Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa
Chương 69
Trong lúc Chu Vận và Cao Kiến Hồng tranh cãi, Lý Tuân và Hầu Ninh cũng gục gặc ầm ĩ với nhau. Nói cho đúng là một mình Hầu Ninh nổi giận, nguyên nhân là Lý Tuân từ chối ra nước ngoài với cậu ta.
"Cậu còn muốn quay lại á?" Hầu Ninh không dám tin vào tai mình.
Hầu Ninh là người vô cùng cảm tính, chuyện gì cũng biểu cảm hết lên mặt. Giờ phút này mặt cậu ta đỏ bừng, giận đến mức môi mắt đều co giật như bị lên cơn động kinh.
"Sao cậu lại ngốc thế hả? Cậu thấy mấy đứa bạn cũ của cậu rồi đấy, một thằng thì chiếm đoạt công ty của cậu, một đứa thì vong ơn phụ nghĩa không chịu đưa tiền. Còn bạn gái trước của cậu nữa, cô ta đã chạy theo thằng khác từ lâu rồi. Cậu nói cho tôi biết cậu còn gì để lưu luyến, lúc cậu ở trong tù đâu có tính đàn bà như thế."
Lý Tuân chỉ ngồi bên giường hút thuốc.
Thật ra Hầu Ninh cũng để ý thấy, mấy ngày qua Lý Tuân khác hẳn với lúc trước. Lúc vừa ra ngoài, toàn thân anh chìm trong vẻ thù địch, bây giờ tuy vẫn thế nhưng bước chân anh đã kiên định, vững chãi hơn. Anh thờ ơ nhả khói thuốc.
Hầu Ninh nhỏ hơn Lý Tuân hai tuổi, từ bé đến lớn đều gầy còm nhưng được cái đầu óc thông minh, bị người ta bán đứng vào tù, trong ấy luôn bị bắt nạt, cũng may được Lý Tuân giúp đỡ. Cậu ta luôn cho rằng Lý Tuân và mình là cùng một loại người nên coi anh như chiến hữu, nhưng hiện tại Lý Tuân lại muốn không muốn kề vai sát cánh với cậu ta nữa rồi.
"Cậu có muốn ở lại đây với tôi không?" Lý Tuân hỏi.
"Không." Hầu Ninh cự tuyệt không hề nghĩ ngợi, "Đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài, cậu hoàn toàn không biết xã hội sẽ đối xử với những người như chúng ta thế nào đâu."
Lý Tuân im lặng. Hầu Ninh lại nói: "Huống chi cậu đã bỏ nghề lâu rồi, có biết muốn dùng cách chính đáng giành lại công ty đó phải tốn biết bao nhiêu thời gian không? Rõ ràng có cách giải quyết đơn giản hơn, sao phải cần như vậy?"
"Chẳng vì lý do gì cả." Lý Tuân vứt điếu thuốc xuống đất, giẫm tắt, "Tôi không thích đơn giản, khổ cực hay không cũng không quan trọng, cái tôi cần là tôi phải nuốt trôi được cơn giận này."
Anh nói chuyện rất điềm tĩnh, ánh mắt vừa đen vừa sâu.
Hầu Ninh đã bị xúc động với ánh mắt quyết tâm của anh rất nhiều lần, đây là ánh mắt mà người như cậu ta không bao giờ có được. Nó mang đậm tính xâm lược, như ngọn lửa đen mun, người không đụng phải không biết nó nóng đến cỡ nào còn người đụng phải thì đã sớm chồng chất vết thương.
Cuối cùng Hầu Ninh cố gắng thuyết phục lần nữa: "Chúng ta ra nước ngoài không được sao, ở bên đó cậu cũng có thể trả thù mà."
Lý Tuân: "Loại người này không đáng để tôi phải trốn tránh, tôi đi mới gọi là thất bại thảm hại đấy."
Một khi anh đưa ra quyết định thì sẽ không có bất cứ điều gì có thể thay đổi được.
Ánh mắt anh nhìn Hầu Ninh với sự kiên quyết: "Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu ở lại hay không?"
Hầu Ninh hoàn hồn, lưng lạnh toát mồ hôi.
