Chiến Và Hòa

Chương 59

Chiến thuật của Ravenclaw vẫn giống như trong trí nhớ của Harry. Cho Chang muốn áp sát Harry, cho nên chỉ bay xung quanh, chắn tầm mắt nó. Phải nói là chiến thuật của bọn họ không có gì sai, thế nhưng Harry đã có biện pháp đối phó. Cho Chang không ngừng theo sát nó, nó bay lên, sau đó lao mạnh xuống, khi sắp chạm mặt đất lại đột ngột đổi hướng bay vọt lên. Cây chổi của Cho Chang theo không kịp được tốc độ cây Tia Chớp của Harry, mấy lần cô nàng suýt chút nữa đã đâm sầm xuống đất. Cho nên lúc Harry lao xuống một lần nữa, cô nàng không phân biệt được là động tác giả hay đúng là Harry đã nhìn thấy trái Snitch vàng, cho nên thoáng do dự không biết có nên đuổi theo hay không. Nhưng, ngay trong lúc cô nàng còn đang do dự, Harry đã nhanh như chớp bắt được trái banh nhỏ cánh bạc kia. Điểm số cuối cùng của trận đấu là 180-40. Tiếng còi chấm dứt trận đấu vang lên, tất cả thành viên của đội Gryffindor đều vọt tới chỗ Harry, rất nhiều bàn tay vỗ vai nó, một đám người xúm lại nơi đội bóng vừa đáp xuống mặt đất. “Chơi hay lắm, Harry!” Fred và George đồng thanh nói, cười toét miệng. “Mấy trận gần đây đều thắng lợi nhanh chóng như vậy! Thật khiến người khác khó tin!” Angelina kích động nhìn Harry, “Quá đã!” Trong đội có ba nữ sinh, cô nàng, Alicia, Katie, tất cả đều hôn Harry. “Rất tốt!” Wood hiển nhiên là người kích động nhất, anh chàng chỉ hận không thể ôm cả người Harry vào trong lòng, “Nếu anh nhớ không lầm, trong trận cuối cùng đấu với Hufflepuff, bọn họ muốn giành được cúp Quidditch, trừ phi có thể dẫn trước chúng ta 180 điểm – anh không ngại nói, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.” Wood dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Harry, “Em chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra, đúng không Harry?” “Được rồi, anh Oliver, để sau đi! Quan trọng bây giờ không phải chuyện này. Chúng ta thắng rồi! Thắng rồi!” Hai anh em sinh đôi hét lớn, “Chúng ta nên ăn mừng mới phải! Đến đây đi, Harry, ăn mừng thôi! Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Gryffindor nào!” Harry không biết nên đáp lời ai trước, bởi vì có một đoàn người mặc áo màu đỏ tươi không ngừng tiến tới, đều chúc mừng nó hoặc là khen ngợi nó. Ý kiến của anh em Weasley lập tức nhận được sự hưởng ứng của mọi người, bọn họ vây quanh Harry, ùn ùn kéo về phía tòa lâu đài. Trong quá trình này, Harry vẫn luôn tìm kiếm dáng người quen thuộc trong đám người hỗn loạn, nhưng người kia chắc chắn không muốn hùa cùng đám sư tử Gryffindor đang điên cuồng – Tom vẫn đứng trên khán đài, nhìn nó, nở nụ cười tươi hiếm thấy. Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, thông báo buổi thăm làng Hogsmeade kế tiếp đã được dán lên. “Thật đúng lúc, mình đang muốn mua một ít kẹo cóc bạc hà… Crookshanks hình như rất thích vị này!” Hermione nói, lúc này ba người đã rời khỏi cây cột dán thông báo, tìm đến một chiếc bàn tròn trong góc Phòng sinh hoạt chung ngồi xuống. Harry gật gật đầu, nó lấy bút lông ra, bắt đầu viết thư. “Chú Sirius hỏi thời gian mình được đi thăm làng Hogsmeade, chú ấy có chuyện muốn nói với mình.” Hơn nữa đọc thư có