Chiến Và Hòa
Chương 104
Harry đứng đằng sau, nghe Tom hỏi. Chỉ vài phút sau đó, hắn đã hỏi ra được toàn bộ thông tin mà hắn muốn biết. Như nhà Riddle sống trong ngôi nhà lớn ở sườn núi đối diện, như Merope Gaunt mất tích cùng sợi dây chuyền của Slytherin, như mấy tháng sau khi bỏ trốn cùng Merope Gaunt, Riddle bỏ cô ta và trở về làng.
“Vậy mày chính là con của hai đứa đó?” Morfin Gaunt nhấn mạnh hỏi, ánh mắt lại đảo sang Harry, người mà từ khi bước vào tới giờ chỉ nói đúng một câu. “Còn mày là ai? Hậu duệ củaSlytherin chỉ còn một nhánh duy nhất là nhà họ Gaunt chúng tao, sao mày có thể nói được Xà Ngữ?”
Harry không biết phải giải thích với gã thế nào. Chuyện này rất phức tạp, hơn nữa dù nó có nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.
“Nói mau, mày là ai? Có quan hệ gì với Slytherin?” Morfin Gaunt tiến lên một bước, gần như ép hỏi Harry. Nhưng chân gã còn chưa đặt xuống đất đã như bị va phải một bức tường vô hình, lảo đảo ngã bổ ngửa xuống chiếc ghế đằng sau. Cả gã và chiếc ghế dựa cùng đổ xuống sàn nhà, phát ra tiếng ‘rầm’ rất lớn, còn kéo theo loạt một tiếng bình thủy tinh, miếng vỡ văng khắp tung tóe khắp sàn.
Harry giật mình, sau mới hoàn hồn, chắc chắn là có người dùng thần chú không tiếng động. “Tom!” Nó trách cứ, “Dù sao gã cũng là cậu của cậu!” Morfin vốn đã không tỉnh táo, cộng thêm lần ngã này nữa phỏng chừng đã ngất đi.
“Gã không an toàn.” Tom nói ngắn gọn.
Hắn sợ Morfin sẽ gây nguy hiểm cho mình sao? Harry nghi hoặc nhìn Tom, sau đó tiến lại xem xét người bị ngã trên mặt đất, sau khi chắc chắn gã không bị thương mới hỏi Tom. “Cậu hỏi xong chưa? Tiếp theo…”
Tom vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn hành động của Harry. “Rất hiển nhiên, đến trang viên Riddle.”
“Nhà Muggle đó thì có gì mà đến xem?” Harry thẳng đứng dậy, muốn khuyên Tom thay đổi ý định. Nếu nó nhớ không lầm, vợ chồng lão Riddle rất giàu có nhưng cũng rất keo kiệt. Con trai họ, cũng chính là ba của Voldemort, tính tình còn xấu xa hơn cả ba má mình. Nhà Riddle giàu có nhất làng Hangleton Nhỏ, nhưng đồng thời cũng là gia đình tai tiếng nhất. Harry cảm thấy để Tom về gặp ông bà với ba hắn không phải là một ý kiến hay.
Tom vẫn không cử động. “Tôi muốn xem rốt cuộc người đàn ông kia như thế nào.” Tầm mắt hắn lướt qua Harry, dừng ở người nằm phía sau nó – chính xác mà nói, là dừng ở ngón tay của gã. Nhưng Harry không hề phát hiện ra.
Con muốn đi gặp người ba chưa từng nhìn thấy mặt một lần, lý do này với người bình thường là rất hợp lý, nhưng nếu là Voldemort thì… Harry nghĩ một lát, quyết định không ngăn cản: “Dùng thần chú Ảo ảnh đi… Chỉ đến đó nhìn thôi, được không?”
Tom trầm mặc nhìn nó. Ngay khi Harry nghĩ rằng hắn sẽ không đời nào đồng ý với đề nghị của nó, thì người kia đột nhiên nhẹ gật đầu.
Hai người lại trở ra con đường mòn khúc khuỷu, đi đến chỗ giao với con đường nhỏ dẫn đến làng, trèo lên sườn núi bên kia. Trang viên Riddle cực lớn, hai đứa nó tìm được rất dễ dàng, trong làng, trừ nhà thờ và nghĩa địa, nơi hấp dẫn ánh mắt người nhất chỉ có chỗ này.
Lúc này đang là bữa trưa, nóc nhà nào cũng quanh quẩn khói bếp. Harry và Tom mới đi đến trước cổng thì chợt có một người phụ nữ chạy ra. Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ bà ta là đầu bếp trong trang viên. Bà ta đi xuyên qua hai người bọn nó đang ẩn thân, Harry nghe thấy bà ta lầm bầm mắng, hình như là lão Riddle đã giàu có như thế còn bớt xén tiền công của bả. Harry tin chắc Tom cũng nghe thấy, nhưng nó không nhìn được vẻ mặt của hắn lúc này như thế nào.