"Không..."
Hầu Ninh nhớ lần đầu tiên mình ra tù, bản thân đã từng ảo tưởng có thể sống giống như "người bình thường", nhưng thực tế lại cho cậu vô số bài học cay đắng. Cậu lắc đầu quầy quậy, thậm chí trán rỉ mồ hôi.
"Không, tôi sẽ không ở lại, tôi không thể chịu đựng cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác như vậy. Lý Tuân, cậu chắc chắn sẽ hối hận."
Lý Tuân yên lặng nhìn cậu ta, còn Hầu Ninh nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu xem đi, sớm muộn gì cậu cũng đến tìm tôi thôi."
Hầu Ninh nói xong liền sầm cửa bỏ đi, tiếng đóng cửa chát chúa cả tầng lầu đều nghe rõ mồn một. Đống bình nhựa kế bên cửa bị chấn động đổ cả xuống, lăn lông lốc xuống tầng dưới.
Lý Tuân ngửa đầu, nằm vật ra giường. Căn phòng này quá cũ, trần nhà loang lổ mảng vôi vữa bị bong, ven trần còn có vệt nấm mốc nhạt. Anh nhắm mắt lại, mới ngồi một lát mà lưng đã hơi cứng còng, thử xoay cổ liền nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc. Anh tự giễu nghĩ, mình vẫn không được coi là cô đơn, ít ra cái lưng đày đọa này vẫn làm bạn với anh từ đầu đến cuối.
Một ngày nào đó giữa tháng, hiệp hội Internet Trung Quốc tổ chức đại hội Internet khóa thứ XIV tại thành phố này, địa điểm tổ chức là trung tâm hội nghị của khách sạn quốc tế Hoa Giang.
Chu Vận nhận được giấy mời từ một công ty trước đây từng cộng tác. Cô đến khá sớm, trước cổng kiểm tra thiệp chỉ mới có ba bốn người xếp hàng. Lối vào rộng lớn trải một tấm thảm đỏ mỏng, hai bên là poster của các công ty IT và công ty triển lãm tham gia đại hội. Poster của mỗi công ty đều sống động, có cả hình ảnh mã vạch hai chiều để quét tải ứng dụng, sau khi cài đặt thành công sẽ tặng USB, đồ sạc pin hoặc là nước ép trái cây.
Đúng lúc Chu Vận hơi khát, cô đến quét một app quản lý tài sản, nhân viên tiếp thị nhiệt tình đưa cho cô một đĩa trái cây. Chu Vận vừa bỏ miếng táo vào miệng vừa mở ứng dụng đã cài đặt xong rồi nhanh chóng thoát ra.
"..."
Chu Vận nuốt miếng táo, gỡ bỏ ứng dụng.
Những năm qua ngành công nghiệp internet phát triển nhanh chóng, mô hình thương mại điện tử P2P(1), O2O(2) thế hệ mới từng bước hưng thịnh, cuộc sống của mọi người cũng theo đó xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Công ty IT mô hình nhỏ thi nhau thành lập như măng mọc sau mưa. Đại hội internet lần này cũng thế, phần lớn công ty đến tham gia đại hội đều mong muốn tìm cho mình con đường phát triển, nâng cao lượng tiêu thụ hoặc là chiêu mộ nhân tài.
(1) P2P (Peer-to-Peer): Việc kinh doanh thương mại điện tử được thực hiện giữa hai nhóm đối tượng trong đó người bán và người mua đều là cá nhân.
(2) O2O (Online-to-Offline): Là một mô hình chiến lược kinh doanh nhằm lôi kéo khách hàng tiềm năng từ các trang web thương mại điện tử trực tuyến sang cửa hàng/hệ thống phân phối truyền thống trong đời thực.
Chu Vận đi đến hội trường, đại hội vẫn trong giai đoạn chuẩn bị.
