Chiến Lược Tấn Công Một Phía
Chương 2
“Cậu làm ơn đi đi, tôi trả tiền thuê nhà hộ cậu được không?” Tiêu Phàm chắp hai tay lại, gần như sắp khóc.
“Không cần cậu trả, tôi không phải không có tiền.” Đường Tuấn nhìn Tiêu Phàm, dường như cảm thấy tư duy của hắn rất khó hiểu.
“Mẹ kiếp!” Tiêu Phàm nổi điên lên với vị “đại phật” trước mặt: “Vì sao lại là tôi, Đường Tuấn cậu vì sao lại tới tìm tôi chứ, rốt cục tôi đã làm gì nên tội, cậu nói cho tôi biết được không!” Tâm phiền ý loạn rút một điếu thuốc ra, khóe mắt thoáng nhìn thấy người kia vừa lộ ra vẻ mặt “tôi cảm thông cho cậu”, khiến lệ rơi đầy mặt.
“Vấn đề này chấm dứt tại đây.” Đường Tuấn không kiên nhẫn đứng lên, lạnh lùng nói với Tiêu Phàm: “Cậu đừng nháo nữa, tôi không muốn gây khó dễ cho cậu.”
Cậu đã làm khó tôi rồi, còn muốn khó thế nào nữa!!! Tiêu Phàm bi phẫn gào lên trong thâm tâm, chợt giật mình, tự hỏi một vấn đề rất nghiêm trọng, tên này, sẽ không… Sẽ không cường bạo hắn chứ?
OMG! Cái ổ chó của hắn đã bị chiếm rồi, giờ nếu cả thân thể cũng vậy, thì đây sẽ không còn là xui xẻo nữa, mà thành vô cùng xui xẻo rồi!!!
Ý thức về nguy cơ này, Tiêu Phàm toát mồ hôi, kẻ vô liêm sỉ kia nếu mặc kệ mọi chuyện mà làm việc thương thiên hại lí với hắn, thì không thể không lo lắng.
“Ê, họ Đường kia, muốn tôi cho cậu ở lại cũng được, nhưng dù sao đây cũng là nhà của tôi, cậu phải tuân theo quy củ do tôi đặt ra.”
“Tôi chỉ muốn cậu thay đổi tiêu chuẩn chọn vợ, còn lại thì sao cũng được.” Đường Tuấn phất tay: “Tôi rất công bằng mà.”
Công bằng cái khỉ gì! Tiêu Phàm tức giận nói: “Thứ nhất, chưa được tôi cho phép, tuyệt đối không thể chạm vào cơ thể tôi!” Trinh tiết của đàn ông, phải dùng cả sinh mạng để bảo vệ.
“Được.” Đường Tuấn không chút do dự gật đầu.
Dứt khoát như vậy sao? Tiêu Phàm nhíu mày, ho khan: “Thứ hai, cậu là khách trọ không mời. Phải làm hết việc nhà, cụ thể là giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp nhà cửa.”
Đường Tuấn khó xử cắn môi: “Trong nước không có dịch vụ dọn dẹp nhà cửa sao?”
“Mẹ kiếp! Tôi không thích cho người giúp việc bước vào nơi ở của mình!”
“… Được rồi.” Đường Tuấn tỏ vẻ không cam lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu.
Khó khăn lắm mới thắng được một ván, Tiêu Phàm hết sức đắc ý: “Thứ ba, tôi luôn có thể dẫn người về nhà, nhưng cậu không được mang bất cứ kẻ nào đến nơi này.”
“Ừ.” Đường Tuấn lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm: “Còn gì nữa không?”
Tiêu Phàm cố chiến đấu chống lại ánh mắt lạnh như băng kia, cuối cùng không cam lòng nói: “Tạm thời thế đã, nhưng tôi có quyền thêm những điều khác vào bất cứ lúc nào.”
“Tùy cậu.” Đường Tuấn không thèm để ý phất phất tay
“… Vậy cậu có thể ở lại.” Cho dù rất không thích, nhưng kết cục đã định, Tiêu Phàm chỉ có thể giận dữ nói vậy.
“Thật?”
“Thật!”
“Cám ơn.” Đường Tuấn cười nhẹ, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt đen bỗng ánh lên muôn vàn tia sáng, Tiêu Phàm sửng sốt, dường như hắn chưa bao giờ thấy Đường Tuấn cười, nụ cười không chút ngụy tạo này vô cùng tự nhiên hơn nữa còn đẹp rực rỡ mà lại chân thật, dáng vẻ này so với bộ dạng trước thuận mắt hơn nhiều, nhìn Đường Tuấn mỉm cười vô cùng vui vẻ, Tiêu Phàm động tâm, lập tức phiền não hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, đi xếp hành lí đi.”
Thấy Đường Tuấn kéo vali tới một căn phòng, Tiêu Phàm vội vàng lên tiếng cản lại: “Này, đó là phòng của tôi, bên cạnh mới là phòng dành cho khách!” Nói rồi thấy Đường Tuấn vẫn không có phản ứng gì, chợt run sợ hỏi: “Cậu… Sẽ không đến mức muốn ngủ cùng phòng với tôi luôn chứ?”
