Về gần đến nhà, nhìn thấy phòng trọ của mình vẫn sáng đèn, trong lòng Tiêu Phàm cảm động, từng nghe nói: đêm dài, khi có một người vì bạn thắp lên ánh đèn sẽ cảm thấy ấm áp vô cùng, cảm giác khắc sâu trong lòng khiến Tiêu Phàm lần đầu phát hiện, nhà không chỉ là nơi ở, có vướng bận, có chờ đợi, nhà mới có thể gọi là nhà. Nhìn đồng hồ, Tiêu Phàm hoảng sợ, đã 3 giờ sáng rồi, tên ngốc kia còn chưa ngủ sao? Hay là, cậu ta quên tắt đèn? Tiêu Phàm nhẹ nhàng mở cửa, đèn phòng khách vẫn sáng, Đường Tuấn đang ngồi trên sofa, lưng thẳng tắp, hai tay quy quy củ củ đặt trên đùi. Người này, ngay cả tư thế ngủ cũng chuẩn mực như vậy… Tiêu Phàm nhẹ nhàng bước tới, Đường Tuấn hơi nghiêng đầu, vài lọn tóc rơi xuống che đi đôi mắt, miệng hơi mở thở nhè nhẹ, không còn lạnh lùng nghiêm túc như ban ngày, người đàn ông đó khi ngủ mang theo vẻ ôn hòa mà yên bình. Biểu tình không hề phòng bị khiến tim Tiêu Phàm đập nhanh, theo bản năng giơ tay, giúp anh vén mấy lọn tóc kia. “Ưm…” Người đang chìm trong giấc ngủ chập chờn kia chợt tỉnh, đôi mặt phủ kín sương mù dần trở nên rõ ràng nhìn Tiêu Phàm. Tiêu Phàm nhanh chóng buông tay. “Cậu đã về rồi.” Vẫn là âm điệu không mang chút cảm xúc kia. “Ừ.” Đường Tuấn đột nhiên đứng lên, xoa xoa mắt đi về phía phòng ngủ. “Này, cậu chờ tôi tới giờ này chỉ để nói một câu “cậu đã về rồi” à?” Tiêu Phàm có chút bất mãn, ít nhất cũng phải hỏi thêm như: sao về muộn vậy hoặc cậu đi đâu chứ. Đường Tuấn gật gật đầu, lạnh lùng trả lời: “Nói chuyện cùng nhau có thể thể tăng thêm tình cảm.” “…” Cuộc nói chuyện của cậu chẳng lẽ chỉ có bốn chữ thôi à? Tiêu Phàm chăm chú nhìn theo bóng dáng người nào đó, vô cùng buồn bực. “Cuộc thi quảng cáo lần này đã chuẩn bị tốt chưa?” Tổng giám đốc SA Phương Tiềm vừa kí các tài liệu vừa hỏi. “Vâng, lần này mọi người vô cùng tích cực, đặc biệt là Sầm phó giám, bộ dáng hăng hái đến mức tôi cũng cảm động.” Phương Tiềm đưa tài liệu trả lại Tiêu Phàm: “Còn Lăng Trần thì sao?” “Cậu ta đương nhiên… Khụ, đã chuẩn bị tốt.” Phương Tiềm hừ một tiếng: “Tuy cá nhân tôi rất ưa thích thái độ làm việc của Sầm Suy Mặc, nhưng nói thật thì, tài năng và thiên phú của Lăng Trần vẫn cao hơn một bậc, cậu giúp tôi giám sát cậu ta, đừng để cậu ra lười biếng, bảo cậu ta nếu lần này không đạt giải nhất, thì tôi sẽ cạo trọc mái tóc màu bạc ngứa mắt của cậu ta!” “Ặc, vâng!” Tiêu Phàm cười khổ, Lăng Trần hiện tại một lòng chuẩn bị sinh nhật cho Dạ Phi, cuộc thi quảng cáo đã sớm bị cậu ta quẳng đi nơi nào, nhưng tốt nhất, vẫn không nên nói cho Phương tổng. Xem, mình đối với bạn bè thật quá trượng nghĩa mà! “Ừ, mặt khác, trưởng phòng thiết kế của Dạ thị mới đổi người, cậu tìm chút thời gian rảnh đi gặp gỡ đi, làm quen rồi sau này mới dễ hợp tác.” “Hôm nay tôi đã liên lạc với thư ký của anh ta, thời gian gặp là thứ năm.” Tiêu Phàm cười nói: “Nghe nói vị kia vừa tiếp nhận chức vụ liền thay đổi nhiều thứ, những phòng nên xác nhập đều đã xác nhập, nên giải tán thì giải tán, thậm chí còn thanh lí nhiều vấn đề về