Khi Mairin tỉnh dậy, cơn đau đầu át cả cơn đau bên mạng sườn nàng. Lãnh chúa đã làm cái quái gì với nàng thế không biết? Tất cả những gì nàng nhớ được là chàng đã bảo nàng uống thứ chất lỏng ngu ngốc nào đó và phải nuốt nó xuống. Ngay cả việc nhớ lại thôi cũng đủ khiến bụng dạ nàng cồn cào khủng khiếp. Nàng xoay người định kiểm tra chỗ đau bên hông nhưng va phải một cơ thể ấm áp, nhỏ bé bên cạnh. Nàng mỉm cười, vòng tay quanh Crispen ôm nó thật chặt. Thằng bé mở mắt và dụi sát hơn vào ngực nàng. “Mẹ có khỏe không?” “Có, con yêu ạ, mẹ khỏe lắm. Mẹ chẳng thấy đau gì cả. Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi mà.” “Con sợ lắm.” Giọng thằng bé run run, tim nàng thắt lại trước sự lo âu của nó. “Mẹ xin lỗi vì đã khiến con lo sợ.” “Có đau không mẹ? Maddie bảo với con là cha đã phải khâu cho mẹ. Con nghĩ là việc đó đau lắm.” “Phải, có đau, nhưng không nhiều lắm. Cha con có đôi tay rất tài ba và vững vàng, cha con làm cũng rất nhanh nữa.” “Cha là người giỏi nhất,” Crispen nói, với tất cả sự tự tin mà một đứa bé có đối với cha mình. “Con biết là cha sẽ chăm sỏc cho mẹ mà.” Mairin mỉm cười và hôn đỉnh đầu nó. “Mẹ phải ra khỏi giường thôi. Mẹ đã nằm đây lâu quá rồi, chân tay cứng ngắc và đau nhức quá. Con giúp mẹ nhé?” Crispen lồm cồm bò ra khỏi giường và cố gắng hết sức để giúp Mairin đứng dậy. “Con nên về phòng để thay quần áo. Mẹ sẽ gặp con dưới lầu, có lẽ Gertie sẽ chuẩn bị đồ ăn cho hai mẹ con mình.” Thằng bé tặng nàng nụ cười tươi rói rồi chạy vụt ra, đóng sầm cửa lại. Mairin duỗi chân tay ngay khi thằng bé đi, và nhăn mặt. Đúng là vết thương không tệ lắm. Chỉ hơi nhói một chút khi nàng cử động không đúng cách. Chắc chắn điều đó không đủ để khiến nàng nằm lì trên giường. Nàng đang quay lại đế lấy cái váy trong tủ thì chợt một dải màu lóe lên khiến nàng phải chú ý. Ánh mắt nàng dán chặt vào chiếc bàn đặt gần cửa sổ. Trên mặt bàn là những nếp vải được gấp gọn gàng. Đó là váy cưới của nàng. Quên béng đi vết thương, nàng lao nhanh đến và lướt nhẹ những ngón tay trên những nếp vải lộng lẫy. Sau đó, nàng kéo nó lên và giũ chiếc váy ra. Ố, chiếc váy y như mới. Chẳng có dấu vết rách nào hết. Nàng ôm nó áp vào cằm, mắt nhắm lại vì vui sướng. Thật ngớ ngẩn khi có cảm xúc như thế đối với một chiếc váy, nhưng chẳng phải người phụ nữ chỉ kết hôn duy nhất một lần trong đời hay sao? Nàng nhíu mày. Ừm, cũng không hẳn thế. Nhưng nàng sẽ không nghĩ về những vấn đề đại loại như lãnh chúa chết và nàng trở thành quả phụ. Nàng vuốt ve chiếc váy một lần nữa, tận hưởng cảm giác mểm mại khi nó lướt trên đầu ngón tay. Sau đó, nàng cẩn thận đặt nó xuống để lần sau nếu có dịp nàng sẽ mặc lại. Háo hức muốn ra khỏi phòng, nàng bắt đầu mặc quần áo, cử chỉ hơi lóng ngóng vì nàng phải cố mặc váy mà không cử động hông nhiều. Cố gắng hết sức, nàng chải tóc nhưng rồi đành để nó xõa tự nhiên vì nàng không thể tết tóc bằng một tay được. Hài lòng vì trông mình không quá phờ phạc, nàng rời phòng, hy vọng không bị quá muộn cho bữa sáng. Cũng đã đến lúc nàng phải thực hiện nhiệm vụ của một bà chủ rồi. Chắc chắn việc đó sẽ giúp nàng tránh xa rắc rối với Ewan. @STENT Khi nàng đi vào sảnh, những người đàn ông trong gia tộc chào nàng bằng vẻ mặt thất kinh. Gannon và Cormac đang tranh cãi kịch liệt, nhưng khi thấy nàng, họ dừng lại và nhìn chằm