Chiếc Bông Tai Định Ước
Chương 5
Là anh?
Tô Mộng lần đầu tiên bước vào văn phòng của tổng giám đốc, nhìn thấy cái người ngồi ở vị trí kia thì không khỏi giật mình.
Âu Dương Hoa nhìn Tô Mộng nét mặt không có phản ứng gì, tình huống này hắn đã sớm dự kiến trong lòng từ lâu, nhìn lại cô, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng. Từ sau khi gặp cô trong nhà ăn, hắn đã hy vọng là có thể gặp lại nhau, nhưng cô lại xin nghỉ việc mấy ngày liên tục, nghe Tô Vân nói, cô xin nghỉ, không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì bồi thường một người đàn ông, điều này làm cho Âu Dương Hoa trong lòng rất không thoải mái, tuy rằng hắn tự biết mình không có tư cách gì để nổi giận, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy tức giận. So với việc nhàm chán chờ đợi có được cơ hội gặp mặt cô lần nữa, chi bằng tự tạo cơ hội cho bản thân, điều cô đến làm công việc bên cạnh mình, không phải là rất tốt sao? Chính vì thế, Tô Mộng đã trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.
- Là tôi.
Âu Dương Hoa thản nhiên nói.
- Hôm nay rất đúng giờ, sau này công việc của cô chính là hỗ trợ cho thư ký La. Công việc của cô rất nặng, một người làm khó tránh khỏi mệt mỏi, cụ thể cô cần làm cái gì, thư ký La sẽ giải thích rõ với cô. Nếu không có việc gì nữa, cô có thể ra ngoài.
Bề ngoài thì là giải quyết công việc chung, nhưng mặt khác lại che giấu sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt trong nội tâm hắn.
- Ưm, tổng giám đốc, tôi muốn hỏi ngài một câu tại sao lại là tôi?
Tô Mộng hỏi điều này bởi vì cô đã nghi hoặc chuyện này suốt cả ngày nay rồi.
- Sau này em có thể gọi tôi là Âu Dương.
Nghe cô gọi là tổng giám đốc, hắn cảm thấy không được tự nhiên.
- Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô đáng tin cậy.
Lý do này thực ra chỉ là thứ yếu, điểm trọng yếu hơn cả mà hắn đang nghĩ tới lúc này chính là mỗi ngày đều có thể trông thấy cô, có điều lý do này hắn chỉ có thể giữ trong lòng.
- Tại sao lại tin cậy tôi?
Tô Mộng mặc dù đối Âu Dương Hoa có loại cảm giác quen thuộc, nhưng bọn họ có thực thân thuộc vậy chưa?
- Bởi vì chúng ta là bằng hữu(1).
Cái cách Âu Dương Hoa trả lời thật nằm ngoài suy đoán của Tô Mộng, bằng hữu? Chỉ bởi vì giúp hắn trong một lần say rượu, sau đó tại nhà ăn trao đổi qua loa vài lời, cô đã được đánh giá là bằng hữu đáng tin cậy sao? Nếu là người khác thì cô đã nghi ngờ, nhưng là hắn, cô thấy có thể tin tưởng, hắn đâu có lý do gì. Có điều, Tô Mộng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, đối với hắn, cô biết rất ít, chẳng có là bao, nhưng trực giác nói với cô rằng, hắn là một người có thể tin cậy.
- À
Tô Mộng khẽ đáp, chuẩn bị đứng dậy đi tìm thư ký La
- Có chuyện này, tôi quên, chuyện này em không nên kể với Tô Vân.
Âu Dương Hoa đột nhiên nhớ tới, cô gái ấy luôn nhiệt tình quá trớn, cô ta quả thực đáng ghét, nếu không phải vì cô ta và Tô Mộng là bằng hữu thì hắn cam đoan, tuyệt đối sẽ không bao giờ hắn thèm để ý đến cô ta.
- Vì cái gì? Vân là người rất tốt!
Tô Mộng có chút khó hiểu.
- Không vì cái gì hết.
Âu Dương Hoa không muốn giải thích.
- Anh vì sao luôn đem tất cả giấu ở trong lòng vậy?
Tô Mộng nhận ra được, hắn cho dù có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không sẵn sàng nói ra. Hẳn là hắn rất cô độc. Cô luôn cảm giác được ở hắn vẻ cô đơn, chưa bao giờ nhìn thấy cái dáng vẻ tươi cười ở hắn. Giống như cô vậy, người mà cô có thể tính là bạn thân cũng không có được mấy người, hắn rốt cuộc là có bạn hay không?
Âu Dương Hoa trầm ngâm.
- Kỳ thực có rất nhiều thời điểm, chúng ta không phải là không có bạn bè, mà là do anh không xem họ như bạn bè, kết quả, họ cho dù là có muốn làm bạn với anh cũng không được.