“Không đâu.” Đường Tuấn lắc đầu: “Dục tốc bất đạt, tôi luôn tiến hành từng bước theo phương châm ưu tiên chất lượng.”
Cửa căn phòng dành cho khách “rầm” một tiếng đóng lại, khóe miệng Tiêu Phàm run rẩy: ưu tiên chất lượng ư, ưu tiên chất lượng, mà ngày đầu tiên liền chiếm lấy nhà tôi, mẹ nó rốt cục anh có biết ưu tiên chất lượng là thế nào không hả?!
“Chuyện đó cũng có xấu lắm đâu, tự nhiên được một bé người hầu miễn phí còn gì, đáng mừng đáng mừng!” Lăng Trần cười đểu vỗ vỗ vai hắn, biểu tình kiểu “thấy cậu gặp họa tôi vui thế không biết”.
“Tôi tình nguyện cúng tiền để tiễn “người hầu” này đi.” Tiêu Phàm mặt nhăn mày nhíu: “Cậu không biết anh ta đáng sợ đến mức nào đâu.”
Sao mà không biết, Lăng Trần trong lòng âm thầm cắn răng, nửa đêm hôm trước đã được lĩnh giáo cách sống của anh ta, hôm nay còn được chứng kiến tác phong làm việc, phải công nhận Đường Tuấn chính là một nhân tài.
“Aissh!” Tiêu Phàm bò ra bàn, nhìn trời than: “Cuộc đời của tôi dùng hai chữ “bi thảm” để hình dung cũng không đủ nữa rồi.”
“Dù sao thì bây giờ anh ta cũng vô cùng nghe lời cậu, cậu chỉ cần tận dụng lợi thế đó đàn áp anh ta, anh ta không chịu nổi sẽ phải bỏ đi thôi.” Lăng Trần vô trách nhiệm đưa ra một đề nghị.
“… Bàn sau đi.” Tiêu Phàm duỗi người, chuyển đề tài: “Tiệc đêm nay cậu có đi không?”
“Không đi,” đôi mắt xinh đẹp của Lăng Trần cong thành hình trăng khuyết: “Sắp đến sinh nhật Dạ Phi rồi, tôi phải chuẩn bị một bữa tiệc tuyệt vời nhất cho anh ấy.”
“Nhảm quá!” Tiêu Phàm nhìn kẻ đang mơ mộng kia một cách khinh bỉ, lấy áo khoác: “Cậu không đi thì tôi đi.”
Thuần thục lái xe trên đường lớn, Tiêu Phàm nghĩ rốt cục tình yêu có ma lực lớn đến mức nào, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện thay đổi bản thân để theo đuổi nó, giống như Lăng Trần, từng ăn chơi điên cuồng như thế, hiện tại lại đem trái tim mình tặng cho một người đàn ông, mỗi ngày vắt óc nghĩ cách lấy lòng người đó, mà người kia còn chẳng thèm để tâm đến Lăng Trần. Nếu tình yêu cần phải khổ sở và chịu ấm ức đến vậy để có được thì cần làm gì, nói thật yêu là hư ảo, chỉ có cơ thể mới là thật, so với việc tin tưởng và hứa hẹn ngàn năm, lựa chọn hoan lạc của thân thể chẳng thoải mái hơn sao? Cảm thấy sung sướng, và cũng sẽ không thấy tổn thương.
Điện thoại reo, một dãy số lạ, Tiêu Phàm nhấn nút nghe, còn chưa nói, một âm thanh lạnh băng đã truyền thẳng lên não.
“Hôm nay công ty mở tiệc chào mừng, tôi không thể về nhà nấu cơm.”
“Hở? Ặc… Không sao.” Tiêu Phàm không nghĩ là Đường Tuấn lại gọi chỉ vì một việc như vậy, tối nay Tiêu Phàm cũng không định về nhà ăn cơm, nhưng không nghĩ ra là phải gọi điện báo cho người kia.
Ở chung nhà… Hử, đây là cái luật quái gì vậy!
“Xin lỗi.” Là ảo giác ư, sao lại nghe ra sự áy náy trong giọng nói của Đường Tuấn được.
“Ha ha, không sao, tôi cúp máy đây.”
“Tút… tút…” Âm thanh từ đầu dây bên kia truyền tới, Tiêu Phàm đen mặt. (cái mặt =. =||| trong manga)
Theo phép lịch sự ấy mà, hẳn là phải chờ người bên kia cúp máy trước chứ? Ít nhất, cũng nên nói một câu như “Gặp sau” hoặc là “Làm phiền rồi” chứ?
Quả nhiên, nhờ cuộc điện thoại này mà cảm thấy sự áy náy của mình bị heo ăn sạch luôn!