Tập đoàn Hoa Giang giàu có hùng mạnh, cả trung tâm hội nghị được trang trí vô cùng hoành tráng. Để tạo nên hiệu ứng công nghệ cao, những cánh cửa sổ sát đất ở bốn vách tường cao gần mười mét đều được màn dày che kín không để ánh sáng lọt vào. Trần nhà trang trí ba chiếc đèn magic ball to lớn, xoay chiếu đủ sắc màu rực rỡ. Hội trường có đến nghìn chỗ ngồi, trên mỗi chiếc ghế đều được phủ vải trắng, bên dưới đặt một chiếc túi, trong đó là nội dung, giải thưởng và giới thiệu khách VIP của đại hội lần này.
Chu Vận tìm chỗ ngồi xuống, mở danh sách giới thiệu khách VIP ra, tấm đầu tiên là ảnh Phương Chí Tịnh tinh thần hăng hái. Cát Lực là một trong năm công ty được mời tham gia đại hội, cũng là công ty mà tập đoàn Hoa Giang chuẩn bị đầu tư nên vị trí được xếp hàng đầu tiên nằm ngay chính giữa, ghế cũng khác với phía sau, ghế dựa da trắng muốt kiểu Âu vô cùng sang trọng quý phái.
Cô không xem giới thiệu mà đóng ập lại ngay. Cô đến đây để chờ Lý Tuân, cô có dự cảm hôm nay anh sẽ đến.
Khoảng thời gian trước cô có thử liên lạc với Lý Tuân, nhưng không thành công, cứ như thể anh bốc hơi khỏi thế gian vậy. Hỏi Nhậm Địch và Phó Nhất Trác họ nói cũng không tìm được anh đâu. Khi ấy Chu Vận mới ý thức được kể từ khi Lý Tuân ra tù, mọi cuộc gặp mặt đều do tự anh chủ động tìm đến. Ngược lại lúc họ muốn liên lạc với anh, căn bản không tài nào tìm thấy.
Phát hiện ra điều này khiến cô cảm thấy hơi buồn cười. Anh luôn như vậy, lúc nào cũng là phía nắm quyền chủ động, tất cả mọi người đều phải xem tâm trạng của anh.
Phó Nhất Trác nói đúng, có những thứ đã ngấm vào cốt cách sẽ không thể nào thay đổi được.
Sau một tuần liên tục tìm kiếm không có kết quả, Điền Tu Trúc đề nghị cô ra ngoài giải sầu. Khi đó trùng hợp đại hội internet được tổ chức, Chu Vận nhận được thiệp mời, thấy tin công ty Cát Lực sẽ làm đại biểu tham dự.
Cô định gọi cho Lý Tuân, nhưng vẫn không sao nhớ ra dãy số chỉ nhìn thoáng qua một lần khi cướp điện thoại của Hầu Ninh gọi cho anh lần trước.
"Nếu em có thể nhớ được cái này thì anh đã trở về Pháp rồi." Điền Tu Trúc cười nói.
Chu Vận chợt nhận ra hàm ý trong câu nói của Điền Tu Trúc.
Điền Tu Trúc là người rất chu đáo, sự chu đáo của anh cũng thấm sâu vào cốt cách. Anh sẽ không khiến người ta khó chịu, cũng sẽ không khiến người ta khó xử, anh yên tĩnh như vườn hoa Monet, bản thân cũng rất tốt đẹp.
Chu Vận quen biết anh đã nhiều năm, cũng mang ơn anh rất nhiều.
"Tại sao không nói gì thế." Điền Tu Trúc quay lưng về phía cô, ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế gỗ cao màu vàng nhạt, lưu loát vẽ tranh sơn dầu. Anh vẽ xong nét cuối cùng, quay đầu lại, nói với vẻ thoải mái, "Nói giỡn thôi, anh không đi đâu."
"Như vậy sẽ làm anh thấy khó xử sao?" Chu Vận hỏi.
Tuy họ không hề chính thức quen nhau, nhưng Chu Vận thừa nhận, tình cảm của họ đã vượt qua tình bạn bình thường. Bản thân cô cũng rất bất ngờ, Lý Tuân ra tù đã gây kích động cho cô hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Giống như trong chiến trường hỗn loạn bỗng có người dựng quân kỳ, dù tình thế thảm hại cỡ nào nhưng cô vẫn dấy lên nguồn sức mạnh chiến đấu.
Cô nôn nóng chuẩn bị nhảy xuống hố, đã lâu lắm rồi cô không để ý đến sự nghiệp như vậy.
