Chích Thị Vi Nhĩ
Chương 4
Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy Vân Dạ, mười chín năm đã qua.
Nhưng nếu gọi là chân chính quen biết, thì là từ lần thứ hai gặp mặt, đến nay cũng đã mười ba năm.
Vân Dạ, ta nhớ rõ lần đầu tiên thấy ngươi, dường như là chuyện trước kia đã xa, rất xa…
Lúc ấy nghĩa huynh và chị dâu ôm một đứa bé mới sinh không lâu là ngươi tiến cung bái kiến phụ hoàng. Phụ hoàng nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của ngươi, Người rất vui. Ta tò mò, liếc mắt một cái, liền nhìn thấy ngươi hai tròng mắt đen bóng chuyển động, kìm lòng không được muốn trêu đùa với ngươi.
Nghĩa huynh thỉnh phụ hoàng đặt tên, phụ hoàng thấy ta ở bên liền cao hứng, nói, “Không bằng để Kha nhi đặt tên đi.”
“Để cho ta đặt tên sao?” Thật sự là tân kỳ.
“Đứa nhỏ là con của huynh trưởng ngươi, đương nhiên là cháu của ngươi. Ngươi là thái tử, sau này là hoàng đế. Tương lai hoàng đế cũng sẽ có tiểu oa nhi (đứa bé, đây là cách gọi yêu trẻ con), cũng có thể đặt tên a.” Phụ hoàng cười tủm tỉm nói.
“Đúng vậy nha. Thỉnh thái tử điện hạ đặt tên cho hắn đi.” Chị dâu cũng cười cười
“Bất quá hoàng nhi ngươi cần phải đặt tên hay a, đứa nhỏ này sau này là Chiêu Dương hầu mà.” Phụ hoàng sợ học vấn của ta còn ít, không yên tâm, còn cố ý nhắc nhở
“Ta muốn đặt cho hắn cái tên ta thích.” Ta bắt lấy đôi tay nhỏ béo đô
Hừ! Phụ hoàng cư nhiên xem thường ta. Ta đường đường là hoàng thái tử của Minh Nguyệt Vương triều, năm tuổi học kinh tứ thư, chương luật cung pháp, thơ từ thi họa bên nào cũng đều đã học, Quang thái phó còn có bảy tuổi mới học mà. Cho nên tương lai ta nhất định là bụng đầy kinh luân, học phú ngũ xa, hùng tài đại lược… là một thế hệ minh quân.
Ân… Tuy rằng hiện tại ta mới sáu tuổi, tự (chữ) còn chưa nhận thức được toàn bộ…
“Đặt tên nào thì hảo?” Nhất định phải hảo hảo suy nghĩ một chút.
Xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô, thật sự là đáng yêu a!
Không biết Vân Ly đệ đệ trước đây có phải hay không cũng đáng yêu như thế?
Nhớ rõ lúc ấy, ta nhìn ngươi, tròng mắt ngươi tối như mực, quay tròn chuyển động, cảm giác tựa như đang ngắm bầu trời đêm tối. Vốn định đặt cho ngươi tên cùng giống như thế, rồi lại cảm thấy hơi khuôn sáo…
Nghĩ lại đang lúc thoáng nhìn chị dâu ở một bên bên cười phong hoa tuyệt, nhớ tới trong tên của chị dâu cũng có chữ Dạ…
Thế là ta đặt tên Vân Dạ, trở thành tên ngươi
…
“Ngươi là ai?” ngữ khí lạnh lùng, thanh âm non nớt vang lên
Quay đầu lại, khắp núi cả, trong vườn hoa sơn trà màu trắng, bóng dáng người nho nhỏ ở đằng xa
Ta mỉm cười nhìn ngươi
“Ta là Vân Kha.”
Thời gian thấm thoát, khi chúng ta gặp lại, cũng là lúc hoa sơn trà trong vườn nở rộ
Sau khi ngươi sinh ra không lâu, tại biên cảnh quốc gia phía Đông của ta là Nam Hải quốc, Viêm quốc xúi giục cùng nhau liên thủ, bắt đầu không ngừng mở rộng qui mô xâm chiếm quốc gia ta. Nam Hải quốc này tuy nhỏ, cuộc sống nghèo khó, nhưng nhân dân lại dị thường dũng mãnh. Lại thêm vị trí địa lý ưu việt, dễ thủ khó công, có Viêm quốc làm chỗ dựa, cho nên không có sợ hãi xâm phạm vào biên cảnh Minh Nguyệt vương triều
Quốc gia của ta, phía Đông Nam là vùng duyên hải luôn luôn có hải khấu dị quốc (cướp biển của nước khác), lưu phỉ quấy rầy. Thật đúng là họa vô đơn chí. Cứ thế, phụ hoàng không thể không đem đệ nhất võ tướng, phụ thân của ngươi, nghĩa huynh của ta, Chiêu Dương hầu Vân Hạo điều đi phòng thủ.
