Chiến thần phong vân
Chương 260
Trịnh Mỹ Linh cắn chặt hàm răng, không cam lòng lườm hai người một cái, xoay người rời đi.
Việc cấp bách quan trọng trước mắt vẫn là phải cứu lại gương mặt của bà ta!
Về phần Diệp Huyền Tần, còn nhiều thời gian để đối phó.
Diệp Huyền Tần lại nói với Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, Cá Nhỏ, đi, anh dẫn hai người đến bệnh viện, phải xử lý vết thương thật tốt.”
Từ Lam Khiết nói: “Không cần đi, chút xíu vết thương nhỏ này không sao đâu.”
Thái độ Diệp Huyền Tần dứt khoát: “Không được, phải đi bệnh viện. Nếu không sao anh có thể ăn nói với bố mẹ.”
“Lúc ra cửa, anh đã cam đoan với bố mẹ sẽ không để xay ra sai sót gì.”
Từ Lam Khiết thật sự hết cách, không thể làm gì khác hơn nói: “Vậy được rồi, em và Cá Nhỏ sẽ đến bệnh viện.”
“Anh ở lại đi, gọi những công nhân đã bị đuổi trở về…Dự án này không còn thời gian để chậm trễ nữa.”
Diệp Huyền Tần làm sao yên tâm để hai người đi một mình, nhưng mà Từ Lam Khiết thà chết cũng muốn Diệp Huyền Tần ở lại, trông coi công trường.
Cô thật sự sợ, sợ dự án này lại gặp chuyện ngoài ý muốn.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Hải sai đàn em hộ tống hai người đến bệnh viện mới giải quyết được tranh chấp này.
Hai cô gái vừa rời đi, Thẩm Hải cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Anh Tần, tôi nghe nói sĩ quan Trấn Huy muốn đến thành phố Tân Hải của chúng ta, hơn nữa còn muốn tổ chức lễ chào đón ở sảnh lớn của Tình Yêu Khuynh Thành, đây có phải là sự thật hay không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Ông có thể tự mình đi hỏi anh ta.”
“Hả?” Thẩm Hải cảm thấy hơi hồ đồ, rồi: “Tự mình đi hỏi anh ta? Chẳng lẽ, sĩ quan Trấn Huy đã đến thành phố Tân Hải của chúng ta rồi sao?”
Mắt Diệp Huyền Tần nhìn ra ngoài công trường: “Giờ này trước kia, hẳn là anh ta đang chuyển gạch ở công trường.”
“Chỉ là hôm nay có chút chuyện, anh ta không đến.”
Cái gì!
Thẩm Hải bỗng cảm giác tê cả da đầu.
Sĩ quan Trấn Huy lại chuyển gạch ở công trường này…Đừng đùa tôi chứ!
Diệp Huyền Tần: “Thẩm Hải, giao cho ông nhiệm vụ này.”
“Mời những công nhân bị vợ ông đuổi về trở lại cho tôi!”
Thẩm Hải vội vàng gật đầu: “Không vấn đề gì, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp liền.”
Diệp Huyền Tần: “Còn có, cho tôi mượn xe của ông để sử dụng.”
Anh muốn âm thầm theo dõi Từ Lam Khiết, bảo vệ cô.
Hiện tại còn chưa nhổ cỏ tận gốc những kẻ muốn tung “Ám tiễn” trong bóng tối đó, anh không yên lòng để Từ Lam Khiết một mình.
Bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải!
Trên giường bệnh nét mặt,của Trịnh Hà đã hồng hào, vết thương đã tốt hơn rất nhiều.
Giờ phút này, ánh mắt anh ta tha thiết nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ cần ngoài cửa có bất cứ tiếng bước chân nào, cũng đều khiến mắt anh ta sáng lên.
Bây giờ anh ta trông ngóng Trịnh Mỹ Linh mang Diệp Huyền Tần đến dập đầu xin lỗi anh ta.
Đến lúc đó, anh ta phải dùng đủ loại âm mưu thủ đoạn, sỉ nhục Diệp Huyền Tần cho thỏa thích.
Nhưng đợi trái đợi phải, cũng không đợi được Diệp Huyền Tần.
Sự kiên nhẫn của anh ta sắp hao hết rồi.
Lúc này, một y tá đang bận rộn bên cạnh, hấp dẫn sự chú ý của anh ta.
Y tá kia cúi người làm việc, mông lớn no đủ đầy đặn đối diện với anh ta.
Đường cong đó hoàn mỹ như vậy, khiến lòng háo sắc của Trịnh Hà bộc phát.
Anh ta không tự chủ được vươn tay sờ soạng mông của y tá kia một cái.
Y tá sợ hãi quá, vội trốn ra xa: “Anh…Anh làm gì vậy!”
Trịnh Hà cười hẹn mọn: “Cô bé lẳng lơ, thổi cho ông đây. Hầu hạ ông đây dễ chịu một chút, ông đây sẽ thưởng lớn!”
Y tá theo bản năng mắng: “Hừ, biến thái!”
Trịnh Hà giận tím mặt: “Mẹ mày, một y tá nhỏ như mày dám mắng tao, mày tên gì, ông đây muốn báo cáo mày.”
Y tá nhỏ theo bản năng che bảng tên trên ngực lại.
Nhưng mà, đã không kịp rồi, Trịnh Hà đã nhìn rõ, bảng tên trên ngực viết ba chữ “Trần Hạ Lan”.
Anh ta nhíu mày một cái: “Trần Hạ Lan? Sao tên này có chút quen nhỉ?”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
31 chương
34 chương
43 chương