********** "Cô vốn là tổng giám đốc của khách sạn, mà không phân biệt được thị phi, trắng đen, còn dám ở trước mặt tôi khoác lác." "Tôi hỏi cô, người có công với đất nước quan trọng, hay là con nhà giàu quan trọng hơn?" "Trời ơi!" Tổng giám đốc há hốc mồm kinh ngạc. Không dám tin nhìn Lưu Chí Kiên, run lẩy bẩy nói: "Cậu ấy, cậu ấy...là Hưng Hạ, người đã giết mấy chục tên địch. Cho nên, cậu ấy chính là người anh hùng đã bị nổ bay cánh tay của mình sao?" "Đúng!" Tiêu Thanh hùng hồn nói: "Không có người nào như cậu ấy cả, lấy tính mạng của bản thân để bảo vệ Tổ quốc, nếu không những người các cô, có thể sống thoải mái yên ổn, ngày đêm ca hát nhảy múa được sao?" "Nếu đến hiện tại, cô còn đứng về phía của người giàu kia, vậy chức tổng giám đốc của cô, còn có khách sạn này nữa, sau này không cần thiết phải mở nữa!" “Thành thật xin lỗi! Thành thật xin lỗi!" Tổng giám đốc vội vàng cúi người xin lỗi Lưu Chí Kiên. Sau đó cô ta đuổi nhân viên an ninh ra, tức giận đánh họ: "Các cậu thật là to gan, dám đánh cả anh hùng, tất cả các cậu đều bị đuổi việc!" "Còn có!" Cô ta nhìn về phía Thẩm Văn Vĩ: "Từ nay về sau, chúng tôi không cho phép cậu chủ Thẩm được ra vào khách sạn Grand Hyatt nữa!" "Tôi cũng không muốn đến đây làm gì nữa!" Thẩm Văn Vĩ tức giận rời đi. "Tôi để cho anh đi sao?" Tiêu Thanh lạnh lùng nói. "Anh muốn làm gì?" Thẩm Văn Vĩ quay người lại nhìn Tiêu Thanh. "Tôi muốn anh quỳ xuống xin lỗi người anh em của tôi!" Vẻ mặt Tiêu Thanh hết sức nghiêm túc. "Cái gì?" Thẩm Văn Vĩ dở khóc dở cười: "Anh muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cậu ta?" "Đúng!" "Ha ha!" Thẩm Văn Vĩ cười lớn, nói: "Tôi chính là thiếu gia của nhà họ Thẩm, đừng nói là một tên lính quèn như anh ta, cho dù có là phó sư đoàn, cũng không có tư cách khiến tôi phải quỳ xuống xin lỗi anh ta!" Tiêu Thanh bước lên trước một bước, nằm lấy cổ áo của anh ta. “Anh muốn làm gì?" Thẩm Văn Vĩ luống cuống. Tiêu Thanh biết, người này có lẽ là em họ của anh, bởi anh đã nghe Thẩm Thu Mai nói rằng, nhà họ Thầm là một trong bốn gia tộc lớn ở Sơn Nam. Nhưng, anh vẫn đưa Thẩm Văn Vĩ đi đến trước mặt Lưu Chí Kiên, để anh ta quỳ xuống, lạnh lùng nói: "Biết điều thì xin lỗi cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến anh mất đi nửa cái mạng này, không tin anh có thể thử." Thẩm Văn Vĩ biết, người này rất tàn nhẫn, nếu bản thân anh ta không nghe theo lời của anh, e rằng hôm nay sẽ rất phiền toái. Vì vậy anh ta liền nói: "Tôi xin lỗi. Là tôi sai, mong anh tha thứ cho tôi." Lưu Chí Kiên nói: "Đại ca, thôi được rồi, em đã hả giận rồi." Tiêu Thanh lúc này mới buông Thẩm Văn Vĩ ra, cảnh cáo nói: "Sau này biết điều một chút, còn dám làm như vậy nữa, bất kể anh là ai, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!" Thẩm Văn Vĩ chạy ra khỏi khách sạn, lúc này mới bỏ lại một câu hăm dọa: "Anh coi trừng tôi, đợi tôi có cơ hội tôi sẽ giết chết anh!" Dứt lời, anh ta chạy hòa vào đám đông rời đi. “Không phải tôi đã nói rồi sao, nếu gặp khó khăn cậu có thể tìm tới tập đoàn Cửu Châu. Sao cậu không đến đó, để một mình chịu oan ức như vậy?” Tiêu Thanh đau lòng hỏi. Anh hi vọng anh em của anh, sau này có thể sống thật tốt. Thế nhưng Lưu Chí Kiên...! Khiến anh rất đau lòng. Lưu Chí Kiên cười cười: "Em có tay có chân, có thể lo được cho gia đình mình, trợ cấp hàng tháng cũng rất cao, cho nên em không muốn tiêu tốn thêm tiền của tổ chức và của đại ca" "Đồ ngốc." Tiêu Thanh vỗ vai cậu ta: "Dĩ nhiên là tôi tin tưởng cậu có năng lực này, chỉ là tôi hi vọng cậu có thể sống tốt hơn mà thôi." "Cảm ơn anh." Trong lòng Lưu Chí Kiên cảm thấy rất ấm áp. . ||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm ||||| Tiếp đến, tổng giám đốc khách sạn, cầm tới một tỷ tiền mặt. Là tiền bồi thường cho Lưu Chí Kiên. "Khoản tiền này là bọn họ bồi thường cho cậu, cậu hãy nhận lấy, tất cả viện phí của ba cậu, tôi sẽ báo với tập đoàn Cửu Châu. Ngoài ra tôi sẽ tăng trợ cấp cho cậu." Tiêu Thanh nói. Lưu Chí Kiên xúc động, nói với Tiêu Thanh: "Đại ca, kiếp sau em vẫn sẽ làm lính, bảo vệ Tổ quốc của chúng ta "Được!" Tiêu Thanh gật đầu cười, giúp anh ta khiêng hết chỗ gạo, sau đó cùng anh ta đến bệnh viện thăm bố. Nhà họ Thẩm. Bên trong tử hợp viện sang trọng, ông Thẩm mặc một chiếc áo tang, ngồi trên ghế bành, vẻ mặt tức giận trách mắng một cặp vợ chồng trung niên..