Chiến Binh Của Công Chúa
Chương 11
Mairin đang đắm mình trong bồn đầy nước, đầu ngả ra sau, mắt khép hờ, và niềm hạnh phúc thực sự tỏa ra từ những đường nét trên khuôn mặt nàng.
Ewan đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn để không làm phiền đến nàng. Chàng nên để nàng biết sự hiện diện của mình. Nhưng chàng không làm vậy. Chàng đang thưởng thức hình ảnh đẹp mà không bị ngăn trở quá nhiều.
Mái tóc nàng được cuộn lên đỉnh đầu, một vài lọn mềm rủ xuống chiếc cổ mảnh mai, bám chặt vào làn da ẩm ướt của nàng. Ánh mắt chàng trượt theo đường rơi của những lọn tóc đó. Chàng đặc biệt bị mê hoặc bởi những lọn tóc bám trên đường cong nơi bầu ngực nàng.
Nàng có khuôn ngực thật đẹp. Đẹp y như những phần còn lại của nàng. Cơ thể nàng là những đường cong mềm mại và đầy đặn, rất hút mắt. Nàng xoay người, và trong một khoảnh khắc chàng nghĩ mình đã bị phát hiện, nhưng nàng không mở mắt. Nàng chỉ ưỡn mình vừa đủ để đôi nhũ hoa hồng hào nhô lên trên làn nước.
Miệng chàng khô khốc. Thân dưới căng cứng trong chiếc quần bó. Chàng xiết các ngón tay rồi lại thả ra, cảm thấy khó chịu trước phản ứng dữ dội của cơ thể mà nàng đã vô tình khuấy động.
Chàng cứng người và đau nhức. Ham muốn bùng cháy trong chàng. Không gì có thể ngăn chàng băng qua căn phòng, lôi nàng ra khỏi bồn tắm và đặt nàng lên giường. Nàng phải để cho chàng chiếm đoạt. Từ giây phút nàng đặt chân lên đất của chàng, nàng đã là của chàng. Dù nàng có cưới chàng hay không đi nữa.
Tuy vậy, phần ngoan cố trong tính cách của chàng vẫn muốn nàng tự nguyện đến với chàng. Chàng muốn nàng chấp nhận số phận và tự ràng buộc nàng với chàng. Phải, ân ái với nàng sẽ tuyệt hơn rất nhiều khi nàng tự nguyện. Tuy vậy, không phải chàng không thể khiến nàng tự nguyện trong vòng vài giây…
Tiếng thở hổn hển sợ hãi vang khắp phòng. Chàng cau mày nhìn vào đôi mắt đang mở to của nàng. Chàng không muốn nàng sợ mình.
Nàng không hoảng sợ lâu.
Bừng lên vì phẫn nộ, nàng đứng bật dậy. Nước bắn tung tóe quanh miệng chiếc bồn gỗ và chảy thành dòng trên người nàng, làm nổi bật thêm những đường cong tuyệt mỹ mà nãy giờ chàng chiêm ngưỡng.
“Sao ngài dám!”
Nàng đứng đó, run rẩy trong làn nước, không hề có lấy một mảnh vải che thân. Ồ, đây đúng là một cảnh tượng tuyệt mỹ, nàng đang giận dữ, bầu ngực nhô cao đầy kiêu hãnh. Nhưng rồi, như đã nhận ra mình đang để cho chàng nhìn rõ hơn khi đứng lên, nàng hét lên rồi lại ngồi thụp xuống. Hai tay đưa lên che ngực, nàng gập người lại, che chắn cho mình nhiều nhất có thể.
“Đi ra!” Nàng gầm lên.
Chàng chớp mắt ngạc nhiên rồi cười toe toét trước tiếng rống của nàng. Trông nàng có vẻ mảnh mai, và vô hại, nhưng khi cần nàng cũng không hề yếu đuối chút nào. Cứ hỏi thử người của chàng mà xem, giờ đây ai cũng phải thận trọng với nàng.
Nàng ra lệnh cho Gannon, Diormid, và cả Cormac một cách không thương tiếc. Vào cuối ngày, chàng nhận được một danh sách dài lê thê những lời phàn nàn về nhiệm vụ bảo vệ - và xoa dịu - nữ chủ nhân của họ. Cormac cho rằng nàng nên đảm nhiệm việc huấn luyện cho binh lính của họ. Ewan nghĩ nàng có cá tính mạnh mẽ và nàng chỉ đơn thuần là đang trả đũa trước sự thật là họ được giao nhiệm vụ bảo vệ nàng.