Lại nói tiếp, chị dâu là đệ nhất cáo mệnh phu nhân, cũng đi theo tướng quân, muốn mang ngươi theo.
Nghe nói năm đó tuổi ngươi còn nhỏ, thân thể gầy yếu, không thể đi theo. Chị dâu lại quyết tâm đến đem ngươi vừa tròn một tuổi, phó thác cho đệ đệ duy nhất, cậu ngươi -cốc chủ Vạn Hoa Cốc – Thẩm Băng Phong tạm thời nuôi nấng.
Nghĩa huynh cùng chị dâu ở nam cảnh biên quan phòng thủ nhiều năm, vẫn giao tranh cùng đám giặc cỏ Nam Hải, Viêm Quốc, cố gắng giữ gìn bình an nơi biên giới. Cuối năm thứ tư, Phụ hoàng đã dự trù nhiều năm, Người quyết định phải thanh trừ hậu họa, cũng thân chinh dẫn quân mang theo lương thảo tới chỗ Chiêu Dương hầu. Cuối hè năm đó, Phụ hoàng phát binh, bất ngờ đánh Nam Hải.
Sau đại chiến năm đó, quân Nam Hải hoàn toàn bị tiêu diệt, Viêm quốc vì thế mà suy tàn theo
Đến đây, cuộc chiến kéo dài gần 5 năm cũng tới hồi kết.
Nghĩa huynh cùng chị dâu vu trở về thủ đô.
Nghĩa huynh trở về triều đình làm nhiều việc vặt, chị dâu lại muốn sửa sang phủ đệ một lần nữa sau nhiều năm rời đi, cho nên thẳng đến một tháng sau, mới có thời gian đi Vạn Hoa Cốc đón đứa con nhiều năm không gặp trở về
Ngày đó, ta cố ý đến thăm ngươi, đứa bé mang cái tên ta đặt.
Vừa mới vào phủ cùng nghĩa huynh và chị dâu hàn huyên, nghĩa huynh bảo hạ nhân (người hầu) mang ngươi tới gặp ta, lại chậm chạp không thấy người đến. Vừa hỏi mới biết, không tìm thấy tung tích của ngươi, bọn hạ nhân cuống cuồng chạy đi tìm ngươi.
Nghĩa huynh cùng chị dâu tất nhiên là lại lo lắng. Ta liền bảo bọn họ đi tìm, không cần để ý ta.
Một mình ở đại sảnh cũng có chút nhàm chán, ta liền lững thững bước đi thong thả ra tòa viện, rồi chân lại đưa tới hậu viện.
Nơi này là một vườn trà bên sườn núi núi nhỏ. Đại khái bởi vì nghĩa huynh cùng chị dâu nhiều năm xuất chinh, phủ đệ cũng không quản lí, nơi này là địa phương hẻo lánh, tất nhiên cũng không cần thiết sửa sang lại. Khắp núi này, toàn bộ là màu trắng của hoa sơn. Liếc mắt nhìn lại, ta như phiêu trong như một biển mây vô biên, tráng lệ khôi mỹ.
Ta si ngốc ngắm cảnh, chợt nghe thanh âm của ngươi ở phía sau.
Ta nhớ rõ khi đó, ta sửa sang lại quần áo cho ngươi, dắt tay nhỏ bé của ngươi.
“Cha, nương ngươi đang ở tiền viên tìm ngươi. Muốn làm cho bọn họ đi tìm, không biết ngươi chạy đi đâu, họ đang lo lắng đấy. Nhìn ngươi như vậy, nhất định là muốn đi chơi. Ngươi không sợ phụ thân sẽ phạt ngươi sao?”
Ngươi nhíu mày, biểu tình phi thường đáng yêu.
“Phụ thân nếu phạt ta, ta trở về Vạn Hoa Cốc tìm cậu đi. Dù sao ở nơi này cũng không ai chơi với ta, hảo buồn.”
“Ngươi đi rồi, nương ngươi sẽ nhớ ngươi.”
“Nương sẽ không đâu. Ta từ trước đến nay ở cùng một chỗ với cậu, cũng không thấy nàng đến xem quá ta vài lần. Ta ở Vạn Hoa Cốc muốn làm cái gì thì làm cái đó, so với ở nơi này thích hơn. Ta muốn về đó ai cũng lưu không được, nương ta cho dù không muốn cũng không có biện pháp, dù sao ta cũng không nghĩ là nàng không muốn.”
Ngữ khí của ngươi ngay thẳng khờ dại, cũng không có ý oán giận, chỉ đơn giản nói ra cảm thụ của mình mà thôi.
Nhưng ngược lại làm cho ta có chút không yên lòng.
Ngươi, tuổi nhỏ bên cha mