Thấy thế, tám cao thủ đều cực kì tức tối, cả đám chỉ muốn lập tức giết chết Dương Thanh tại chỗ. Advertisement Nhưng trước khi bọn họ đi truy bắt Dương Thanh, Lý Trọng đã dặn trước, phải thận trọng ứng đối, mặc dù tu vi võ thuật của Dương Thanh chưa khôi phục nhưng thể xác vẫn đang ở trình độ cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, có khả năng giết chết cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh chỉ trong nháy mắt. Dương Thanh cười ha hả, nói: “Chớ lảm nhảm nữa làm gì, chẳng phải các ông đang muốn giết tôi đó sao? Giờ tôi đứng yên đây, chờ các ông tới giết đấy!” Lúc này, Dương Thanh đang bình thản đứng đó, sắc mặt tuyệt không có chút sợ hãi nào, như thể anh hoàn toàn không coi đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này ra gì. Advertisement “Nếu mày đã muốn chết thì chúng tao sẽ giúp mày toại nguyện!” Cao thủ đứng đầu sát khí đằng đằng nói. Ngay sau đó lão ta quay sang phân công cao thủ đứng bên cạnh: “Chú hai, chú lên đi! Thằng ranh này vẫn còn giấu một vài bí mật quan trọng, tốt nhất là bắt sống”. “Rõ!” Cao thủ được gọi là chú hai lập tức tiến về phía Dương Thanh. Dương Thanh vẫn ung dung đứng đợi, ngoài mặt bình thản, nhưng thực ra trong lòng anh đang tràn đầy lo âu. Kì thực lúc này anh có thể sử dụng viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho anh, nhưng hiệu quả chỉ có thể kéo dài chừng mười phút. Tuy cao thủ nhà họ Lý đã tìm đến chỗ anh nhưng chắc chắn nhà họ Lý sẽ không thả tin tức này tới tai Hoàng tộc họ Thượng Quan, dẫu sao, bọn họ cũng không muốn để lộ bí mật về tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này, mặc dù Hoàng tộc đã có suy đoán nhưng chỉ cần không có chứng cứ thì cũng không thể làm gì được nhà họ Lý. Vậy nên, hiện tại tình huống nguy hiểm nhất cùng lắm là Lý Trọng tới đây. Lý Trọng không tới, Dương Thanh không thể dùng viên thuốc kia được, bằng không, trong mười phút ngắn ngủi, nếu anh không thể giải quyết được Lý Trọng thì hôm nay coi như anh chết chắc rồi. Đối thủ hiện tại đứng hàng thứ hai, vậy có nghĩa là thực lực cũng thuộc hàng cao trong đám cao thủ, thậm chí có thể khá gần với thực lực của tên cầm đầu. “Ranh con, mày có gì muốn trăn trối không? Nếu không thì tao ra tay đây, đương nhiên, dù có thì tao cũng không định nhắn giùm mày đâu”. Lão già kia nhếch mép nở một nụ cười tàn nhẫn, sát khí trên người bắt đầu khởi động. Dương Thanh cười nhạt một tiếng: “Đứng cách xa tôi như thế làm gì? Lại gần chút coi! Hay là, ông sợ tôi quá, cho nên không dám tới gần?” Lão già này đúng là rất thận trọng, nhưng lời của Dương Thanh cũng đã thành công chọc giận lão ta. “Tên khốn, mày chết chắc rồi!” Vừa dứt lời, lão ta lại tiến gần thêm một chút, thái độ vẫn hết sức cảnh giác. Thấy đối phương chỉ còn cách mình chừng hai mét, Dương Thanh bỗng thoáng nhếch mép nở một nụ cười quỷ dị, một giây tiếp theo, anh dồn sức đạp mạnh một cái. Tuy nay anh chỉ có thể xác của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng khi sức mạnh khủng khiếp này dồn vào cú đạp chân, mặt đất tức thì nứt toác, một phản lực cực lớn đẩy thân thể anh lao bắn về phía lão già kia. “Không ổn, lùi ngay!” Lão già đó lập tức ý thức được sự nguy hiểm, tóc gáy dựng đứng lên. Nhưng khi lão ta muốn lùi về phía sau thì đã quá muộn, bởi Dương Thanh mượn phản lực lao lên, lúc này đã đứng trước mặt lão ta, tung ra một quyền. “Oành!” Nắm tay anh trúng giữa buồng tim lão ta..