chằm như thể nàng vừa mọc thêm một cái đầu. Maddie đang đi qua liền giơ hai tay lên và vội lao lại chỗ Mairin. “Phu nhân, cô nên nghỉ ngơi trên giường chứ,” Gannon thốt lên khi anh ta và Gormac cũng chạy lại. “Phải rồi,” Maddie đồng tình. “Cô không nên dậy đâu. Tôi đang định mang một khay đồ ăn lên cho cô ăn tại giường.” Mairin giơ hai tay lên để yêu cầu họ yên lặng. “Ta rất cảm kích trước sự quan tâm của mọi người. Đúng vậy. Nhưng ta hoàn toàn khỏe mà. Nằm trên giường chỉ làm ta khó chịu hơn thôi.” “Lảnh chúa sẽ không thích điều này đâu,” Cormac lầm bầm. “Lãnh chúa thì liên quan gì đến việc này?” Mairin hỏi. “Chàng nên cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng ta đã khỏe và sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ của một bà chủ chứ.” “Cô nên nghỉ ngơi, cô gái à,” Maddie dịu dàng xoay Mairin lại theo hướng lên cầu thang. “Cô sẽ không muốn làm vết thương thêm trầm trọng đâu.” Mairin gạt tay Maddie ra rồi quay lại sảnh, nàng đâm sầm vào Gannon. “Nào, phu nhân, cô nên quay lại giường,” anh ta nói chắc nịch. “Ta ổn mà,” nàng khăng khăng. “Ta có thấy đau chút nào đâu. Ừm, chỉ hơi nhói một chút thôi,” nàng nói thêm khi Cormac bắn cho nàng một ánh mắt hoài nghi. “Nhưng không cần thiết phải nằm trên giường trong một ngày đẹp trời như thế này. Ta sẽ cho phép các anh tháp tùng ta,” nàng nói với cả Gannon và Cormac. “Cô sẽ cho phép ư?” Gannon nói và nhíu mày. Nàng gật đầu và mỉm cười bình thản. “Phải. Ta sẽ không gây rắc rối gì đâu. Rồi các anh sẽ thấy.” “Chỉ khi nào thấy tận mắt tôi mới tin,” Cormac lẩm bẩm. “Maddie, tôi cần bà giúp nếu bà không phiển.” Maddie có vẻ bối rối. “Tất nhiên là tôi sẽ giúp cô rồi, thưa phu nhân, nhưng tôi vẫn nghĩ là cô nên lên lầu và nằm nghỉ. Có lẽ cô có thể nói cho tôi biết cô cần tôi giúp điều gì trong lúc ăn sáng trên giường.” Mairin từ chối tất cả và không vui ra mặt. “Không có lý do nào để ta phải lên giường nằm cả.” “Có đủ lý do đấy.” Vai Cormac và Gannon chùng xuống nhẹ nhõm còn Maddie khẽ thở dài. Mairin quay người và thấy chồng mình đang đứng sau lưng, nét mặt có hơi khó chịu. “Tại sao ta không thể hy vọng nàng sẽ hợp tác dù chỉ là một chút vậy?” Miệng Mairin há hốc. “Đó là ... đó là ... ừm, đó là một lời nói khá thô lỗ đấy, thưa Lãnh chúa. Ý chàng là em cố chấp. Em không cố chấp.” Nàng quay phắt lại và đối diện những người khác. “Có đúng thế không?” Cormac trông như vừa nuốt phải một con bọ còn Gannon thì đang nghiên cứu thứ gì đó trên tường. Maddie không buồn che giấu. Bà cười ngặt nghẽo. “Sao nàng không nằm trên giường, Mairin?” Ewan hỏi. Nàng đối mặt với chàng. “Em khá khỏe rồi. Hôm nay em cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi. Chà, trừ đau đầu ra. Chàng bắt em uống cái gì vậy?” “Một thứ khiến nàng dễ bảo hơn. Ta định bảo Gertie làm thêm cho nàng một bình nữa đấy.” Nàng không đáp lại câu nói đó. “Lên lầu để ta kiểm tra vết thương cho nàng,” Ewan nói và hướng nàng về phía cầu thang. “Nhưng ... nhưng em đang định...” Ewan đẩy nàng lên bậc thang. “Nàng muốn làm gì thì cũng phải chờ sau khi ta kiểm tra vết thương xong đã. Nếu ta thấy nàng đủ khỏe để ra khỏi giường và đi lại, ta sẽ suy nghĩ thêm về việc cấm túc nàng.” “Cấm túc em ư? Đó là điều nực cười nhất...” Ewan dừng lại và trước khi nàng kịp nói hết câu, chàng đã trao nàng một nụ hôn nóng bỏng và tha thiết. Cử chỉ đó không được nhẹ nhàng cho lắm. Nó mới mạnh mẽ làm sao... cả đê mê nữa, và lạy Chúa, nàng không muốn chàng dừng lại. Khi chàng buông ra, nàng vất vả lắm mới lấy lại được bình tĩnh. Họ đang... ở ngoài phòng ư? Nàng chớp mắt trong lúc cố gắng nhớ xem điều gì đã đưa họ lên đây. “Lúc nãy nàng đang nói gì ấy nhỉ?” Lông mày nàng nhíu lại. Nàng há miệng ra rồi lại ngậm lại. “Em không nhớ.” Chàng cười toe toét và mở cửa, kéo nàng vào trong phòng. Chàng bắt đầu cởi quần áo nàng và nàng gạt tay chàng ra. “Em sẽ không để chàng xé thêm cái váy nào nữa đâu,” nàng lầm bầm. Ewan thở dài. “Ta đã bảo Maddie sửa váy cho nàng rồi. Ta không cố tình mà.” Mắt nàng mở to. “Chàng cho người sửa váy cho em ư?” Môi chàng mím chặt thành một đường mỏng và chàng nhìn đi chỗ khác, phớt lờ câu hỏi của nàng. “Lãnh chúa, chàng quan tâm đến việc sửa váy cho em ư?” “Tất nhiên là không rồi,” chàng cộc cằn nói. “Đó là việc của đàn bà. Đàn ông không quan tâm đến việc ăn mặc của đàn bà.” Mairin mỉm cười và lao vào ngực chàng. “Cảm ơn chàng,” nàng nói và vòng tay quanh eo chàng. Ewan thở ra một hơi thật sâu rồi đẩy nàng ra, ánh mắt hiện vẻ trách mắng. “Nào, khi nào nàng mới biết kiềm chế đây? Nàng mà cứ lao vào người khác như thế sẽ làm vết thương nặng hơn đấy.” Mairin mỉm cười trước khuôn mặt nghiêm nghị của chàng, kiễng chân lên và tay ôm lấy khuôn mặt chàng. Sau đó, nàng kéo chàng xuống, hôn chàng thắm thiết đến mức nàng phải thở hổn hển chỉ sau vài giây. Nàng không biết ai bị tác động nhiều hơn. Nàng hay chàng. Mắt chàng sáng lên, hai cánh mũi chàng nở rộng khi nàng hạ gót chân xuống. “Em khá ổn mà, Ewan,” nàng thì thầm. “Mẹ Serenity thường thừa nhận rằng Chúa luôn phù hộ cho em vì dù em có ngã hay bị thương đến mức nào, em cũng luôn hồi phục với tốc độ phi thường. Mạng sườn em đau, đúng, nhưng không đau quá đâu. Nó gây khó chịu nhiều hơn là đau. Không có lý do gì bắt em phải nằm trên giường cả ngày cả.” “Cởi váy ra đi, Mairin. Ta muốn tận mắt xem nàng binh phục đến đầu rồi.” Thở dài bất mãn, Mairin cởi những sợi dây thắt trên váy và cẩn thận kéo nó ra. Nàng liếc thấy biểu hiện trên mặt Ewan trở nên căng cứng khi chàng nhìn chằm chằm xuống bờ vai trần của nàng. Thích thú trước sự chăm chú của chàng, Mairin cởi quần áo ra khỏi cơ thể chậm hơn bình thưởng. Mái tóc nàng rơi xuống lưng và rủ trên bầu ngực. Đôi nhũ hoa ẩn hiện sau những lọn tóc, ánh mắt của Ewan dán chặt vào đó. “Em có nên nằm xuống không?” Nàng nhẹ nhàng hỏi. Ewan hắng giọng. “Có. Nên thế. Để nàng cảm thấy thoải mái. Chỉ mất khoảng một phút thôi.” Nàng nằm xuống giường nhưng vẫn nhìn theo Ewan qua hàng mi dài. Trong lúc chàng cẩn thận thay vải băng trên vết thương, ánh mắt nóng bỏng của chàng quét dọc khắp cơ thể nàng, rõ đến mức nàng cảm thấy như bàn tay chàng đang vuốt ve trên da mình vậy. Mairin xoay người liên tục khi Ewan buộc xong sợi vải quanh bụng nàng. Hành động đó đẩy ngực nàng về phía trước và chạm vào cánh tay chàng. Hai nụ hoa ngay lập tức săn lại, những lọn tóc phủ trên chúng đẩy một dòng cảm giác đê mê chạy khắp cơ thể nàng. “Đây không phải là lúc để ái ân,” chàng thì thầm. “Nhưng nàng quyến rũ ta. Phải, nàng quyến rũ ta hơn bất kỳ ai.” Nàng vòng tay quanh cổ chàng và họ nhìn nhau thật lâu, không ai nói câu nào. Mắt chàng thật đẹp, chúng