thể thấy hình như ba đỡ đầu của nó đang rất bối rối, thời gian gần đây ngủ không ngon giấc. Harry đoán chắc là có lý do đặc biệt nào đó, bởi vì chú Sirius nhất định đòi gặp mặt một mình nó để nói chuyện. Chẳng mấy chốc nó đã viết xong bức thư, sau đó cột cẩn thận vào chân Hedwig, tiện thể thưởng cho con cú một hạt ngô. Con cú mèo lông trắng như tuyết quẹt quẹt ngón tay nó tỏ vẻ thân thiết, sau đó từ cửa sổ bay đi. “Mình không đi đâu.” Tom nói, vẻ mặt giống như đang nói chuyện thời tiết vậy. Hermione lập tức hỏi lại: “Tại sao?” Cô nàng hoài nghi nhìn qua lại đánh giá hai người bạn, “Không phải hai người lại mới cãi nhau đấy chứ?” Harry bất đắc dĩ. Hermione thẳng thắn như vậy khiến nó có chút xấu hổ, lần này không liên quan nha. Có điều Voldemort không muốn đi hẳn có liên quan đến chuyện đã xảy ra sau chuyến thăm làng Hogsmeade lần trước. Harry nghĩ tới hành động của hắn hôm đó, lại cảm thấy ngượng ngùng. Nó nhìn Tom, muốn nhìn trên mặt người kia xem có phải là nguyên nhân này không. “Không phải.” Nghe được suy đoán của Hermione, vẻ mặt Tom mang ý cười, “Ở đó đông người, mình không thích, thế thôi.” Sao lần nào cô gái Muggle này nói đều trúng suy nghĩ của hắn như vậy chứ? Lúc này Harry không hiểu được cái gì mà ‘đông người’. Đợi đến thứ bảy, nó cùng Hermione theo đám học sinh đi tới ngôi làng phù thủy mới hiểu được ý của câu nói này. Trong làng Hogsmeade, ngoại trừ đám học sinh được ba mẹ cho phép đi, còn có rất nhiều pháp sư mặc áo choàng đen đi trên đường. “Hôm nay là ngày gì thế? Những người này không giống người giám hộ?” Hermione nghi hoặc hỏi, “Sao Tom lại biết trước được sẽ xảy ra chuyện này?” Harry mím môi, không đáp. Nó nhìn ra được, nguyên nhân khẳng định có liên quan đến cuộc gặp mặt lần trước với Lucius Malfoy. Voldemort đã để lộ thân phận, ít nhất là trong phạm vi Tử Thần Thực Tử, những người biết chuyện cũng càng nhiều hơn. Voldemort không muốn đi, chứng tỏ hắn không muốn gặp đám người nghe được tin mà đến này. Về phần nguyên nhân, nó không biết, có điều từ giọng điệu của ba mẹ trong cuộc nói chuyện lần trước, mọi chuyện hình như đang phát triển theo chiều hướng tốt – càng như vậy, nó càng muốn biết hành động lúc này của Voldemort! Bởi vì trên đường đủ kiểu pháp sư, cho nên trong quán rượu Ba Cây Chổi cũng chật ních người [Harry thực hoài nghi là vì lần trước lão Malfoy gặp được Voldemort ở chỗ này, chứ không phải do bà chủ quán xinh đẹp], cho nên chú Sirius và Harry đành từ bỏ ý định nói chuyện ở đó, tìm đến một nơi khác không ai quấy rầy. Hermione đi đến tiệm Công Tước Mật, cô nàng hẹn Harry khi nào về sẽ đợi ở cổng làng. “Nơi này có lẽ sẽ không có người.” Chú Sirius dẫn Harry đi qua một con đường nhỏ đầy đất, lên một căn nhà nhỏ trên sườn núi. “Chú rất mừng vì con có thể một mình đến.” “Đương nhiên sẽ không có ai đến Lều Hét.” Harry nhìn căn nhà gỗ luôn mang vẻ âm u dù là trong ngày hè, thuận miệng đáp. Nó còn đang suy nghĩ Voldemort đã làm gì khiến ba mẹ nó nói như vậy, cho nên phản ứng hơi chậm trước giọng điệu cực kỳ trịnh trọng của chú Sirius. “Có chuyện gì thế ạ?” Chú Sirius ôm lấy hai bên vai của nó, hơi khom người, để cho mắt hai người đối diện nhau, “Nói thật cho chú biết, con với Tom có quan hệ gì?” Harry giật mình, dự cảm không lành dâng lên trong lòng, “Chuyện này…” Nó lắp bắp, không biết có nên nói thật hay không. Nhưng đối diện với ánh mắt tràn ngập lo lắng của người ba đỡ đầu, Harry nhận ra nó thực sự không có dũng khí để nói dối: “Thật sự… rõ ràng như vậy sao?” Phản ứng này chính là thừa nhận. Chú Sirius thở dài một tiếng, dù sao đây cũng không phải là tình huống xấu nhất mà chú dự đoán, ít nhất Harry còn thẳng thắn với chú: “Chú biết chú không quản được nhiều chuyện…” Bàn tay nắm vai Harry thêm lực, “Nhưng chuyện này nhất định chú phải nói… Con nhất định phải giữ khoảng cách với Tom, còn cả giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của các con nữa.” Hội Phượng Hoàng đã biết thân phận của Voldemort rồi sao? Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của Harry. Mặc dù đã từng nghĩ tới tình huống này, nhưng đến lúc thực sự bị phát hiện, trong lòng nó vẫn vô cùng khiếp sợ. Harry tin chắc biểu cảm của mình lúc này chính là như vậy, bởi vì chú Sirius tiếp tục giải thích, hiển nhiên chú ấy nghĩ rằng Harry hoàn toàn không biết gì: “Cụ Dumbledore nói, giáo sư Roald của các con rất có khả năng chính là Voldemort; mà Tom là con nuôi của hắn nên có lẽ nó chính là một Tử Thần Thực Tử.” “Tại sao? Sao cụ ấy lại có suy nghĩ như vậy?” Harry vội vàng hỏi lại, bây giờ nó rất muốn biết từ đâu Hội Phượng Hoàng lại đoán ra được. “Chú biết điều này rất khó làm người khác tin…” Sirius nghiêm trọng nói, “Kỳ thật bọn chú cũng không thể chắc chắn, bởi vì cụ Dumbledore không có chứng cứ xác thực, chỉ là có manh mối dẫn đến khả năng này.” Chú Sirius nói, “Thứ nhất, hắn có được tước vị Công tước của Slytherin truyền lại; thứ hai, khả năng pháp thuật của hắn rất mạnh, nghe nói hắn thu phục được cây đũa phép có phép thuật mạnh nhất của cụ Ollivander.” Harry lập tức tìm ra sơ hở. “Bởi vì Voldemort là người thừa kế duy nhất của Slytherin cho nên mọi người mới nghi ngờ như vậy? Còn cây đũa phép kia chỉ vì trước đó chưa ai thu phục được?” “Đúng vậy.” Sirius thừa nhận, “Chuyện cây đũa phép thực sự có chút gượng ép… Nhưng về sau cụ Dumbledore có đến hỏi cụ Ollivander, cụ ấy nói ngoại trừ cụ Dumbledore, chưa một ai có thể thu phục được cây đũa phép làm từ gỗ cây cọ và gân rồng ấy. Trên thế giới này còn có pháp sư nào tài giỏi hơn cụ Dumbledore được đây? Hoặc là trình độ không thua kém nhiều lắm? Ngoại trừ Voldemort, cũng chỉ có Grindewald hiện đang ở Nurmengard thôi! Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi có thể đạt tới trình độ này thật sự là không thể tưởng tượng được…” Harry không nói gì, thầm nghĩ: như vậy xem ra thầy Dumbledore nghi ngờ không phải chỉ mới là chuyện ngày một ngày hai. Có điều đến tận bây giờ chú Sirius mới cảnh báo nó, khẳng định nguyên nhân không phải từ phía ba đỡ đầu của nó. Hiển nhiên là do động tĩnh bất thường gần đây của Tử Thần Thực Tử, cho nên thầy Dumbledore mới nói ra suy đoán này của mình. Những pháp sư tụ tập tại Hogsmeade hôm nay rất có thể là Tử Thần Thực Tử, chú Sirius lại không nhắc đến, không biết là có nguyên