Chiến thần ở rể
Chương 277 : Vén màn chân tướng
“Tôi đã tìm thấy vợ con của Hồ Siêu!”
Hồ Siêu chính là tên của gã tài xế kia. Ngay trong ngày xảy ra tai nạn, Quan Chính Sơn lập tức điều tra toàn bộ thông tin về hắn. Vợ con của Hồ Siêu đột nhiên biến mất từ ngày hôm đó.
“Ông mau tới tập đoàn Nhạn Thanh đón tôi!”, Dương Thanh ra lệnh.
“Cậu Thanh, để tôi đưa vợ con của Hồ Siêu đến là được”, Quan Chính Sơn đáp.
“Để tôi tự xử lý chuyện này đi!”, Dương Thanh gắt gỏng nói.
Quan Chính Sơn không dám thuyết phục nữa, vội nói: “Được rồi, tôi lập tức tới đón cậu!”
Nửa tiếng sau, một chiếc xe Mercedes Benz G đỗ lại trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh.
Quan Chính Sơn tự mình lái xe tới đón Dương Thanh. Chiếc xe lao vun vút tới thôn Thổ Lương thuộc quản lý của Giang Hải.
“Vợ của Hồ Siêu tên là Thái Quyên, là người từ vùng khác tới. Cô ta có họ hàng xa ở thôn Thổ Lương. Vào ngày bố vợ cậu gặp tai nạn, cô ta đã chạy tới đây trốn”.
Quan Chính Sơn dè dặt nói: “Tôi vừa nhận được tin tức liền báo cho cậu biết, chưa kịp điều tra lý do cô ta chạy tới đây là gì”.
Quan Chính Sơn hơi sợ vì người gặp chuyện là bố vợ của Dương Thanh nhưng ông ta điều tra suốt năm ngày trời lại chỉ tìm được tung tích của Thái Quyên.
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Được, tôi biết rồi!”
Ngày hôm ấy anh nổi giận với Quan Chính Sơn trong điện thoại là giận cá chém thớt vì không bảo vệ được Tần Đại Dũng.
Quan Chính Sơn thấy anh không nổi giận mới thở phào nhẹ nhõm.
Thôn Thổ Lương cách khá xa, đi mất một tiếng mới tới.
Xe đỗ lại trước một căn nhà nông thôn, cửa sơn màu hồng, nhà lợp gạch ngói.
Hai người họ còn chưa bước vào sân đã nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi.
“Cậu Thanh, mấy ngày nay Thái Quyên đều ở đây”, Quan Chính Sơn nói.
“Các người là ai?”
Dương Thanh và Quan Chính Sơn đi vào, thấy một ông già da ngăm đen đang ngồi trên tảng đá ngậm tẩu thuốc lên tiếng hỏi, giọng địa phương đặc sệt.
“Chúng tôi muốn tìm Thái Quyên!”
Quan Chính Sơn đáp.
“Thái Quyên là ai? Tôi không biết!”
Nghe thấy có người muốn tìm Thái Quyên, trong mắt ông ta hiện lên tia bối rối, cố giả bộ trấn tĩnh nói.
Quan Chính Sơn cau mày bực bội: “Ông tên là Lý Hữu Phúc, Thái Quyên là cháu họ của ông. Nếu không phải biết trước cô ta đang ở đây, tôi sẽ không tìm tới đâu!”
“Tôi nói không có là không có! Đây là nhà tôi, các người xông vào làm gì?”
Nghe vậy, ông già kia lập tức nổi giận cầm tẩu thuốc đi tới đẩy Quan Chính Sơn ra ngoài.
“Ông già kia! Ông thử động vào tôi xem?”
Quan Chính Sơn cũng tức giận. Ông ta là chủ của một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải, thế mà ở nơi nghèo nàn này lại có người dám đụng tới mình.
Vệ sĩ của Quan Chính Sơn xông tới định ra tay đánh người.
“Dừng tay!”
Dương Thanh quát lớn một tiếng.
“Ông ơi, chúng tôi tìm Thái Quyên có việc. Phiền ông gọi cô ấy ra đây, chúng tôi nói vài câu sẽ lập tức đi ngay!”
Dương Thanh vừa nói, tiện tay lấy một tập tiền màu đỏ trong ví đưa cho ông ta: “Tiền này xin tặng ông mua thuốc”.
Ông ta nghiêng đầu ước lượng số tiền Dương Thanh đưa, khoảng chừng ba, bốn nghìn tệ.
Ông ta không chút do dự nhận lấy, còn quay sang mỉa mai Quan Chính Sơn: “Thấy thanh niên người ta lễ phép chưa?”
Quan Chính Sơn giận dữ đỏ bừng mặt. Nếu Dương Thanh không có mặt, Lý Hữu Phúc làm gì có cơ hội phách lối trước mặt ông ta?
“Vào đi!”
Lý Hữu Phúc trông thấy chiếc Mercedes Benz G đỗ ven đường, lại nhìn quần áo trên người Quan Chính Sơn và vệ sĩ sau lưng liền biết không giấu nổi chuyện Thái Quyên đang sống ở đây.
“Thái Quyên!”
Ông ta dẫn hai người vào nhà, nhìn về phía phòng gạch rồi hét lên.
“Sao thế cậu?”
Một người phụ nữ đeo tạp dề chạy vội ra ngoài, trên tay còn dính bột mì trắng xóa, xem ra đang nhào bột mì.
“Bọn họ tìm cháu!”, Lý Hữu Phúc chỉ vào đám người Dương Thanh.