Không những thế, nàng còn ra lệnh cho những người lỡ xuất hiện trước nàng. Nếu được hỏi, nàng chỉ nở một nụ cười ngây thơ, ngọt ngào với họ và nói rằng theo lời lãnh chúa của họ thì chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ trở thành bà chủ của gia tộc. Vì vậy, họ phải có nghĩa vụ nhận lệnh từ nàng.
Vấn đề là hầu hết những yêu cầu của nàng đều hết sức vô lý. Nàng xoay tất cả mọi người như chong chóng trong vòng hai ngày qua, Ewan đến đây chính là để bảo nàng dừng lại. Cha McElroy sẽ đến bất cứ lúc nào. Một là, nàng phải cho chàng câu trả lời, hai là, nàng nên thôi việc biến lính của chàng thành những người phụ nữ hốc hác vào cuối ngày.
Thật đáng xấu hổ khi các chiến binh than vãn nhiều như những người khác.
“Ta đã nhìn thấy mọi thứ cần phải nhìn rồi,” Ewan dài giọng.
Má nàng đột nhiên đỏ bừng và nàng nhìn chàng đầy giận dữ.
“Ngài không nên vào mà không gõ cửa. Thật không đứng đắn chút nào.”
Chàng nhướng một bên mày và tiếp tục nhìn nàng chằm chằm mặc dù chàng biết điều đó khiến nàng cáu thêm. Việc nàng làm cho lính của chàng phát điên khiến cho chàng có động lực để trả đũa.
“Nàng ngủ quên trong bồn tắm, cô gái ạ. Cả một đội quân đi qua cũng không đủ làm nàng thức dậy đâu.”
Nàng khịt mũi và lắc đầu phủ nhận. “Tôi không bao giờ ngủ trong bồn tắm. Tại sao ư? Vì tôi có thể bị chết đuối. Chuyện đó thật ngu ngốc, tôi thì không bao giờ ngu ngốc cả, Lãnh chúa ạ.”
Chàng lại toét miệng cười nhưng không nói ra sự thật là nàng đã ngủ say khi chàng bước vào căn phòng. Chàng hắng giọng và đi thẳng vào vấn đề trước mắt.
“Chúng ta cần nói chuyện. Đã đến lúc nàng cần cho ta câu trả lời. Linh mục sẽ đến đây bất cứ lúc nào. Nàng đã gây ra đủ trò tai quái rồi. Đây là vấn đề nghiêm túc mà chúng ta cần phải quyết định.”
“Tôi sẽ không nói chuyện với ngài cho đến khi tôi ra khỏi bồn tắm và mặc quần áo,” nàng nói và hít vào.
“Ta có thể giúp nàng làm việc đó,” chàng nói mà không ngần ngại.
“Như thế thật chu đáo…” Nàng ngừng lại khi nhận ra điều mà chàng vừa đề nghị. Mắt nàng hẹp lại trong lúc siết chặt hơn vòng tay ôm quanh chân. “Tôi sẽ không nhúc nhích cho đến khi ngài rời khỏi phòng.”
Chàng thở dài để ngăn tiếng cười sắp buột ra hơn là để thể hiện sự bực dọc. “Nàng có vài phút trước khi ta quay lại. Ta nghĩ nàng nên nhanh lên. Nàng để ta chờ đủ lâu rồi đấy.”
Chàng thề là nàng đã gầm gừ khi chàng quay người và đi ra cửa. Chàng lại cười toét miệng lần nữa. Nàng đã chứng tỏ mình là một cô dâu và nữ chủ nhân xứng đáng của gia tộc McCabe. Chàng đã nghĩ một người phụ nữ trong hoàn cảnh như nàng phải giống một con chuột đang sợ hãi mới đúng, nhưng nàng lại mạnh mẽ như một chiến binh. Chàng đang muốn được bóc tách từng lớp tính cách mà nàng thể hiện và tiến tới người phụ nữ sâu thẳm bên trong. Người con gái xinh đẹp và mềm mại mà chàng đã nhìn thấy, vừa rực rỡ vừa ướt át.
Chúa ơi, nàng đẹp quá. Thật chết tiệt nếu chàng không đưa được nàng đến trước mặt linh mục.
Mairin lao ra khỏi bồn tắm và quấn chặt một tấm lông thú vào người. Nàng đứng trước lò sưởi trong lúc vội vã lau khô người để có thể mặc lại đồ, mắt vẫn liếc chừng ra cửa đầy thận trọng. Biết đâu lãnh chúa quay lại trước khi nàng kịp mặc xong quần áo.