khiến nàng nhớ đến những ngọn đồi cao nguyên mùa xuân. Xanh mướt và đầy sức sống. Chàng hạ thấp miệng xuống miệng nàng, lúc đầu là nhẹ nhàng, chỉ là hai khuôn miệng áp vào nhau. Một cử chỉ âu yếm, như da thịt chạm vào da thịt. Chàng hôn khóe môi nàng, sau đó chuyển ra giữa, rồi lại đến khóe môi bên kia. “Nàng có mùi vị như ánh nắng vậy.” Ngực nàng thắt lại, sự thích thú trước lời nói ngọt ngào đó tràn ngập khiến nàng như muốn nổ tung. Nàng có thể cảm nhận được chàng giữa hai chân mình, cứng và phập phồng. Chàng căng lên dưới lớp quần bó, nóng nảy đẩy chiếc quần lên cao. Nàng muốn chàng. Phải, nàng khao khát chàng. “Ewan,” nàng thì thầm. “Chàng có chắc là bây giờ không phải là lúc để ái ân không?” Chàng rên rỉ sâu trong cổ họng. “Có, nhưng nàng mới quyến rũ làm sao.” Nàng nâng cơ thể lên để chạm vào chàng. Nàng không biết mình đang làm gì, nhưng cảm giác thật đúng. Người nàng nóng và đỏ bừng, và nàng cần thứ gì đó mà nàng chắc chắn rằng chỉ có chàng mới đem lại điều đó cho mình. “Hôn em đi,” nàng thì thầm. “Được, ta sẽ hôn nàng. Ta sẽ hôn nàng cho đến khi nàng phải cầu xin ta dừng lại.” Môi chàng khép lại quanh một nụ hoa đang căng lên và kéo mạnh trong lúc chàng mút sâu hơn vào trong miệng. Tay chàng mơn trớn cơ thể nàng, nàng cong người lên như một con mèo sung sướng đang đòi chủ nó vuốt ve thêm. “Từ từ thôi,” chàng thì thầm. “Ta không muốn nàng khiến mình bị đau đâu.” Tự làm mình đau ư? Nếu chàng mà không tiếp tục hôn nàng thì nàng sẽ làm chính chàng đau thì có. Chàng lướt tay vào giữa hai đùi nàng và luồn qua những lọn xoăn che chắn cho phần nhạy cảm của nàng. Chàng nhẹ nhàng xoa vào hạt ngọc đang run rẩy trong lúc ngón tay chàng tìm lối vào ẩm ướt của nàng. Mặc kệ lời chàng cảnh báo, nàng vẫn ưỡn người lên, không thể kiểm soát nổi phản ứng điên cuồng của mình. Lửa như bừng lên sâu trong cơ thể nàng và lan nhanh đến trung tâm nữ tính của nàng, mỗi lúc một thít chặt hơn khi những ngón tay chàng mơn trớn bên trong. Chuyện này có vẻ không đúng lắm, phải không nhỉ? Nàng không quan tâm. Dù chàng có đang làm gì thì cảm giác cũng tuyệt đến mức nàng muốn van xin chàng đừng bao giờ dừng lại. Nàng rên rỉ, và từ ngữ cứ thế tuôn ra giữa những tiếng nức nở ngây ngất. Chàng âu yếm từng bên ngực nàng, chuyển từ bên này sang bên kia trong khi những ngón tay chàng khiến nàng như mất trí. Người nàng nóng bừng và nàng bám chặt lấy chàng, chẳng bao lâu, mọi cảm xúc của nàng như bùng nổ. Nàng suýt hét lên — nàng đã hét lên - nhưng chàng nhanh chóng chiếm lấy miệng nàng và nuốt chửng tiếng hét lạc giọng của nàng. Quên đi vết thương, quên đi tấm vải băng, quên đi cơn đau và sự khó chịu. Chỉ còn những đợt sóng bất tận của khoái lạc cho đến khi nàng rơi xuống giường, rã rời và yếu ớt đến mức tất cả những gì nàng có thể làm là thở lấy thở để. Chàng lăn sang bên cạnh và cẩn thận kéo nàng vào vòng tay mình. Môi chàng lướt nhẹ trên tóc nàng và chàng đưa tay lên khẽ vuốt những lọn tóc mềm. Chàng âu yếm từng phân trên cơ thể nàng cho đến khi một lớp sương mù huyển ảo bao quanh nàng và ủ ấp nàng trong thứ ánh sáng ấm áp của nó. “Ngủ đi, tình yêu của ta,” chàng thì thầm. “Nàng cần được nghỉ ngơi.” Quá mụ mẫm và thỏa mãn, nàng không còn sức để tranh cãi nữa. Ý nghĩ mạch lạc cuối cùng của nàng là chàng làm giảm đau tốt hơn rượu rất nhiều.