Trên mặt Thái Quyên hiện lên vẻ bối rối, căng thẳng hỏi: “Các, các người là ai? Tôi không quen biết các người, sao lại tìm tôi?”
Dương Thanh bước lên phía trước nhìn chị ta: “Chị đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn hỏi thăm chị một số việc. Chỉ cần chị phối hợp sẽ không sao cả”.
Đương nhiên dương Thanh không cho rằng người phụ nữ vừa trông thấy bọn họ đã ăn nói lắp bắp này có liên quan đến vụ tai nạn của Tần Đại Dũng.
“Các người đừng hỏi tôi. Tôi không biết gì đâu”.
Thái Quyên quay lưng bỏ đi.
Nhưng chị ta vừa mới bước đến cửa đã bị vệ sĩ của Quan Chính Sơn chặn lại.
“Các người muốn làm gì?”
Thái Quyên hoảng sợ, tay chân run lẩy bẩy.
“Chúng tôi chưa hỏi gì cô đã nói không biết. Xem ra cô đã biết chúng tôi muốn hỏi gì rồi”.
Quan Chính Sơn lạnh lùng lên tiếng.
Thái Quyên bị Dương Thanh, Quan Chính Sơn và đám vệ sĩ bao vây lại, tay chân luống cuống.
Đúng lúc này, ông già dẫn bọn họ đi vào chợt nói: “Thái Quyên, người ta đã tìm tới cửa rồi, cháu hãy nói hết cho bọn họ đi!”
Ông ta biết rõ, thôn Thổ Lương không có lấy một cái camera giám sát mà vẫn bị người ta tìm tới, chứng tỏ đám người Dương Thanh không hề đơn giản.
Nghe vậy, Thái Quyên bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nét mặt vẫn chần chừ do dự.
Quan Chính Sơn định mở miệng thúc giục lại bị Dương Thanh liếc mắt ngăn lại.
Một lúc lâu sau, chị ta mới đỏ mắt nói: “Các người vào đi!”
Dương Thanh và Quan Chính Sơn đi vào, trông thấy một chiếc giường lưới rỉ sắt ở giữa nhà.
Trên giường có một cô bé trọc đầu nằm đó, thoạt nhìn chỉ khoảng bảy, tám tuổi.
Cơ thể cô bé gầy gò ốm yếu, thấy người lạ tới thì ngượng ngùng.
“Niếp Niếp, mau chào hỏi đi con!”, Thái Quyên nói với cô bé.
Lúc này cô bé mới nhút nhát nhìn Quan Chính Sơn: “Chào ông ạ!”
Sau đó cô bé lại nhìn sang Dương Thanh: “Chào chú ạ!”
“Chào cháu!”
Dương Thanh mỉm cười đáp lại.
Dứt lời, anh hỏi Quan Chính Sơn: “Ông có cầm theo tiền mặt không?”
“Có!”
Quan Chính Sơn rút toàn bộ tiền mặt trong ví ra, nhìn độ dày chắc khoảng hai nghìn tệ.
Dương Thanh đưa tiền cho cô bé, dịu dàng nói: “Niếp Niếp, chú tới chơi không kịp mua quà cho cháu. Cháu cầm tiền này bảo mẹ mua quần áo mới cho cháu nhé!”
Niếp Niếp vội vàng từ chối: “Cảm ơn chú, nhưng cháu không thể nhận tiền của chú được!”
Không biết tại sao nhìn thấy cô bé này khiến Dương Thanh cảm thấy rất xót xa.
Anh lập tức khuyên nhủ: “Đây là ý tốt của chú. Cháu mà không nhận chú sẽ giận đấy”.
Niếp Niếp len lén nhìn Thái Quyên, thấy chị ta gật đầu mới dè dặt nhận tiền Dương Thanh đưa: “Cảm ơn chú ạ!”
Dứt lời, cô bé đột nhiên bị chảy máu mũi.
Thái Quyên hoảng sợ vội lấy giấy cầm máu cho Niếp Niếp, hai mắt đỏ ửng.
Quan Chính Sơn ngờ ngợ, thấp giọng nói: “Hình như là bệnh máu trắng!”
Từ đầu Dương Thanh đã cảm thấy Niếp Niếp rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, cơ thể gầy yếu giống như bị bệnh.
“Các người tới đây vì chồng tôi đúng không?”
Sau khi cầm máu cho Niếp Niếp, Thái Quyên ngồi xuống hỏi Dương Thanh.
Dương Thanh gật đầu đáp: “Chồng chị đâm vào bố vợ tôi, bây giờ ông ấy vẫn đang nằm viện. Bác sĩ nói rất có thể ông ấy sẽ trở thành người thực vật, cả đời không tỉnh lại”.
Nghe xong, Thái Quyên tỏ ra bối rối.
“Bịch!”
Chị ta quỳ luôn xuống đất, bật khóc nức nở: “Xin lỗi cậu, thật sự rất xin lỗi. Tôi không có cách nào đền tiền thuốc men cho cậu được!”
“Con gái của tôi bị bệnh máu trắng. Bác sĩ nói nếu không mau chữa trị sẽ không cứu được nữa”.
“Nếu không phải bị dồn tới đường cùng, chồng tôi sẽ không bao giờ làm chuyện này”.
“Có người cho chồng tôi năm trăm nghìn, bảo anh ấy đâm chết một người. Anh ấy chỉ muốn cứu Niếp Niếp. Xin lỗi cậu, vô cùng xin lỗi!”
- ---------------------------
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
69 chương
150 chương
71 chương
1 chương