“Tôi còn biết ông là cao thủ bên cạnh Thượng Quan Hoàng Chủ. Trước đó tôi vẫn đang băn khoăn, tại sao một cao thủ cấp bậc như ông ta lại cố ý đến đây chỉ để nói về việc đi khách sạn Hoàng Thành với tôi?” Advertisement “Bây giờ tôi đã hiểu rõ. Hết thảy mọi việc đều là kế hoạch của Thượng Quan Hoàng Chủ. Sở dĩ lão ta sai cao thủ bên cạnh mình đến đây thông báo cho tôi biết, thật ra chính là vì muốn lặng lẽ động tay động chân trong cốc nước của tôi”. “Vừa nãy, tôi thấy mình như bị ma nhập, không thể khống chế được cảm xúc của mình. Chuyện sau đó, chị cũng biết hết rồi”. Advertisement Vừa nói, Dương Thanh vừa liếc nhìn giữa giường, trên đó là một vệt máu đỏ tươi, vẻ mặt đầy tự trách, cúi đầu nói: “Thật sự xin lỗi!” Thượng Quan Nhu thấy bộ dáng của Dương Thanh thì cười vô cùng thoải mái: “Tôi không trách cậu! Bởi vì, tất cả chuyện này là do ông nội tôi bố trí. Nhưng ngược lại tôi thấy biết ơn ông ấy, ít nhất tôi cũng đã hiến dâng lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho người đàn ông mà tôi thích nhất”. Dương Thanh ngạc nhiên ngước nhìn Thượng Quan Nhu. Không ngờ sau khi xảy ra quan hệ với mình, cô ta không khóc lóc làm loạn mà lại nói ra những lời như vậy. Thượng Quan Nhu thấy ánh mắt ngạc nhiên của Dương Thanh, vừa mặc quần áo vào vừa bình tĩnh nói: “Cậu không cần quá áp lực. Tôi thích cậu là việc của tôi. Tuy giữa chúng ta đã xảy ra quan hệ thật, nhưng như vậy thì sao? Thử hỏi xã hội ngày nay, đến cuối cùng có bao nhiêu người đàn ông có thể lấy được cô vợ còn trinh?” “Hơn nữa, chuyện lần này là tại ông nội âm mưu sắp đặt. Cậu không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi cũng không cần cậu phải chịu trách nhiệm với tôi. Thay vào đó, tôi còn phải thay ông nội tôi nói lời xin lỗi cậu”. Thượng Quan Nhu càng nói như vậy càng khiến Dương Thanh áp lực hơn. Nếu cô ta khóc lóc ầm ĩ, hay tát anh một cái thì có lẽ anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Điều quan trọng nhất là anh thực sự không thể chịu trách nhiệm với Thương Quan Nhu được, bởi vì trái tim anh chỉ chứa được một mình Tần Thanh Tâm, không còn chỗ cho những người phụ nữ khác. “Được rồi, cậu mau mặc quần áo vào đi. Lúc này người nhà họ Lý hẳn đã đến rồi. Nếu tôi đoán không lầm, chắc hẳn họ đang đi đến chỗ của cậu”. Thượng Quan Nhu cười nói, dường như hoàn toàn không có ý thức đối mặt với những gì sắp xảy ra. Lúc này lớp trang điểm trên mặt cô ta đã trôi mất, tóc tai bù xù nhưng hai má vẫn ửng hồng, càng thêm quyến rũ động lòng người. Phải thừa nhận Thượng Quan Nhu là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. E là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chống lại được sức hấp dẫn của cô ta. Dương Thanh cũng tỉnh táo lại, không dám rề rà, vội vàng đứng lên mặc quần áo vào. Ngay khi Dương Thanh vừa mặc quần xong, cửa phòng bỗng kêu “rầm” một tiếng, bật mở ra, ở cửa đột nhiên xuất hiện rất nhiều người. Có người của Hoàng tộc họ Thượng Quan, cũng có người nhà họ Lý. Lúc này ai cũng sững sờ nhìn Dương Thanh đang cởi trần. Còn Thượng Quan Nhu đã mặc lại váy cưới, nhưng khuôn mặt đỏ bừng, những người từng trải đều hiểu đây là dáng vẻ vừa mới làm chuyện đó xong. Tuy nhiên Thượng Quan Nhu lại rất thản nhiên, không đợi mọi người hoàn hồn đã bình tĩnh nói: “Giống như những gì các người suy đoán. Giữa tôi và Dương Thanh, chuyện gì nên xảy ra đã xảy ra. Tôi có thể nói cho các người biết, tôi đã yêu Dương Thanh từ lâu. Nhưng tôi cũng biết, tôi là con gái của Hoàng tộc, hoàn toàn không có được tình yêu, chỉ có một kết quả cuối cùng là gả cho một người đàn ông mình không thích”. “Dương Thanh là người đàn ông duy nhất tôi yêu. Cho nên tôi đã chủ động tìm đến cậu ấy, sau đó bỏ thuốc rồi trao mình cho cậu ấy. Hết thảy mọi chuyện là đều là lựa chọn của tôi, không hề liên quan gì đến cậu ấy”. Sau khi ngây người trong chốc lát, trên mặt Thượng Quan Tử Khiêm ngập tràn lửa giận, ông ta tát Thượng Quan Nhu một cái rồi gầm lên: “Con có biết con đang làm gì không?” Trên mặt Thượng Quan Nhu hiện rõ dấu bàn tay nhưng cô ta vẫn thản nhiên nói: “Đương nhiên con biết mình đang làm gì. Bố, con xin lỗi!”.