Chiến thần ở rể

Chương 278 : Không thể hận nổi

“Tôi đã khuyên anh ấy đừng làm loại việc trái với lương tâm kia nhưng anh ấy nhất quyết không nghe!” “Còn nói dù sao bản thân cũng bị ung thư, chẳng sống được bao lâu, không bằng dùng mạng của mình đổi tiền thuốc men cho Niếp Niếp”. “Xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu. Chồng tôi trả hết năm trăm nghìn kia cho bệnh viện rồi. Tôi không còn gì để bồi thường tiền chữa trị cho bố vợ cậu”. Thái Quyên khóc lóc đau khổ, tưởng Dương Thanh tới đòi tiền mình. Nghe chị ta nói vậy, anh cũng xác định được rất nhiều chuyện. Đầu tiên, Niếp Niếp thực sự bị bệnh máu trắng. Mà Hồ Siêu cũng bị ung thư, không sống được bao lâu. Có người dùng năm trăm nghìn thuê hắn đâm chết Tần Đại Dũng. Vì tiền thuốc men của Niếp Niếp, hắn buộc phải làm vậy. Đúng là một câu chuyện rất đau lòng. Gia đình của Thái Quyên rất nghèo khó, không cần bỏ công điều tra mà có thể suy ra được từ quần áo của chị ta và Niếp Niếp, cùng với dáng vẻ bệnh tật của cô bé. Tâm trạng của Dương Thanh vô cùng nặng nề, cảm thấy như bị một tảng đá khổng lồ đè xuống. Anh vốn phải hận Hồ Siêu vì hắn là người lái xe đâm Tần Đại Dũng. Tuy hắn đã bỏ mạng nhưng Tần Đại Dũng cũng bị thương rất nặng, thậm chí có khả năng trở thành người thực vật suốt đời. Nhưng nghe câu chuyện của Thái Quyên, anh không thể nào hận nổi. Hồ Siêu đã làm một chuyện xấu xa, nhưng như vậy có thể phủ nhận hắn là một người bố tốt không? Không thể! Nếu không phải bị dồn vào đường cùng, không ai muốn làm chuyện này. Dù không có Hồ Siêu, người muốn Tần Đại Dũng chết cũng sẽ thuê người khác. Dương Thanh từng trải qua cảm giác tuyệt vọng khi người thân mắc bệnh hiểm nghèo cần tiền chữa trị nhưng vay mượn khắp nơi đều không được. “Chị đứng dậy đi. Tôi tới tìm chị không phải để đòi tiền”. Dương Thanh vội vàng đỡ Thái Quyên đứng dậy, cam đoan nói: “Tôi không đòi tiền chị. Ngược lại, tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền chữa bệnh cho con gái chị!” Hiện giờ đối với anh, mấy trăm nghìn chỉ là tiền lẻ, không đủ để tiêu vặt. Thế giới rộng lớn, còn rất nhiều gia đình nghèo khổ như gia đình của Niếp Niếp. Dương Thanh không thể giúp đỡ tất cả mọi người, nhưng nếu gặp được anh sẽ không keo kiệt. Thái Quyên vốn đang tuyệt vọng, nghe vậy lập tức nín khóc, trợn mắt kinh ngạc, không dám tin vào tai mình: “Cậu muốn giúp đỡ Niếp Niếp sao?” “Tôi nói thật mà, chị mau đứng dậy đi. Tôi tới tìm chị chỉ để hỏi thăm vài câu, không phải muốn truy cứu trách nhiệm gì đâu”, Dương Thanh vội đáp. Lúc này Thái Quyên mới tin lời anh nói, nước mắt giàn giụa, luôn miệng cảm ơn Dương Thanh. Một lúc lâu sau, cảm xúc của chị ta mới ổn định lại. “Cậu Thanh muốn biết gì cứ hỏi. Tôi sẽ nói hết cho cậu!” Thái Quyên đỏ hoe mắt nhìn Dương Thanh. Chỉ cần cứu được con gái, bảo chị ta chết cũng được chứ đừng nói là hỏi vài câu. “Chị nói có người thuê chồng chị đâm chết bố vợ tôi với giá năm trăm nghìn. Tôi muốn biết người đó là ai?”, Dương Thanh hỏi. Thái Quyên áy náy lắc đầu: “Không dám giấu cậu, chuyện này chỉ có chồng tôi liên lạc với đối phương”. “Lúc anh ấy cầm năm trăm nghìn về nói là tiền chữa bệnh cho Niếp Niếp, tôi sợ chết khiếp, còn tưởng anh ấy cướp ngân hàng”. “Sau đó tôi gặng hỏi mãi anh ấy mới kể có người thuê anh ấy đâm chết người”. “Tôi không ngăn nổi. Nào ngờ anh ấy đi rồi chẳng trở về nữa!” Kể đến đây, Thái Quyên lại không kìm được òa khóc. Dương Thanh cảm thấy hơi thất vọng. Thực ra anh cũng chỉ ôm ấp một chút hi vọng, bởi vì nếu Hồ Siêu nói cho Thái Quyên biết người thuê mình là ai chẳng khác nào đang hại vợ con mình. Nhưng Hồ Siêu suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần mình cũng chết trong tai nạn xe đó là có thể giấu diếm tất cả. Thái Quyên cũng rất thật thà chân chất. Nếu Dương Thanh tới để truy cứu trách nhiệm, chỉ cần dựa vào lời chị ta vừa kể là có thể đòi lại năm trăm nghìn tiền chữa bệnh của Niếp Niếp để bồi thường. “Chị nghĩ lại thử xem trước khi chết chồng chị có gặp người lạ nào hoặc nhận được cuộc gọi kì lạ nào không? Hay là nhắn tin trên mạng với ai đó?” Dương Thanh không cam lòng, cố gắng gợi ý. Muốn liên lạc với Hồ Siêu, thuê hắn đâm chết Tần Đại Dũng chỉ có thể thông qua ba cách: gặp mặt, gọi điện, nhắn tin qua mạng. Thái Quyên lắc đầu đáp: “Ban ngày chồng tôi làm công nhân bốc vác ở một nhà kho, ban đêm lái xe thuê, về đến nhà là ngủ say như chết. Tôi không biết ban ngày anh ấy làm những gì”. - ---------------------------