Đến khi đầu bếp kia đã đi xa, Harry mới nhỏ giọng hỏi: “Tom, còn vào đó nữa không?” Nếu bên cạnh đó có người chắc chắn người đó sẽ bị dọa đến ngất xỉu, bởi vì không hề nhìn thấy người lại nghe được tiếng nói.
“Đi thôi.” Tom hiển nhiên còn chưa đi xa.
Harry dựa vào tiếng sột soạt của bước chân dẫm lên cỏ để phán đoán hướng đi của Tom. Bọn nó xuyên qua cánh cổng đóng chặt – đúng vậy, là xuyên qua, thần chú Ảo ảnh của Harry vô cùng cao thâm – đi qua khu vườn [bọn nó nhìn thấy một căn nhà gỗ tồi tàn, chắc đó là nơi ở của người làm vườn], vào cửa chính.
Cả nhà Riddle đang ăn trưa. Lão Riddle ngồi ở vị trí chủ nhà, bên cạnh lão là vợ cùng con trai lão. Harry nhìn lướt bàn ăn [đồ ăn vô cùng phong phú], sàn nhà trải thảm lông dê thêu hình cây cọ tiệp màu với mặt bàn, sau đó lại nhìn nơi cầu thang rẽ lên lầu, có bày một bình hoa men khảm cao cỡ nửa người có nguồn gốc từ vùng Viễn Đông. So với căn nhà của dòng họ Gaunt, thì nơi này đúng là thiên đường. Trong khi ăn, ba người thỉnh thoảng có nói một vài câu, chỉ là mấy vấn đề về vụ thu hoạch với tô thuế, những vấn đề mà Pháp sư không bao giờ thấy hứng thú.
Harry đứng đó, mà Tom không hề có gì phản ứng, một chút tiếng động cũng không có. Đến khi nó không nhịn được nữa, thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng nói rất nhỏ: “Đi thôi.”
“Cậu thật sự chỉ đến đó nhìn thôi hả?” Sau khi bọn nó đi qua cánh cổng phủ kín dây thường xuân rời khỏi trang viên Riddle [vẫn là xuyên qua], đến một đồng cỏ không một bóng người, Harry giải trừ thần chú Ảo ảnh xong, lập tức hỏi Tom. Thần chú Ảo ảnh rất không thuận tiện, bây giờ nó cảm nhận được sâu sắc nỗi khó chịu của Hermione và Ron khi nó mặc Áo Khoác Tàng Hình nói chuyện với hai đứa. Mà rốt cuộc Tom muốn đến trang viên Riddle làm gì chứ? Nhìn ba người nhà Riddle ăn trưa?
“Không phải.” Tom lời ít ý nhiều nói, “Sợi dây chuyền không có ở chỗ Riddle. Tôi đã thử dùng thần chú Triệu hồi, Muggle chắc chắc không thể giấu được.”
Sợi dây chuyền đương nhiên không ở trang viên Riddle rồi, giờ này chắc là nó đang ở trong tay bà cô lẳng lơ, keo kiệt kia. Có điều, chỉ chú ý tới sợi dây chuyền, đây mới đúng là tính cách của Voldemort. “Giờ chúng ta đi được chưa?” Harry mong đợi hỏi. Tạm thời Tom chưa thể hiện ra vẻ gì là muốn giết người cả, chuyện này quá tốt. Nhưng để ngăn chặn tình huống này một cách triệt để, bọn nó nên mau chóng rời khỏi làng Hangleton Nhỏ đi thôi.
Tom không đáp lại mà nằm xuống, dáng vẻ muốn tắm nắng trên đồng cỏ. “Ánh mặt trời thật tuyệt!”
Harry cúi đầu nhìn hắn. Giữa trưa hè nắng gắt, Tom lại nói ‘Ánh mặt trời thật tuyệt’? Nhưng với dáng vẻ này của hắn, chắc chắn là chưa muốn rời đi ngay đâu. Harry lấy đũa phép ra, làm không khí xung quanh bọn nó thay đổi, rồi ngồi xuống bên cạnh Tom. “Thế này mới tuyệt.”
Dưới pháp thuật của nó, nhiệt độ không khí xung quanh hai đứa bọn nó lập tức giảm xuống vài độ, đồng thời mặt trời giữa trưa cũng dịu đi như ánh chiều tà lúc chạng vạng tối. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống người hai đứa, vô cùng thoải mái, ấm áp.
“Cậu cũng thường xuyên sử dụng pháp thuật ngoài trường học nha.” Tom hơi nheo mắt, dáng vẻ cực kỳ thoải mái, lười biếng giống như một con mèo vậy.
Harry quyết định nằm xuống bên cạnh hắn, theo ánh mắt Tom nhìn về rừng cây đen thẫm trên sườn núi phía xa. “Tôi đã nói rồi, tôi không phải là một học sinh ngoan ngoãn tuân thủ nội quy. Tôi nghĩ Bộ Pháp Thuật kiểm tra cũng không tìm được tôi đâu.” Câu cuối nó nói rất nhỏ, giống như là tự lẩm bẩm.
Nhưng Tom nghe thấy rất rõ ràng, tròng mắt hắn hơi híp lại.