nhân viên.” Tiêu Phàm thở dài: “Xem ra là một cấp trên mạnh mẽ đây.” “Chỉ mong cũng là đối tác tốt.” Tiêu Phàm đồng ý gật đầu: đúng vậy, ngàn vạn lần đừng là một cái hồ lô khó hiểu. Chiều, Tiêu Phàm đi bàn việc làm ăn, sau đó, bên đối tác nhiệt tình mời hắn đi ăn tối, ăn xong, công việc cũng hoàn thành, Tiêu Phàm vừa lòng đi về nhà. Về đến nhà, Đường Tuấn đang hờ hững xem một quyển tạp chí kinh tế, thấy Tiêu Phàm về, lập tức đứng lên: “Bữa tối đã nấu xong rồi.” nói rồi đi lấy bát đũa. “… Tôi ăn rồi…” Tiêu Phàm nhỏ giọng nói, không thể trách hắn, đến giờ hắn vẫn chưa thể quen với việc có người sống cùng nhà, nên không nhớ việc phải gọi điện về báo. Đường Tuấn dừng lại, yên lặng một lát, lạnh lùng nói: “Tôi hiểu rồi.” Sau đó đi vào bếp, bóng dáng kiên cường mà mang theo vài phần thất vọng cùng cô đơn. Tiêu Phàm nhìn bàn thức ăn, không phải sơn hào hải vị gì, nhưng mùi vị hòa hợp, màu sắc đẹp mắt, có thể thấy là do người nấu cẩn thận làm ra. Người kia, khổ sở làm ra một đống thức ăn như vậy, để chờ mình về ăn cơm sao? Lát sau, Đường Tuấn bê một bát cơm ngồi xuống bàn, Tiêu Phàm không biết bị làm sao, lại nói: “Tôi cũng ăn một bát.” Đường Tuấn chợt ngẩng đầu: “Không phải cậu ăn rồi sao?” Lời nói lạnh băng không dấu được niềm vui sướng. Tiêu Phàm cười: “Ăn cơm ở những trường hợp như thế sao có thể ăn no chứ?” Thật ra là, hắn vì biểu hiện đau lòng vừa rồi của Đường Tuấn, mà khổ sở chấp nhận ủy khuất cho cái dạ dày của mình. Gắp một miếng gà thái lựu, Tiêu Phàm vừa nhai muốn quan sát Đường Tuấn, khuôn mặt vẫn như thường, nhưng tay Đường Tuấn cầm đũa do dùng sức mà trở nên trắng bệch, môi mím lại thành một đường, sâu trong đáy mặt là sự lo lắng. Là sợ đồ ăn không hợp khẩu vị của mình sao? Tiêu Phàm chợt phát hiện ra là mình ngày càng có thể hiểu tâm tư của khối băng này. “Hừm… Không tệ.” “Ừm.” Đường Tuấn thở phào, nhìn Tiêu Phàm mỉm cười nhẹ nhàng. Người này, có lẽ sẽ không bao giờ biết cười lớn, Tiêu Phàm than, nhưng chỉ một nụ cười nhạt nhẽo cứng ngắc như thế, mà lại thể hiện vô cùng rõ ràng sự vui sướng của cậu ta, đơn giản chỉ vì một câu nói mà vui vẻ. Như một đứa trẻ, khi nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, nở một nụ cười thuần khiết xinh đẹp. Xinh đẹp? Tiêu Phàm giật mình tỉnh lại, ánh mắt hắn hỏng rồi, mới có thể nghĩ Đường Tuấn xinh đẹp? Quả nhiên, ở cùng Đường Tuấn, không chỉ IQ, mà ngay cả các bộ phận trên cơ thể cũng dần bất bình thường. -o0o- Đảo mắt đã tới thứ năm. Buổi sáng, Tiêu Phàm trước khi đi chủ động nói với Đường Tuấn rằng tối nay hắn có hẹn ăn tối cùng một trưởng phòng ở Dạ thị, không về ăn cơm, Đường Tuấn thản nhiên gật đầu, phun ra một câu: “Đương nhiên là tôi biết rồi.” sau đó mạnh mẽ bước đi. Tiêu Phàm há mỏ, đem câu hỏi sao cậu biết nuốt lại, nghĩ nghĩ, người ta có thể dễ dàng tìm được số điện thoại và địa chỉ nhà mày, vậy chỉ là một cái hẹn nho nhỏ, tự nhiên là biết rồi. So với Đường Tuấn hiểu rõ hắn vô cùng, hắn chẳng biết chút gì về Đường Tuấn, mỗi ngày đều thấy Đường