Tô Mộng nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của hắn, cảm thấy khó chịu khôn tả, có thể một ngày nào đó hắn sẽ mở lòng!
- Tôi không tìm thấy cô ấy, cũng không biết cố ấy đi đâu, thật sự không có chút thông tin nào... Tôi không thể tìm cô ấy....
Âu Dương Hoa nghĩ tới Tô Mộng, tâm trạng có phần hụt hẫng, nói năng lộn xộn.
- Đừng buồn nữa, được không?
Hắn cứ như vậy, nhất định là bây giờ đang rất đau lòng.
- Là tôi không tốt, không nên nói năng lung tung như vậy, anh đừng để ý, cũng đừng giận nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, Tô Mộng quả thực không biết nên làm gì bây giờ.
Im lặng.
Tựa hồ qua một lúc lâu, Âu Dương Hoa cuối cùng cũng đã khôi phục lại như bình thường, lại là cái dáng cao cao tại thượng(2), khôn khéo tài giỏi của ngài tổng giám đốc. Âu Dương Hoa kinh ngạc vì cảm thấy bản thân vừa mới thất thố, hắn là người giỏi che giấu cảm xúc, vậy mà lại không giấu được cô, chính cô đã tác động tới cảm xúc của hắn. Có thể bộc lộ mình, hắn cũng cảm giác được đó là điều tốt, hắn không phủ nhận là cô có thể hiểu được hắn, có lẽ cô chính là thiên sứ mà ông trời đã phái xuống(3), cũng giống như Mộng của hắn, chẳng phải cả hai người đều tên là Tô Mộng sao? Kỳ thực khi quyết định điều chuyển cô sang đây, hắn chính là đã quyết định mở rộng tấm lòng với cô, xem cô như là tri kỷ, không phải là vậy sao? Âu Dương Hoa lại một lần nữa phát hiện ra bản thân đang thất thần, nhìn đến Tô Mộng còn đang ngồi đối diện.
- Em có thể ra ngoài.
- Vâng.
Khẽ đáp, Tô Mộng ra ngoài, cô muốn đi tìm thư ký La. Nếu cứ ngồi lại đây, trái lại cô cảm thấy khó chịu, bởii vì cô quả thực không biết phải làm sao để đối mặt với hắn.
- Nhìn qua, cô cũng không có gì đặc biệt.
Đây chính là câu nói của thư ký La khi lần đầu tiên nhìn thấy cô. Lời nói này khiến cho Tô Mộng cảm thấy khó hiểu.
Cô ta tiếp luôn:
- Tôi rất lấy làm ngạc nhiên, ngoại trừ vài việc chung chung, tất cả cái khác đều không đáng nói, vì sao tổng giảm đốc đối với cô lại có vài phần ưu ái vậy.
- Ưmm... Tôi cũng không biết, có lẽ chỉ có tổng giám đốc biết mà thôi.
Tô Mông trả lời một câu ứng phó, chung quy thế nào thì cô cũng không thể nói, "có lẽ do tôi và tổng giám đốc là bằng hữu chăng?"
- Cô không muốn nói với tôi cũng không sao, tôi chỉ là có chút tò mò mà thôi.
La Lệ không tiếp tục đề tài này nữa, mặc dù đối với vấn đề này cô vẫn cảm thấy rất hứng thú, vài ngày trước tổng giám đốc bảo cô đem thông tin của Tô Mộng từ phòng lưu trữ tài liệu tới, khi đó cô đã thấy rất kỳ quái, tổng giám đốc vì sao mà đối với một nhân viên quèn trong công ty lại đặc biệt để ý đến vậy. Sau khi biết Tô Mộng đang nghỉ phép, thì hầu như ngày nào cũng hỏi Tô Mộng đã đi làm lại chưa. Ngay ngày đầu tiên Tô Mộng đi làm lại, tổng giám đốc liền giao cho cô vị trí trợ lý đặc biệt, xử lý văn kiện, nhưng La Lệ không hiểu, tổng giám đôc nói công việc của Tô Mộng do cô sắp xếp, thế nhưng phải thỏa đáng, không được phép khiến cho Tô Mộng phải chịu những áp lực do công việc. Quả thực, tổng giám đốc rất khác thường, giống như đã biến thành một người khác vậy! Trong thời gian làm việc chỉ nên nói chuyện công việc, La Lệ luôn có chừng mực, làm việc nhanh nhẹn, trước giờ đều luôn biết nên nói khi nào và nên làm việc gì. La Lệ giải thích cho Tô Mộng về công việc mà cô sẽ phải phụ trách một cách rất tường tận, từ những lời giải thích ấy, Tô Mộng cảm thấy thư ký La là một người rất giàu kinh nghiệm, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, đây đích thị là tác phong điển hình của một nữ cường nhân(4), đúng là cũng chỉ có nhân tài như vậy mới có thể đảm nhiệm được chức thư ký của Âu Dương Hoa.
