********** Chương 605 Và bây giờ, những con cháu này của nhà họ Thẩm nghe theo lệnh của bà cụ Thẩm, muốn đánh Tiêu Thanh, Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai làm sao có thể không sợ? Mặc dù Tiêu Thanh đã đánh bại Trần Khải Vương người đang có đai đen Taekwondo. Nhưng theo quan điểm của hai người họ thì Tiêu Thanh ở trước mặt những con cháu có tiếng trong võ thuật của nhà họ Thẩm, anh không thể chịu nổi một đòn. Bọn họ chỉ cần tùy ý dùng một cú đấm đã có thể bẻ gãy xương của Tiêu Thanh! "Hai người tránh ra cho tôi!" Bà cụ Thẩm quát lớn: "Một người ngoài mà cũng dám đánh cháu trai tôi, tôi không thể khinh nhẹ. Cho dù Bắc Thanh Vương có ở đây, tôi cũng có thái độ này!" Lời bà ta vừa dứt lời, quản gia lập tức chạy vào. "Bà cụ, Bắc Thanh Vương Đỗ Thiên Sinh mang theo con trai Đỗ Văn Bách đến thăm ông cụ và bà cụ!" Lời nói này vừa dứt, sắc mặt của bà cụ Thẩm hơi thay đổi. Rõ ràng là không còn có sự tự tin vừa rồi. "Được rồi, được rồi." Ông cụ Thẩm Văn Đại nói: "Có chuyện gì thì hãy nói sau, anh Đô đến rồi, mấy người ra tiếp đón, đừng để người ta xem nhà họ Thẩm chúng ta là trò cười. "Con cả, con hai, hai con đi ra ngoài đón hai bố con anh Đỗ." "Vâng thưa bố." Thẩm Văn Hạ và Thẩm Thư Sơn lập tức đi ra ngoài để chào đón. Con cháu của nhà họ Thẩm đang vây quanh Tiêu Thanh đều cho Tiêu Thanh cái nhìn mày chờ đấy cho tao, sau đó tất cả đều tản ra. Phù! Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai thở phào nhẹ nhõm. "Thật may ông Đỗ đã đến kịp thời cứu được Tiêu Thanh, nếu không Tiêu Thanh gặp phiền phức rồi." Thẩm Thị Đông vui mừng nói. Tiêu Thanh cười nói: "Là cứu bọn họ, nếu không thì chính là bọn họ gặp phải phiền phức. Lời của anh vừa dứt, Thẩm Văn Chí nhảy dựng lên: "Mày muốn chết đúng không?" Đúng lúc này hai cha con Đỗ Thiên Sinh được Thẩm Văn Hạ và Thẩm Thư Sơn đưa vào đại sảnh, nghe vậy, Đỗ Thiên Sinh lập tức nói: "Sao nào, nhà họ Thẩm không chào đón cha con chúng tôi à?" "Không, không, không phải." Thẩm Thư Sơn nhanh chóng xua tay, trừng mắt nhìn con trai Thẩm Văn Chí. Ông ta quát: "Khách quý đến mà còn không biết ý tử la lối sòm, còn không mau qua đây xin lỗi ông Đỗ!" Thẩm Văn Chí vội vàng tiến lên, anh ta cười nói: "Thực xin lỗi ông Đỗ, tôi là Thẩm Văn Chỉ con cháu đời thứ bacủa nhà họ Thẩm. Tôi không có ý không chào đón ông Đỗ và cậu Đỗ đầu, mong ông Đỗ và cậu Đỗ tha thứ cho tôi!" Đỗ Thiên Sinh cười lạnh: "Vậy tại sao khi tôi vừa đi vào đã nghe thấy giọng nói khó chịu?" Mặc dù ông ta muốn kết thông gia với nhà họ Thẩm, nhưng nhà họ Thẩm không nể mặt mình. Ông ta cũng sẽ không cho nhà họ Thẩm thể diện, về khí phách này ông ta vẫn còn. "Ông Đỗ, là như thế này!" Bà cụ Thẩm giải thích: "Anh trai của Thu Mai là Tiêu Thanh đã đánh cháu thứ mười của tôi, làm cho sự việc trở nên lớn, hại nhà họ Thẩm chúng tôi bị dư luận đẩy lên đầu cơn bão. Cháu trai thứ mười của tôi cũng bị thương, phải vào tù nửa năm, khiến nhà họ Thẩm chúng tôi mất mặt" "Bảo cậu ta xin lỗi, cậu ta còn chưa xin lỗi. Nên cháu thứ hai của tôi tức giận hỏi nó muốn chết đúng không, không có ý định nhằm vào hai cha con anh Đỗ đâu!" "Hóa ra là như vậy!" Đỗ Thiên Sinh mỉm cười. Thẩm Văn Đại cười nói: "Là như vậy đó anh Đỗ, mong anh đừng để bụng, mời ngồi." Ông ta làm một cử chỉ mời. Đỗ Thiên Sinh làm động tác trả lại một cánh tay, ngồi xuống ghế Thái soái bên cạnh Thẩm Văn Đại, ông ta cười nói: "Ông Thẩm, chuyện anh hùng bị đánh tôi vừa nãy nghe nói rồi." "Mặc dù nói anh trai của Thu Mai đã ra tay, làm cho mọi chuyện trở nên lớn hơn, khiến nhà họ Thẩm mất mặt Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy không làm sai gì cả, nhà họ Thẩm các người đánh anh hùng bảo vệ đất nước, đó không phải là mất mặt, phạt ngồi tù nửa năm là có thể giải quyết được à. E rằng lúc này ông Thẩm đã bị tổng tư lệnh mời đi uống trà rồi, e rằng mạng lưới quan hệ giữa nhà họ Thẩm và tổng tư lệnh cũng sẽ vì chuyện này mà phá vỡ" "Vì vậy, tôi nghĩ anh trai của Thu Mai không làm hại nhà họ Thẩm của ông, mà là cậu ấy cứu nhà họ Thẩm các người, không biết liệu ông Thẩm cảm thấy như vậy không?".