Chu Vận nói với Điền Tu Trúc: "Em không thể bỏ mặc công ty đó và Lý Tuân, em nhất định sẽ đi tìm anh ấy."
Điền Tu Trúc: "Vậy thì sao, em đi tìm cậu ấy vì công việc, hay là tìm cậu ấy để yêu đương?"
Chu Vận nhìn anh nói: "Bất kể vì điều gì, em cũng sẽ dốc hết tinh lực vào chuyện đó, anh đừng lãng phí thời gian vào em, chuyện này không công bằng với anh."
Điền Tu Trúc không nhịn được cười: "Sao em lại thành thật thế hả?"
Chu Vận im lặng.
"Được rồi, đừng khẩn trương." Điền Tu Trúc mặc áo sơ mi trắng, trông rất ôn hòa, "Em suy nghĩ quá phức tạp về mối quan hệ giữa người với người rồi. Anh ở lại quốc nội là vì yêu cầu của công việc. Và cả, anh ở bên cạnh em cảm thấy rất thoải mái, chúng ta trợ sức cho nhau, chỉ đơn giản vậy thôi."
Có lẽ vì sống ở nước ngoài nhiều năm, Điền Tu Trúc rất thẳng thắn trong chuyện tình cảm, anh rất hiếm khi lòng vòng quanh co, luôn trực tiếp bày tỏ ý nghĩ của mình.
Anh lại nói: "Cậu ấy vừa ra ngoài em đã như bị tiêm thuốc kích thích vậy."
Quả thật Chu Vận phải thừa nhận chuyện này.
"Để anh nghĩ nhé." Điền Tu Trúc nói, "Thật ra có khi cộng sự hợp tác càng ăn ý lại càng khó đến với nhau, trong phim truyền hình đều như vậy. Bây giờ cùng lắm bọn em chỉ là chiến hữu, so với tình yêu, mục tiêu mới là thứ quan trọng nhất đối với cậu ấy."
Chu Vận dời mắt, cô nhìn tai nghe đang đặt trên bàn. Lúc Điền Tu Trúc vẽ tranh rất thích nghe nhạc, tuy nhiên đó tình huống không có cô ở đây.
Điền Tu Trúc nhẹ giọng nói: "Nhưng giữa em và anh mãi mãi không có thứ gì có thể quan trọng hơn tình yêu. Bản thân anh rất lười, không có mục tiêu theo đuổi xa vời, đối với anh gia đình là tất cả. Anh có thể vì nó từ bỏ hết mọi thứ, đây là điều anh có thể cam đoan với em, nhưng cậu ấy thì không thể."
Điền Tu Trúc nhìn cô, ánh mắt dịu dàng ngay thẳng. Anh rất ít khi nói dối, cũng không tính toán chi li trong chuyện tình cảm. Anh chịu được thiệt thòi trong tình yêu, điều này khác với Lý Tuân.
Điền Tu Trúc lại cầm lấy bảng màu và cọ vẽ, trong thời gian ngắn màu nước đã đóng một màng mỏng, anh dùng cọ nhẹ nhàng gạt đi.
"Giấc mộng của bọn em năm đó đã kết thúc trong tình huống thê thảm như thế, có chấp niệm cũng bình thường thôi. Dù khác nghề như cách núi nhưng anh vẫn hiểu được đạo lý này, là con người ai cũng có tham vọng trèo lên đỉnh cao vinh quang, và người càng tài giỏi lại càng khó chịu được cảnh chí lớn chưa toại."
Anh pha màu xong, tiếp tục vẽ bức tranh sơn dầu những nét xanh biếc tươi đẹp nhất. Anh nói đùa: "Trước kia anh nói em không đủ xấu xa, không trả được thù. Bây giờ người đủ xấu đã xuất hiện, em mau mượn sức cậu ấy rút chiếc dằm ấy đi. Sau đó chúng ta trở về Pháp, sống cuộc đời bình yên. Phụ nữ không nên dành cả đời mình cho chuyện chém giết, như vậy rất đáng thương."
Truyện khác cùng thể loại
193 chương
16 chương
107 chương
4 chương