Diệp Huyền Tần: “Cho ông một cơ hội cuối cùng, không nói, đừng trách tôi vô tình.” Dù sao bác hai cũng chỉ là nông dân, chưa từng trải qua việc đời như vậy, đã bị Diệp Huyền Tần khiến cho hoảng sợ rồi. Ông ta đành phải nghe theo: “Tôi nói…Tôi nói…” “Là một người họ Trịnh đến tìm tôi, nói chỉ cần dẫn cậu đến thôn chúng tôi, sẽ cho tôi một trăm bảy mươi triệu.” “Bây giờ tôi còn chưa nhận được tiền…” Diệp Huyền Tần lẩm bẩm một câu: “Họ Trịnh? Trịnh Hà?” “Có phải là người này hay không?” Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra, đưa ảnh chụp của Trịnh Hà cho bác hai nhìn. Bác hai vội vàng gật đầu: “Không sai, chính là anh ta.” Diệp Huyền Tần thở dài: “Haiz, đều tại tôi quá mềm lòng.” “Lúc đầu chỉ định dạy dỗ anh ta một chút là được rồi, nhưng bây giờ xem ra, vẫn còn quá nhẹ tay rồi.” “Thôi thôi, sau này làm việc, vẫn nên diệt cỏ tận gốc.” Bác hai mở cửa muốn xuống xe chạy trốn. Diệp Huyền Tần đập một quyền lên, đánh ông ta hôn mê. Anh đạp bác hai xuống dưới, gọi điện thoại cho Sở Trương: “Đường 330, chính là chỗ cột mốc biên giới giữa thành phố Tân Hải và thành phố Giang, có một ông già đã té xỉu.” “Ông ta lừa gạt tôi, anh khiến cho ông ta nhớ kỹ một chút.” Sở Trương: “Hiểu rồi, tôi sẽ đích thân đi làm.” Diệp Huyền Tần quay đầu xe, trở về nhà. Trước đó lúc bác hai tìm đến cửa, Diệp Huyền Tần đã thấy chuyện này có chút kỳ lạ rồi. Sở dĩ anh phối hợp diễn với bác hai, chính là muốn điều tra ra chân tướng một chút. “Mình mới ra ngoài có chút xíu, chắc Lam Khiết sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.” Nhưng mà, càng lo chuyện gì thì chuyện đó càng xảy ra. Anh đi vào tòa cao ốc tổng bộ tập đoàn Diệp Linh, lại phát hiện văn phòng của Lam Khiết trống rỗng. Anh vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Từ Lam Khiết. Kết quả, điện thoại lại tắt máy! Trong lòng Diệp Huyền Tần lộp bộp một cái. Mẹ mày, tên Trịnh Hà đáng chết, nhanh như vậy đã ra tay! Anh không chút do dự gọi điện cho Thẩm Hải: “Thẩm Hải, lập tức giúp tôi định vị điện thoại của Từ Lam Khiết.” Thẩm Hải vội vàng đồng ý: “Được, tôi lập tức cho người định vị.” Không đến hai phút, Thẩm Hải đã trả lời tin tức: “Cô Khiết đã tắt điện thoại di động rồi. Tín hiệu cuối cùng trong điện thoại di động của cô ấy xuất hiện ở nhà hàng Tân Lệ.” “Nhà hàng Tân Lệ?” Diệp Huyền Tần lặp lại một câu: “Tôi lập tức đi qua.” “Nhân tiện giúp tôi điều tra một chút, nhà hàng Tân Lệ này rốt cuộc có bối cảnh gì.” Rất nhanh, Diệp Huyền Tần đi vào nhà hàng Tân Lệ. Nhưng mà, cửa nhà hàng Tân Lệ đóng chặt. Đang giờ cao điểm ăn tối mà lại đóng cửa không tiếp khách, đây rõ ràng là có điều quỳ dị! Diệp Huyền Tần không nói hai lời, một chân đạp ga mạnh. Ô tô như một con tê giác nổi điên, mạnh mẽ đâm vào cửa lớn. Ầm! Một tiếng vang nặng nề, cửa cuốn bên ngoài vừa cửa thủy tinh bên trong bị đụng vỡ nát. Ô tô cũng không giảm tốc độ chút nào, bay thẳng đến giữa đại sảnh mới dừng lại. Động tĩnh lớn như vậy, kinh động đến Trần Hạ Lan và Lý Ngọc Vân. Lý Ngọc Vân tức điên lên: “Mẹ mày, là kẻ nào không có mắt xông vào.” “Bảo vệ, đi theo tôi, giết chết tên khốn nạn này!” Bây giờ đang là đêm xuân đáng giá ngàn vàng của Trịnh Hà và Từ Lam Khiết, không thể bị người khác làm ảnh hưởng. Nếu không, số tiền trăm tỉ mà Trịnh Hà hứa đầu tư cho cô ta coi như đổ sông đổ biển. Ở trong mắt cô ta, trinh tiết của Từ Lam Khiết thua xa so với số tiền đầu tư trăm tỉ. Lúc đầu Trần Hạ Lan cũng muốn đi xuống xem một chút. Nhưng mà lúc cô ta nhìn thấy thân hình của Diệp Huyền Tần từ trên xe đi xuống, vẫn dừng chân lại. Đáng chết, sao Diệp Huyền Tần trở về nhanh như vậy được. Rốt cuộc tên Trịnh Hà này sắp xếp như thế nào vậy!”