nhân gì? Nhưng mà ngay sau đó chú Sirius liền giải thích chuyện này, “Còn nữa, Harry, chú hi vọng đây là lần cuối cùng chú con mình gặp nhau ở Hogsmeade.” Lời của chú đã hết sức rõ ràng: Hogsmeade không an toàn. “Nhưng chuyện này thật khó tin…” Harry chậm rãi nói, nó không dám nói cho chú Sirius biết suy đoán của bọn họ là hoàn toàn chính xác, chỉ có thể cố gắng suy nghĩ nếu như đây là lần đầu nó nghe được tin tức này thì nên có phản ứng thế nào, “Tom đối với con rất tốt, giáo sư Roald cũng vậy. Thầy ấy là giáo sư được hoan nghênh nhất trong trường Hogwarts hiện nay. Nếu thầy ấy thật sự là Voldemort, chú cảm thấy có thể tin được không?” Chú Sirius cười khổ. “Con nói đều đúng cả, đây cũng là điều khiến mọi người băn khoăn.” Ngày đó Voldemort biến mất như thế nào? Tất cả người trong giới Pháp thuật đều biết, Voldemort vì muốn giết Harry mà bị chính bùa chú của mình phản phé. Bây giờ nói Voldemort quan tâm Harry là chuyện không thể nào. Trừ bùa Avada Kedavra ra, Chúa Tể Hắc Ám có thể có thái độ gì khác với Kẻ Được Chọn được đây? Nhưng người bị nghi ngờ là Voldemort lại thực sự rất quan tâm Harry, thậm chí còn tặng cho Harry một cây chổi Tia Chớp. Chính cụ Dumbledore cũng đã tìm cơ hội ngầm kiểm tra, kết quả chỉ có một đống bùa chú bảo vệ cao thâm, không hề có bất kỳ pháp thuật hắc ám nào. Nếu như suy đoán của bọn họ là thật, vậy giải thích những chuyện này như thế nào? Tuy rằng chính bản thân Sirius cũng không tin chuyện này, nhưng vì an toàn của Harry, chú thực sự mong Harry có thể lúc nào cũng duy trì cảnh giác, cho nên cho dù cụ Dumbledore đã cấm truyền tin tức này ra ngoài, chú cũng mạo hiểm bị cụ Dumbledore phát hiện. “Hơn nữa tại sao mọi người lại cho rằng Tom có thể là Tử Thần Thực Tử? Bọn chúng có thể thu nhỏ người lại được sao?” Harry lại nghĩ đến một vấn đề, “Với lại con từng nhìn thấy trên tay cậu ấy không có Dấu Hiệu Hắc Ám.” “Con biết Dấu Hiệu Hắc Ám?” Sirius nhẹ nhõm thở ra một hơi, chú đương nhiên không biết Harry đã đấu với Voldemort bảy năm, còn tưởng rằng Harry tự tìm hiểu được ở đâu đó, “Xem ra con vẫn luôn chú ý đến lời chú dặn.” Trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy, Harry có chút áy náy, nghe chú nói tiếp: “Có điều dựa theo tin tức bọn chú thu thập được, sau khi trở lại Voldemort liền tiến hành thanh tẩy Tử Thần Thực Tử. Chúng ta đoán, có lẽ hắn không sử dụng Dấu Hiệu Hắc Ám với thành viên mới… Hoặc cũng có thể thân phận của Tom khác với Tử Thần Thực Tử bình thường. Bởi vì dáng người cậu ta rất giống với người che mặt bí ẩn xuất hiện trong buổi họp mặt gần đây của Tử Thần Thực Tử.” Harry chợt hiểu ra. Thứ nhất, những tin tức này đều do Snape báo lại, thầy ấy lại dám liều lĩnh báo tin trong khi Voldemort đã phát hiện ra thầy ấy là nội gián! Được rồi, rất khó nói không phải do Voldemort cố ý. Hơn nữa, Tử Thần Thực Tử che mặt bị Hội Phượng Hoàng cho rằng là Tom kia kỳ thật chính là nó… Tom rõ ràng cao hơn nó. Về phần vì sao nó không bị phát hiện, phỏng chừng là vì khi đó Voldemort hóa trang cho nó quá mức bí ẩn. Cho dù là Tử Thần Thực Tử hay Hội Phượng Hoàng đều sẽ cảm thấy sự thật khó có thể chấp nhận đi?