Bây giờ Hạ Mộng là cấp dưới của Diệp Huyền Tần, giúp anh ta quản lý khách sạn Thủy Cung trực thuộc tập đoàn Diệp Linh. Lần trước Diệp Huyền Tần bị bạn học cũ Phạm Vân Hà và Chu Quốc Cường chỉ trích, Hạ Mộng đã nói những lời tốt đẹp dành cho anh. Để tỏ lòng biết ơn, Diệp Huyền Tần thậm chí còn tặng cô ấy 1% của khách sạn Thủy Cung. Hạ Mộng lúc này đang bán một quầy bán đồ ăn sáng, bán sớm, điều này khiến Diệp Huyền Tần rất ngạc nhiên. 1% cổ phần trong khách sạn Thủy Cung trong tay cô cũng có giá trị mười mấy triệu, vậy sao lúc nãy cô còn bán ở đây. Thấy Diệp Huyền Tần nghi ngờ, Hạ Mộng chủ động giải thích: “Đây không phải là quầy ăn sáng của tớ, mà là mẹ tớ.” Diệp Huyền Tần gật đầu: “Mẹ cậu? Đó không phải là giáo viên tiếng Trung của chúng ta, cô Lý Hồng Anh sao? Cô ấy là một giáo viên tốt, sao lại đi bán sữa đậu nành thế này?” Vẻ mặt của Hạ Mộng có chút mờ đi: “Mẹ tớ đắc tội lãnh đạo bị vu oan là nhận quà cáp của học sinh nên bị đuổi khỏi ngành.” Diệp Huyền Tần trầm ngâm: “Có cần tôi giúp mẹ cậu minh oan hay không?” “Không cần đầu, dù sao cũng cảm ơn cậu.” – Hạ Mộng biết năng lực của Diệp Huyền Tần chủ yếu ở kinh doanh không quen nhiều người trong ngành giáo dục, không muốn anh khó xử. “Thôi, được nhưng nếu cần cứ đến tìm. Chuỗi nhà hàng Tân Lệ, tôi định giao…” “Diệp Huyền Tần, giúp tớ đi.” – Hạ Mộng cắt ngang lời anh – “Làm bạn trai của tớ, cầu xin cậu.” “Tôi có vợ rồi.” – Diệp Huyền Tần nghiêm giọng đáp. “Không phải, không phải, chỉ là đóng giả cho hai người xem thôi. Một là mẹ tớ hai là Lưu An Hiển.” Hạ Mộng nắm chặt tay áo Diệp Huyền Tần, rũ mắt nói: “Mẹ tớ nhất định ép tớ đính hôn với tên Lưu Béo đó, tớ không thể chấp nhận, bắt tớ lấy tên bụng bia đó, tớ chết còn sướng hơn.” Diệp Huyền Tần nghe vậy cũng thấy tội nghiệp Hạ Mộng, cười khổ đáp: “Được rồi, tôi giúp cậu diễn kịch một chút.” Lý Hồng Anh và Lưu Hiển An rất nhanh xuất hiện, Lưu Béo không biết đang nói cái gì mà Lý Hồng Anh có vẻ rất hài lòng. Vẻ mặt của Hạ Mộng nhìn hai người kia càng thêm chua xót. Lý Hồng Anh nhìn thấy Hạ Mộng đang nắm tay một người đàn ông khác thì vô cùng tức giận: “Tại sao con lại ở giữa đường nắm tay một người đàn ông, anh ta là ai?” “Anh ấy là bạn trai con.” – Hạ Mộng nghiến răng. “Cái gì? Bạn trai?” – Cả Lý Hồng Anh và Lưu An Hiển đều giật mình. “Anh không phải là Diệp Huyền Tần, đang là tội phạm cải tạo hay sao? Được thả bao giờ đó?” Tội phạm cải tạo? Lý Hồng Anh sợ Lưu An Hiển hiểu lần liền quay sang giải thích: “Con đừng hiểu lầm, anh ta chỉ là một học trò cũ của bác, sau khi tốt nghiệp bị bắt vào tù, trở thành tội phạm phải cải tạo. Bác không bao giờ cho phép anh ta và Hạ Mộng, chỉ có con là ứng cử viên duy nhất cho vị trí con rể của bác thôi.” Lo lắng của Lưu Béo tan đi rất nhiều: “Bác đừng nóng giận. Con tin rằng Hạ Mộng hỉ bị lừa bởi những lời ngụy biện của tù tên tội phạm này thôi. Cô ấy sẽ sớm nhìn ra bộ mặt thật của anh ta và chia tay.”