết mấy chữ: gian thương hiểm độc. Vân Phỉ nhướng mày: “Rất hiểm có phải không?” “Có chút.” Úy Đông Đình dừng một chút: “Có điều vẫn còn thua xa Vân tiểu thư ở Kinh châu, một câu hỏi của nàng ấy thôi mà đã bán tới mấy ngàn lượng.” Nhắc tới chuyện cũ, Vân Phỉ xấu hổ nên sầm mặt lại: “Ngài chê đắt thì thôi, dù sao ta cũng không muốn bán.” Úy Đông Đình nhìn nàng không chớp, nói một câu đầy ẩn ý: “Không sao, ngàn vàng khó mua thứ mình thích.” Trong mắt y như nhóm lên ngàn ngọn nến, Vân Phỉ vừa nhìn vào chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh và mạnh, giống như là những ngọn nến trong mắt y bất ngờ nhen lên một ngọn đèn hoa đăng trong tim nàng vậy. Tự nhiên nàng thấy hồi hộp, vội né tránh ánh mắt của y, giống như là nếu nhìn tiếp thì sẽ bị y nhìn tới mức mọi ý nghĩ đều không chỗ che giấu. Úy Đông Đình hỏi tới: “Nàng có bán không?” Vân Phỉ thoáng trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được, ngày mai ngài hãy đến mua.” Nàng chả tin là y muốn mua mặt nạ đâu, chẳng qua là muốn xem rốt cuộc nàng là ai thôi. “Bây giờ bán không được sao?” “Bây giờ thì không được.” Vân Phỉ vuốt mặt mình, làm bộ làm tịch nói: “Hôm nay thoa hơi nhiều keo nên nếu cố gỡ xuống thì sẽ tổn thương tới làn da. Nếu Úy tướng quân thật lòng muốn mua thì chắc sẽ không ngại đợi thêm một ngày nữa.” “Vậy được, một lời đã định.” Úy Đông Đình cười và ra về. Những cành liễu trên bờ đê bị gió thổi qua, nhẹ nhàng tung bay như một bức rèm xuân. Chiếc vòng sắt treo trên cành liễu, bên trong rỗng, đang đợi người đến dùng cầu lấp đầy. Con đê dài được ánh dương chiếu ấm áp, hàng liễu xanh như khói tỏa làm say đắm lòng người. Đúng là một khung cảnh đẹp, thâu trọn mùa xuân về đây. Vân Phỉ nhìn theo bóng dáng của Úy Đông Đình, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm, lúc ấy nàng mới phát giác thì ra nãy giờ mình vẫn luôn căng thẳng. Tống Kinh Vũ từ từ bước tới, ngập ngừng một chút rồi nói: “Úy tướng quân nói toàn những câu ý ở ngoài lời, xem ra mua mặt nạ là giả, muốn vạch trần tiểu thư mới là thật. Có thể là ngài ấy đã nghi ngờ tiểu thư.” Vân Phỉ khịt mũi hừ một tiếng: “Ta sợ hắn sao chứ? Dù nhận ra ta thì đã làm sao? Ta cũng không làm chuyện gì xấu xa, kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình là quang minh chính đại mà.” Nàng xoay người chạy vào quán rượu, gom hết tiền hôm nay bỏ vào trong túi tiền, đặc biệt khi cầm lấy thỏi bạc kia thì lập tức cười tươi hơn hoa. Tống Kinh Vũ khoanh tay đứng trước cửa, lẳng lặng nhìn nàng. Xem ra, cho dù bị Úy Đông Đình nhận ra thì cũng không ngăn được bước chân xông xáo kiếm tiền của nàng. Sau khi bãi triều, Úy Đông Đình đến bộ binh nghị sự. Bàn việc xong, khi y đến quán rượu thì đã là giờ ngọ, đúng lúc quán sắp đóng cửa. Y bước tới, nhìn thấy Vân Phỉ mặc bộ đồ bằng vải bố màu xanh, đang cầm tấm biển đóng cửa định treo lên. Nàng cột tóc cao, cổ quấn một cái khăn vuông nhỏ. Nhìn từ bóng lưng, quả thật rất giống với một thiếu niên thông minh lanh lợi. Lần đầu tiên y đến đây, vốn cũng không chắc là nàng, nhưng lấy một thỏi bạc ra thử là biết ngay. Cái kiểu thấy tiền là hai mắt sáng trưng, nụ cười tỏa nắng ấy không nàng thì còn ai, y tuyệt đối không nhận lầm người. Không có ai yêu tiền hơn nàng, cũng không có ai thấy tiền cười đẹp hơn nàng. Y lặng lẽ bước tới trước, âm thầm đứng đằng sau nàng. Cô nàng ranh ma tinh quái này giống như một làn gió lùa qua khe cửa, ấm áp, mơn man, không sao nắm bắt được, chỉ cần hơi dùng chút sức là sẽ mất tăm. Y tằng hắng một cái. Nàng quay đầu lại, giật bắn cả mình, cứ đăm đăm nhìn y, khuôn mặt mang mặt nạ ngơ ngác trông rất buồn cười. Úy Đông Đình cố nén cười, nghĩ thầm: nên trực tiếp gọi nàng là Vân Phỉ, vạch rõ thân phận của nàng hay là tiếp tục giả vờ hồ đồ, gọi nàng là Tiểu Tô để trêu nàng đây? Nàng lập tức chìa tay ra, không nói một lời, rõ ràng là có ý một tay giao tiền một tay giao hàng, đúng như phong cách của Vân Phỉ. Úy Đông Đình mỉm cười, đặt tấm ngân phiếu một trăm lượng đã chuẩn bị sẳn vào tay nàng. Nàng nhìn ngắm, sau đó đưa tay tháo tấm mặt nạ trên mặt xuống. Đầu tiên là hé lộ chiếc cằm xinh xắn, tiếp đó là đôi môi đỏ thắm, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt long lanh, sau đó là toàn bộ gương mặt xinh như hoa. Nụ cười trên mặt Úy Đông Đình bỗng cứng đờ. Phục Linh mỉm cười tươi tắn với y: “Đa tạ đại tướng quân, cái mặt nạ này tiểu nhân lời được tám mươi lượng cơ đấy.”