Tuấn đúng giờ đi làm, khi hắn về đã thấy cậu ta nấu xong bữa tối, còn về nghề nghiệp, kinh nghiệm sống, gia đình, Tiêu Phàm hoàn toàn không biết. Chết tiệt, hắn muốn biết làm quái gì, là do đồ vô liêm sỉ kia bám lấy mình, mình đối với hắn một chút hứng thú cũng chả có! Tiêu Phàm ngồi xuống ghế, nhìn cốc sữa trên bàn, còn có trứng trần nước sôi và thổ ti vẫn còn nóng hổi, nhớ hôm trước hắn có thuận miệng nói: so với cafe thì tôi thích sữa hơn, Đường Tuấn không nói gì, nhưng từ hôm sau bữa sáng liền trở thành những món Tiêu Phàm thích. Cắn một miếng thổ ti thơm mềm, Tiêu Phàm quyết định, tìm một cơ hội để hiểu rõ Đường Tuấn, ừm… Dù sao cũng là nghĩa vụ của chủ nhà mà. Nhưng, Tiêu Phàm không ngờ được, cơ hội này tới nhanh như vậy. 18h30, Tiêu Phàm đúng giờ bước vào cửa hàng, Dạ thị là một trong mười xí nghiệp lớn nhất toàn cầu, buôn bán châu báu, đồ da, đồng hồ trên toàn thế giới, phòng thiết kế là trung tâm của Dạ thị, phụ trách nghiên cứu và mức tiêu thụ của sản phẩm, trưởng phòng thiết kế đối với SA là đối tác quan trọng, có thể nói không hề nhỏ, Tiêu Phàm vô cùng chú trọng đến lần gặp mặt này. 19h, cửa phòng mở ra, khi Tiêu Phàm thấy rõ mặt người kia, tròng mắt suýt rớt bộp xuống đất. “Đường Tuấn?!” “Ờ.” “Cậu là trưởng phòng thiết kệ của Dạ thị?” “Ờ.” “!!” Tiêu phàm bị kích thích đến mức hai mắt đỏ bừng: “Vậy sao cậu không nói sớm!” Đường Tuấn dường như rất khó lý giải sự kích động của người kia, lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm: “Buổi sáng tôi đã nói rồi mà.” “Cậu nói cái quái gì!” “Tôi nói: tôi đương nhiên là biết rồi, nếu không phải người hẹn với cậu là tôi, làm sao tôi có thể nói vậy.” “Chết tiệt,” Tiêu Phàm ủ rũ xoa trán, trăm triệu lần không nghĩ Đường Tuấn là trưởng phòng mới ── bộ dáng kia của cậu ta, sao có thể làm việc cùng nhân viên dưới trướng chứ? Nhưng mà, vấn đề này không quan trọng, dù sao, có vấn đề khác nghiêm trọng hơn nhiều ở đây này. Nhìn Đường Tuấn trước mặt, kế hoạch chu đáo của Tiêu Phàm tan luôn, lần này gặp gỡ chỉ tán nhảm không bàn công việc, ăn xong chút xơm, uống chút rượu, nhân tiện xem xét tính tình vị trưởng phòng đó, nếu đối phương là chính nhân quân tử thì chém gió về tình hình chính trị thế giới, nếu đối phương là người đồng đạo thì tặng hắn mấy mỹ nhân đã chuẩn bị trước. Đường Tuấn xuất hiện, mọi thứ loạn luôn. Thật ra cậu ta có háo sắc, nhưng không thể vì công việc mà đem tặng chính bản thân được! Tiêu Phàm yên lặng rót rượu, nhìn Đường Tuấn vẫn lặng yên một cách quen thuộc, hai người nhìn nhau không nói. Ngồi ăn cơm, Đường trưởng phòng thì tự nhiên tiêu sái, nhưng Tiêu quản lí thì xấu hổ tới mức muốn bỏ của chạy lấy người. Rơi vào đường cùng, Tiêu Phàm đành phải mở lời: “Trước đây cậu ở đâu?” “Nước Anh.” “Vậy tại sao cậu lại về Dạ thị?” “Phi mời tôi về.” “Phi?” “Dạ Phi.” “Cậu rất thân với cậu ta sao?” Đệt, Đường Tuấn chú nói nhiều thêm vài từ thì sẽ chết à? “Cậu ấy là học đệ của tôi khi đại học.” “Cậu vì cậu ấy mà về nước sao?” “Tôi trở về vì cậu.”