Chiến thần phục thù
Chương 97
"Cô Đường, cô cũng thấy rồi.
Thằng nhóc này đang khinh thường toàn bộ boxing Trần Thị chúng tôi.
Tiếp theo đây cô sẽ không vì bảo vệ hắn mà gây thù chuốc oán với boxing Trần Thị chúng tôi chứ?” Nguyên Nguyên gầm lên.
"Anh Lăng, nếu anh chỉ đối phó với một mình Trần Nguyên, hôm nay tôi sẽ bảo vệ anh.
Nhưng nếu như anh muốn đối phó với cả boxing Trần Thị thì tôi không giúp được anh rồi.
Anh phải suy nghĩ cho kỹ” Đường Thục Thanh rất khách sáo nói.
“Lăng Khôi tôi làm việc không cần cô giúp” nghe Lăng Khôi đáp lại như vậy, Đường Thục Thanh liền gật đầu, đưa Đoàn Hổ Uy lùi lại mười mét với vẻ mặt không vui.
Rõ ràng là cô ta không quan tâm nữa.
"Ha ha ha, cả cô Đường cũng mặc kệ cậu rồi.
Giờ cậu đã biết sức mạnh của boxing Trần Thị chúng tôi chưa?” Trần Nguyên cười lớn: “Hôm nay tôi phải ở đây phế bỏ cậu, tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu lấy cái gì để khiến tôi phải quỳ rạp khấu đầu chín cái quanh hồ, ha ha ha”
"Lưu Sâm, phế bỏ hắn” Trần Nguyên ra lệnh, một gã cường tráng cao tầm một mét tám liền xông ra nhìn Lăng Khôi cười gian tà: “Thằng nhóc, tao là đệ tử thứ hai của sư phụ Trần Nguyên, tao và Lưu Giang tình như anh em ruột thịt, đã sớm muốn đánh cho mày thành tàn phế rồi.
Vốn dĩ cô Đường che chở cho mày, mày có thể tiếp tục bám váy phụ nữ sống tạm bợ qua ngày, nhưng mày lại cứ muốn nhảy ra tìm đường chết.
Vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện”
Lưu Sâm bước lớn xông tới, nắm đấm nhằm về hướng Lăng Khôi.
Nắm đấm mạnh mẽ như trâu, còn mang theo hơi gió.
Tất cả mọi người đều choáng váng trước uy lực của cú đấm này, thầm cho rằng thực lực của người này cũng gần tương đương với Lưu Giang, nếu đấm trúng thì sợ rằng Lăng Khôi sẽ bị đánh cho tàn phế mất.
Đoàn Hổ Uy thở dài nói: “Kết thúc rồi, anh Lăng quá tự cao rồi”
Đường Thục Thanh cũng thở dài: "Thật sự là quá kiêu ngạo, thật đáng tiếc”
Đúng lúc này.
Lăng Khôi từ từ giơ tay phải lên, bốn ngón tay khép lại và tung ra một cú đấm.
"Bùm!”
Lưu Sâm hung tợn đã bị đánh ngã dưới nền gạch đá cẩm thạch.
Đá cẩm thạch vững chắc bị đánh vỡ thành hình dạng của một người, toàn bộ người của Lưu Sâm nằm thọt lỏm dưới nền đá.
Máu phun tứ tung.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ!
Một lúc sau mới vang lên một tiếng thét kinh hãi.
"Làm sao có thể như vậy được chứ? Lưu Sâm là võ sĩ đoạt huy chương vàng, chỉ đứng sau Lưu Giang.
Vậy mà lại bị tên này một phát đánh cho tàn phế luôn ư?”
"Quan trọng hơn cả là gã này có thể khiến cả cơ thể của Lưu Sâm bị lún xuống nền đá cẩm thạch.
Thủ pháp như vậy, cho dù là võ sĩ bạch kim bình thường cũng không làm được!”
"Lực đấm thật đáng sợ, tôi đã không thể tưởng tượng được nữa rồi”
"…"
Những đệ tử đi theo Trần Nguyên đều tái mặt, thầm nghĩ cho dù sư phụ Trần Nguyên của họ có ra tay, e rằng cũng không thể làm được như vậy?
Bình thường Trần Nguyên giống như sự tồn tại bất khả xâm phạm trong lòng họ.
Nhưng bây giờ, họ đang lo lắng về sức mạnh của sư phụ mình.
Ánh mắt Đoàn Hổ Uy nheo lại: "Thủ pháp tốt lắm, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, không thể tin được một cậu nhóc còn trẻ tuổi như vậy có thể đạt tới trình độ này”
Đường Thục Thanh hỏi: "Trình độ gì?”
Đoàn Hổ Uy nói: "Quy tụ sức mạnh từ tám hướng về một điểm”
Đường Thục Thanh nói: "Quả nhiên là người không tầm thường.
Biết bao nhiêu võ sĩ đều không thể đạt được trình độ tập trung lực về một điểm.
Tôi có từng nghe ông nội nói là trong số các võ sĩ bạch kim ở Trung Hải, e rằng có rất ít người có thể làm được điều này!”
Đoàn Hổ Uy nghiêm nghị nói: "Rất ít.
Ít nhất là tôi cũng không làm được như vậy”
“Ngay cả anh cũng không làm được?” Đường Thục Thanh hít một hơi.
Ánh mắt cô ta nhìn Lăng Khôi đã thay đổi, vẫn là ông nội có mắt nhìn người, chỉ cần nhìn thoáng qua là ông có thể biết được người đàn ông này không tầm thường.
Ngược lại, cô ta luôn nghi ngờ Lăng Khôi.
Ngay cả khi lần này cô ta chủ động giúp Lăng Khôi cũng là theo yêu cầu của ông nội, chứ không phải bản thân cô ta thật tâm cho rằng Lăng Khôi là người lợi hại gì.
Cho đến lúc này, Đường Thục Thanh mới đánh giá Lăng Khôi cao hơn.
Nhưng đó chỉ là đánh giá cao hơn một chút mà thôi, một cao thủ như Lăng Khôi cũng không phải quá khác thường đối với nhà họ Đường.
Lăng Khôi thu lòng bàn tay lại và chắp tay ra sau lưng, từ đầu đến cuối không nhìn Lưu Sâm mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên: "Tôi hỏi ông lần cuối cùng, quỳ xuống đất dập đầu lạy quanh hồ cho đến khi trời sáng.
Ông có làm hay không?”
Giọng nói lãnh đạm và mang theo sát khí lạnh lẽo.
Trần Nguyên vừa tức giận vừa sợ hãi, nhíu mày nói: "Thật không nhận ra cậu lại giấu tài như vậy.
Chẳng trách cậu lại dám ăn nói ngông cuồng trước mặt tôi như thế.
Có điều cậu đừng tưởng rằng đánh bại đệ tử Lưu Sâm của tôi thì có thể chống lại được tôi.
Tôi là võ sư đã từng trải qua bao trận đánh sinh tử, thực lực của tôi là thứ mà ngay cả nghĩ thôi cậu cũng không dám nghĩ đến đâu”
Nói xong liền bước lên phía trước: "Quyết đấu không phải là dựa vào lực lượng lớn hay nhỏ, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là trứng chọi với đá.
Lát nữa tôi sẽ khiến cậu phải quỳ xuống trước mặt tôi xin tha nhưng cũng không có ích gì nữa”.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
55 chương
29 chương
20 chương
17 chương
11 chương
17 chương