Tại phòng trọ của Tô Mộng và Tô Vân.
- Này! Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, ngày đầu tiên nhậm chức, cảm giác như thế nào?
Tô Vân đang ngồi ở cạnh bàn gọt táo, thuận miệng hỏi.
- Còn có thể như thế nào?
Tô Mộng không muốn nói nhiều lắm, dù sao Âu Dương Hoa cũng không muốn để cho Tô Vân biết ------------ Dương Hoa chính là Âu Dương Hoa, càng nói càng dễ lộ.
- Tổng giám đốc có đúng là vô cùng anh tuấn không?
- Cũng tạm được!
Tô Mộng nói khẽ.
- Cái gì?
Tô Vân rõ ràng đang nâng cao âm vực lên hết cỡ.
- Cậu lại dám nói tổng giám đốc trông tạm được sao, lời này mà truyền ra ngoài, cậu nhất định sẽ bị chết đuối vì nước bọt của chị em phụ nữ trong công ty.(5)
- Vậy tớ nên nói cái gì đây?
- Chậc, cậu á, dù cho có đang đối diện với cả một anh chàng đẹp trai thì cũng không có chút cảm giác gì hết!
Tô Vân biết, Tô Mộng chưa bao giờ đàm luận về ngoại hình của một người đàn ông. Cho dù người kia có thật sự tuấn tú đến thế nào, thì trong con mắt của cô ấy, so với người thường cũng không có gì khác biệt lắm.
- Vậy cậu cảm thấy tổng giám đốc và Dương Hoa ai đẹp trai hơn?
- Cũng xấp xỉ nhau.
Sao Vân lại hỏi tới Dương Hoa, Tô Mộng chỉ sợ cô hỏi đến anh.
- Cho dù như thế nào thì tớ vẫn cho rằng Dương Hoa đẹp trai hơn, thế nào thì trong mắt của tớ cũng chỉ có Dương Hoa mà thôi, những người khác cho dù có "đẹp như tiên" thì tớ cũng không thèm quan tâm.
Nghe thấy Tô Vân phát ngôn ra được những lồi thề son sắt như thế này, Tô Mộng trong lòng không hiểu sao có chút sợ hãi.
- Cậu thật sự thích Dương Hoa như thế sao?
- Ừ.
Tô Vân trả lời một cách quả quyết.
- Dù sao thì anh là người đã khiến tớ phải chú ý, tớ chính là đã có cảm giác với anh.
- Vì cái gì?
- Có rất nhiều thứ không thể biết được là tại sao lại vậy!
Tô Vân trả lời có chút ý vị thâm trường(6).
- Hmm... tớ biết rồi.
- Cậu vừa mới nhận ra hả? Không phải tớ đã sớm nói với cậu rồi sao?
Xem ra trước đây Mộng luôn hoài nghi tình cảm của cô.
- Đúng rồi, cậu có nhìn thấy Dương Hoa không? Anh là trợ lý của tổng giám đốc, còn cậu là trợ lý đặc biệt có gì khác nhau nhỉ?
- Tớ không có thấy hắn.
Tô Mộng thực sự không muốn nói dối Tô Vân, nhưng đã đồng ý với Âu Dương Hoa, cũng chỉ có thể thực sự xin lỗi Vân mà thôi. Tô Mộng cố gắng nói giọng bình thường, chỉ mong sao Vân không nhận thấy vẻ bất an của cô.
- Lần sau nếu gặp anh ấy, cậu nhất định phải để ý nhiều hơn đó, sau đó về kể lại cho tớ, OK? Anh ấy quả thực rất lạnh lùng, mỗi lần tớ tới tìm, đều là không thèm để ý tới sự xuất hiện của tớ, nhưng biết làm sao, ai kêu tớ thích anh ấy?
Tô Vân khi nhắc tới Dương Hoa, vẻ mặt tươi cười xán lạn như đủ làm tan băng tuyết, cô cười ánh mắt càng long lanh. Lòng Tô Mộng trầm xuống, cô nên làm gì bây giờ?
------------
(1) Bằng hữu: bạn bè (cái này chắc chả cần ghi chú đâu nhi? Mà thôi kệ cứ ghi vào cho nó dài ;]])
(2) Cao cao tại thượng: chỉ những người luôn coi mình là cao quý, kiểu như luôn coi mình là nhất, coi ng khác đều không vừa mắt, thấp kém hơn (hic, hôm trước tớ nhầm, thực sự xin lỗi >.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
43 chương
17 chương
67 chương
80 chương
21 chương
28 chương
31 chương
19 chương