Tóc nàng vẫn còn khá ướt, nàng tròng quần áo vào người rồi ngồi trước lò sưởi để chải tóc. Nàng rùng mình khi rèm cửa lay động trước một cơn gió lạnh đột ngột và không khí lạnh thổi qua mái tóc ẩm ướt của nàng.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, dù đã biết là lãnh chúa sẽ vào, nàng vẫn nhảy dựng lên và quay lại nhìn cánh cửa mở ra để xác nhận sự có mặt của anh ta. Mắt anh ta nhìn khắp người nàng như than nóng, và đột nhiên nàng không cảm thấy ớn lạnh nữa. Thực ra, phòng nàng lúc này ấm hơn hẳn.
Nàng lặng lẽ nhìn, miệng khô khốc, lần đầu tiên nàng không nói gì. Có điều gì đó khác ở anh ta, nàng không biết đó là gì, nàng cũng không biết liệu mình có muốn biết nó là gì hay không. Anh ta săm soi nàng - không, anh ta không phải đang săm soi nàng. Anh ta nhìn nàng hau háu hệt một con sói đói khát đang tiến đến con mồi.
Nàng nuốt khan trước hình ảnh đó, đưa tay lên che cổ như để bảo vệ mình trước hàm răng của anh ta.
Anh ta nhìn thấy cử chỉ đó, sự thích thú lóe lên trong đôi mắt. “Tại sao bây giờ nàng lại sợ ta? Ngay từ đầu nàng đã không sợ ta mà. Ta không thể tưởng tượng được mình đã làm gì để thay đổi điều đó.”
“Thế là đã hết rồi,” nàng nhẹ nhàng nói.
Chàng nghiêng đầu sang một bên sau đó tiến gần lại phía nàng và ngồi xuống chiếc ghế dài nhỏ phía trước lò sưởi.
“Cái gì hết?”
“Thời gian,” nàng thì thầm. “Tôi đã hết thời gian rồi. Tôi thật ngốc khi đã không chuẩn bị tốt hơn. Tôi đã chờ đợi quá lâu, đó là sự thật. Tôi đã nên chọn một tấm chồng cách đây lâu lắm rồi mới phải, nhưng ở tu viện thật yên bình. Tôi bị cám dỗ bởi cảm giác an toàn giả tạo ấy. Mẹ Serenity và tôi luôn luôn nói về tương lai, nhưng mỗi ngày trôi qua, tương lai lại mờ ảo hơn.”
Anh ta lắc đầu và nàng liếc nhìn, không hiểu sự phản đối của anh ta nghĩa là gì.
“Nàng đã hành động đúng, Mairin ạ. Nàng đã chờ đợi.”
Hoang mang, nàng chun mũi lại và hỏi. “Tôi chờ đợi điều gì, thưa Lãnh chúa?”
Anh ta mỉm cười, nàng thấy sự kiêu ngạo hiện lên trên từng đường nét khuôn mặt ấy. “Nàng chờ ta.”
Ồ, người đàn ông này biết cách phá hỏng tâm trạng nàng. Đó là sự thật, nàng nghĩ anh ta cố tình làm thế. Nàng thở dài, vì điều đó càng làm cho nàng khó từ chối lời đề nghị của anh ta hơn. Nàng biết và anh ta cũng biết nàng sẽ lấy anh ta. Không có lựa chọn nào khác. Nhưng anh ta chờ chính miệng nàng nói ra, nên nàng sẽ nói.
“Em sẽ lấy chàng.”
Mắt chàng sáng lên ngạo nghễ. Nàng nghĩ chàng sẽ trêu chọc nàng thêm nữa, có lẽ chàng sẽ nói rằng đã đến lúc nàng biết suy nghĩ thấu đáo rồi. Nhưng chàng chẳng làm điều nào trong số đó. Chàng hôn nàng.
Vừa lúc trước chàng vẫn còn cách nàng một khoảng khá xa. Ngay sau đó chàng đã ở gần đến mức nàng bị bao phủ bởi mùi hương của chàng.
Chàng nâng cằm nàng lên, áp môi lên môi nàng. Ấm áp - không, nóng bỏng mới đúng - và mỗi lúc một nóng hơn, môi chàng chuyển động trên môi nàng êm như nhung.
Lưỡi chàng lướt trên môi nàng, và khi nàng vẫn mím chặt, chàng chuyển sang nhẹ nhàng và dỗ dành, trêu đùa rồi nhấm nháp. Ngay khi môi nàng vừa hé ra, lưỡi chàng trượt vào trong, thăm dò và mơn trớn với sự chính xác tinh tế, kích thích phản ứng từ sâu thẳm bên trong, phản ứng mà nàng không biết phải giải thích thế nào. Làm sao mà một nụ hôn có thể khiến ngực nàng thít chặt lại và các phần khác trên cơ thể râm ran, nhức nhối đến mức nàng gần như cảm thấy đau đớn như vậy?