Harry thấy hắn không nhúc nhích, nghĩ rằng hắn không nghe thấy mình nói, chuyển sang đề tài khác: “Cậu rất muốn có sợi dây chuyền à?”
“Nói vậy tức là cậu chuẩn bị tiết lộ một số tin tức, đúng không, anh-chàng-gì-cũng-biết?” Tom trả lời rất nhanh, giọng điệu thoải mái vô cùng.
“Nếu cậu muốn.” Harry cũng trêu chọc. Nó hơi đảo mắt, sau nhổm nửa người dậy, nhìn người nằm bên dưới: “Sao tôi lại có cảm giác hôm nay cậu rất lạ?”
Tom đã nhắm hai mắt lại, giống như sắp chìm vào giấc ngủ. “Hử?” Hắn như nói qua lỗ mũi, “Lạ thế nào?”
“Quá bình tĩnh.” Harry nghiêm túc nói. Dù là thu hồi chiếc nhẫn hay sợi dây chuyền của Slytherin, Tom đều phải rất hứng thú mới phải. Nhưng từ đầu đến giờ, vẻ mặt của Tom vô cùng bình tĩnh, bây giờ còn ngủ được nữa. Cảm giác này rất kỳ quái, rất khác thường, giống như chỉ trong chớp mắt Tom đã nhìn thấu sự đời vậy…
Tom có vẻ như sắp ngủ thật. “Cậu đúng là nhiều chuyện thật đấy. Chẳng lẽ tôi xông tới cho mỗi người bọn họ một Avada Kedavra mới là bình thường sao?”
Harry vốn định nói, cậu đúng là đã làm như vậy, nhưng lời đến bên miệng rồi lại thôi. Nó không bao giờ có thể nói lại được với Voldemort, dù lúc hắn còn là cậu thanh niên Tom hay là sau này. Harry hậm hực nằm xuống, suy nghĩ xem rốt cuộc là khác thường ở điểm nào.
Có điều, nó vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ liền ập tới. Buồn ngủ quá… Harry mơ mơ hồ hồ trở mình, thật muốn ngủ…
Có một giọng nói từ nơi nào đó xa xăm truyền tới, giống như ngay bên tai, lại giống như ở tít đằng chân trời, “Cậu sẽ nhớ tôi, đúng không?”
Là ai đang quấy nhiễu giấc ngủ của người khác vậy…
“Đương nhiên…” Harry nghe thấy một giọng nói trả lời, sau đó môi chợt cảm thấy ướt át. Sau đó nữa, nó chìm sâu vào giấc ngủ.
Đến khi Harry mở mắt ra, mặt trời đã ngả về tây. Nó dụi mắt, sau đó phát hiện ra Tom không ở bên cạnh nó. Harry đứng bật dậy, nhìn quanh bốn phía. Không có một bóng người!
Đột nhiên Harry có dự cảm chẳng lành. Nó tự nhiên ngủ thiếp đi, giờ Tom lại không nói gì mà chạy đi đâu mất, chẳng lẽ nó bị Tom dùng bùa thôi miên? Lại nghĩ đến phản ứng bình tĩnh đến khác thường của Tom, cả chuyện tìm sợi dây chuyền cũng chỉ nhắc qua quýt. Có vẻ như hắn đang… diễn? Hắn cố ý diễn cho nó xem? Vì muốn nó lơ là đề phòng? Harry vội lao xuống sườn núi, lúc này nó mới phát hiện ra đũa phép của nó đã không cánh mà bay.
Trang viên Riddle vẫn rất bình thường. Từ cửa sổ nhìn vào, hai ba con Riddle đang nói chuyện trong phòng đọc sách; còn bà Riddle thì đang đi dạo trong vườn.
Harry lại chạy xuống, vòng qua quán rượu, rẽ vào con đường nhỏ vào làng, chạy qua con đường mòn khúc khuỷu. Các gia đình trong làng đang nấu bữa chiều, cho nên không có một ai để ý đến nó. Tim nó đập bình bịch trong lồng ngực, cầu xin Merlin phù hộ cho nó kịp thời chạy tới ngăn cản Tom!
Cửa nhà họ Gaunt khép hờ. Harry chạy thẳng vào, đẩy cửa ra, liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi. Trong ánh nến leo lét, một người đàn nằm gục trên mặt đất, mà người còn lại vẫn đang ở tư thế khom lưng, con dao găm trong tay phản chiếu ánh sáng u ám. Người nằm trên mặt đất đương nhiên là Morfin Gaunt, gã ta tựa như đã chết rồi, không hề có phản ứng, cũng không hề nhúc nhích. Người cầm dao găm nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, chính là Tom. Ánh mắt sắc bén của Harry còn nhìn thấy được bàn tay còn lại của hắn đang cầm chiếc nhẫn khảm đá đen.
“Dừng tay!” Harry không chút nghĩ ngợi rống to, “Tom, cậu đang làm cái gì vậy?”
Tom chậm rãi thẳng đứng dậy, tay vẫn cầm con dao, “Cậu không nên tới đây.”
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
3 chương
82 chương
17 chương
136 chương