- Được , bây giờ sẽ vào thăm mẹ em , ngay khi về nhà liền cút lên giường cho tôi . Hắn nặng nề đi đến kéo Ngụy Thương đứng dậy . Cậu chỉ cảm giác tay mình bị hắn kéo muốn đứt rời . Cái tay còn lại cố gắng chỉnh lại tóc tai , cùng quần áo lộn xộn , cậu chỉ muốn xuất hiện trước mặt mẹ một cách nghiêm chỉnh và hoàn thiện nhất có thể . Ít nhất để bà vẫn cảm nhận được cậu là vị hoàng tử kiêu hãnh ngày trước . Vừa đến cửa phòng , Ngụy Thương chững lại , Lý Tống Khiêm thấy cậu dừng lại liền châm chọc :   - Sao ? Không vào ? Ngụy Thương cắn đôi môi tái nhợt , nhìn hắn tha thiết cầu xin :   - Có ... có thể giữ bí mật mối quan hệ hai chúng ta được không ?   - Ồ - Hắn nhếch miệng , đưa mặt sát lại gần cậu : - Giữ bí mật chúng ta là vợ chồng sao ? Hay là giữ bí mật một hoàng tử kiêu hãnh ngày đêm nằm dưới thân kẻ thù của mình rên rỉ ? Ngụy Thương thẹn quá đưa tay che miệng hắn . Quả nhiên từ khi bị bắt về , tính khí con người này thay đổi 180 độ rồi . Cậu cúi đầu ngoan ngoãn :    - Nói tôi là tù binh của anh .... chỉ có vậy . Lý Tống Khiêm đứng thẳng người dậy , đưa tay hớt mái tóc mình lên , kiêu ngạo nói :    - Chẳng có lý do gì tôi phải bao che cả . Nếu bà ta biết được chuyện này , có lẽ sẽ shock chết chẳng hạn , hay là điên dại gì đó  .... Ngụy Thương sợ hãi lắc đầu , đưa tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn , đôi môi run run không thốt ra được lời nào  . Lý Tống Khiêm cười nhạt :   - Có điều ... không có cơ hội rồi , bà ta hiện tại không thể tỉnh dậy , vĩnh viễn thành người thực vật . Ngụy Thương chết trân tại chỗ , nhìn hắn , rồi lại nhìn vào cánh cửa . Lý Tống Khiêm xoay người mở cửa , một tay nắm lấy cổ áo cậu xách vào trong . Kết quả này khiến cho hắn hả hê , trên đầu giường của Dương Linh - mẹ của Ngụy Thương , hắn còn bồi thêm một bức ảnh của mẹ hắn , khiến cho bà ta đến chết cũng không thể quên được tội ác mình đã gây ra . Hiển nhiên sự cố ý này của hắn , Ngụy Thương cũng nhìn thấy . Cậu quỳ lết xuống chân giường nhìn khuôn mặt của mẹ bị hủy đi một nửa do bỏng nặng , cố vươn tay run rẩy  chạm vào nơi đó . Thấy cảnh này , Lý Tống Khiêm nhíu mày , trong lòng hắn không vui . Hắn đưa tay xách cổ Ngụy Thương đứng dậy :   - Bị bỏng nặng do bom B41 , mất một tay , nhiễm phóng xạ nặng . Chỉ có thể tạm thời duy trì . Thật may mắn lúc đó em được Hoàng đế đưa đi trốn thật kỹ , nếu không... Nếu không hắn sẽ chẳng gặp được người này . Thấy chân cậu không đứng vững , tuột dần xuống dưới chân hắn , Lý Tống Khiêm giơ tay nắm tóc cậu , ép ngửa cổ lên nhìn hắn :    - Em biết rõ để duy trì sự sống cho bà ta , phải làm gì rồi đấy . Ngụy Thương hướng ánh mắt vô hồn về phía mẹ mình , khẽ hỏi :    - từ bao giờ ....    - .....    - Anh phát hiện bà ấy từ bao giờ ?    - Trước khi gặp em .    - Tại sao ban đầu không giết bà ấy ?    - Tôi định để bà ta tự sinh tự diệt , đau đớn gấp vạn lần những gì mẹ tôi phải trải qua . Nhưng sau đó để khống chế cậu , hắn đành duy trì sự sống cho bà ta . Cách tốt nhất cho bà là không nên tỉnh lại . Cuộc gặp gỡ chẳng được như trong tưởng tượng của Ngụy Thương  . Người nằm trên giường không có dấu hiệu của sự sống ngoài những hơi thở yếu ớt . Cậu cười khổ , đưa tay lên lau dòng nước mắt mặn chát . Lý Tống Khiêm chẳng để cậu ở lâu , trực tiếp kéo cậu ra khỏi phòng .