Chàng khơi lên một cảm giác sốt ruột đến khó hiểu trong cơ thể nàng. Và khi chàng lướt hai tay trên cánh tay nàng, nàng rùng mình, run rẩy đến tận đầu ngón chân.
Khi chàng buông ra, nàng choáng váng và ngơ ngác nhìn chàng chằm chằm đầy ngượng ngập.
“Ôi, hãy nhìn điều nàng vừa gây ra cho ta đi,” chàng thì thầm.
Nàng chớp mắt thật nhanh trong lúc cố gắng lấy lại bình tĩnh. Đây là giây phút nàng cần phải nghiêm túc và đứng đắn. Nói về việc làm thế nào để duy trì cuộc hôn nhân của họ và đòi hỏi sự tôn trọng lẫn nhau chẳng hạn.
Nhưng chẳng điều nào trong những điều trên hiện ra trong đầu nàng cả. Đơn giản là nụ hôn của chàng đã khiến nàng trở thành một kẻ ngốc nghếch hết mực.
“Chàng hôn không đúng cách rồi,” nàng buột miệng.
Xấu hổ vì đó là điều duy nhất mình có thể nói, nàng nhắm mắt và chuẩn bị tinh thần đón nhận lời chỉ trích của chàng.
Khi nàng mở mắt, nàng chỉ thấy mỗi sự thích thú cực độ. Trông chàng như sắp phá lên cười. Mắt chàng nheo lại. Rõ ràng là chàng cần được chỉ dẫn về chuyện này.
“Vậy thì, làm ơn nói cho ta biết, thế nào mới là đúng cách?”
“Chàng phải ngậm miệng lại.”
“Ta hiểu rồi.”
Nàng gật đầu để củng cố cho lời nói của mình. “Phải, việc hôn nhau không liên quan gì đến lưỡi cả. Chuyện đó thật thiếu đứng đắn.”
“Thiếu đứng đắn ư?”
Nàng lại gật đầu. Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp hơn nàng mong đợi. Chàng đang tiếp thu những lời chỉ dẫn của nàng khá tốt.
“Mẹ Serenity nói với em rằng nụ hôn là để hôn lên má hoặc lên môi, nhưng chỉ trong những hoàn cảnh thật sự thân thiết. Và chúng không nên kéo dài quá lâu. Chỉ đủ để thể hiện tình cảm một cách đúng mực. Bà không bao giờ đề cập đến chuyện lưỡi cả. Việc chàng hôn em và đưa lưỡi vào miệng em là không đúng cách.”
Môi chàng giật giật một cách đáng ngờ. Chàng thậm chí còn đưa một tay lên miệng và xoa xoa cẩn thận một lúc trước khi hạ tay xuống và nói, “Vậy mẹ Serenity của nàng là một chuyên gia trong lĩnh vực hôn phải không?”
Nàng hùng hồn gật đầu. “Ồ phải. Bà dạy em mọi thứ em cần phải biết cho việc kết hôn. Bà thực hiện trách nhiệm của mình rất nghiêm túc.”
“Có lẽ nàng nên hướng dẫn riêng cho ta kỹ thuật hôn,” chàng nói. “Nàng nên chỉ cho ta cách làm đúng.”
Nàng cau mày nhưng rồi nhớ ra đây là người đàn ông mà mình sắp lấy làm chồng. Trong trường hợp đó, nàng cho rằng việc nàng hướng dẫn chàng yêu là cách hoàn toàn hợp thức, thậm chí là nên làm. Chàng thật nhã nhặn khi bày tỏ niềm thông cảm và đề nghị nàng giúp chàng sửa ngay lập tức. Ồ, có lẽ họ sống với nhau khá hòa hợp.
Cảm thấy tốt hơn rất nhiều về đám cưới sắp diễn ra, nàng vươn về phía trước và mím môi, chuẩn bị chỉ cho chàng cách làm.
Ngay khi môi nàng chạm vào môi chàng, chàng túm lấy hai vai nàng và ôm nàng sát với mình hơn nữa.
Nàng cảm thấy như mình bị nuốt chửng. Như kiểu chàng đang hấp thụ nàng.
Và mặc dù nàng đã nghiêm nghị và kiên nhẫn giảng giải cho chàng, chàng vẫn dùng lưỡi.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
14 chương
30 chương
74 chương
47 chương