Thoát khỏi hệ thống đường giao thông kinh hoàng của thành phố A, Tiêu Phàm đến muộn 20 phút, cái gọi là tiệc, chính là tụ tập một đám hồ bằng cẩu hữu uống rượu, tán dóc, ngắm người đẹp.
Rất buông thả, cũng rất thoải mái, ở đây, không ai biết thân phận của anh, không ai để ý anh nói thật hay nói dóc, anh hoàn toàn có thể biến thành người khác, cũng có thể bỏ hết tất cả ngụy trang thể hiện bản chất thật, dù sao, cũng không ai biết, không ai tìm hiểu.
Nơi này, chỉ cần buông thả mọi thứ.
Tiêu Phàm mở cửa bước vào phòng, mọi người trong phòng liền cười rộ lên: “Chúng tôi còn đang bàn về vụ C cải tà quy chính, không biết cậu có theo gương không, may quá, ý chí vẫn kiên định.” C là Lăng Trần, nơi này mỗi người đều có biệt danh, Tiêu Phàm đặt cho bản thân biệt danh là “Phiền”. (Phiền ở đây là hàng rào, vật bao quanh một thứ nào đó)
Tiêu Phàm vừa bảo “làm gì có chuyện đó” vừa ngồi xuống, thanh niên biệt danh là Sở Nghị ngồi cạnh nháy mắt ngoắc ngoắc tay với Tiêu Phàm, nói: “Hôm nay tôi dẫn theo một mỹ nhân, cậu muốn làm quen không nào?”
Tiêu Phàm mắt sáng lên, làn da trắng noãn, mũi dọc dừa, miệng nhỏ chúm chím như đang hờn dỗi, đôi mắt cuốn hút mang theo vẻ ngượng ngùng, càng thêm mị hoặc, Tiêu Phàm đánh giá được 8 điểm.
Tiểu mỹ nhân đưa tay ra: “Tiểu Kiệt.”
Tiêu Phàm mập mờ vuốt ve mu bàn tay trơn mềm của Tiểu Kiệt, cười đến là hào hoa phong nhã: “A Phiền.”
Mọi người ồn ào: “Ê, Sở Nghị, cậu tặng tiểu Kiệt cho a Phiền, không để lại cho bản thân hưởng à?”
(Ngoài lề tí, Ê là người được gọi nhiều nhất Việt Nam, Nguyễn Văn A là người được lấy làm ví dụ nhiều nhất Việt Nam, cũng như “mày” là người bị chửi nhiều nhất Việt Nam… vd: đm, mày ngu như chó, v.v…)
Sở Nghị tức giận: “Mẹ nó, muốn tôi nói mấy lần hả, tôi là thẳng, là thẳng là thẳng đó, thẳng nam so với thước còn thẳng hơn!!!”
(Cho những chú nào chưa biết, thẳng nam là giai bình thường, ếu yêu giai, chỉ yêu gái, hoàn toàn không phải gay)
“Đó là do cậu chưa gặp chân mệnh thiên tử của cậu thôi.”
Tiêu Phàm không nhịn được cười, lần đầu tiên gặp mọi người trong nhóm đã nhận định Sở Nghị là gay, nhưng cậu ta lại là một thẳng nam chính cống, một thẳng nam lại có được khí chất gay vô cùng mạnh mẽ, thật sự thú vị.
Tụ tập chấm dứt, đêm đã khuya, tiểu Kiệt đi theo Tiêu Phàm, nhưng giờ phút này, Tiêu quản lí của chúng ta lại đang giãy giụa giữa những lựa chọn.
Nguyên nhân, là một kẻ cực độ lãnh khốc, vô cùng mạnh mẽ, mới hôm qua đến ở cùng nhà hắn.
Tiểu thiên sứ màu trắng bảo: “Ngay ngày đầu đã đem người về nhà, không tốt đâu?”
Tiểu ác ma màu đen nói: “Có phải ta muốn cho hắn ở lại đâu, quản cái gì chứ!”
Tiểu thiên sứ: “Không thể nói như thế, hắn không rõ phải trái thì ngươi cũng vậy sao, chó cắn ngươi thì ngươi sẽ cắn lại à?”
Tiểu ác ma: “Thịt ngon đến miệng còn bỏ qua là dại, là không văn minh không đạo đức không có trách nhiệm, là vi phạm nguyên tắc cơ bản nhất của cuộc sống!” ( *pokerface* liên quan đếu giề đến trách nhiệm văn minh đạo đức ở đây? LOL)
Tiểu thiên sứ: quang quác quang quác.
Tiểu ác ma: Quạc quạc quạc quạc.
Cuối cùng, ác ma chiến thắng thiên sứ, Tiêu Phàm đưa tiểu Kiệt vào một khách sạn, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, làm qua loa xong một lần, liền vội vàng đạp thằng bé xuống giường, vừa tự chửi mình vừa lái xe về nhà, trên đường còn lãnh hai cái cảnh cáo về tốc độ.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
133 chương
41 chương
161 chương
323 chương
81 chương
22 chương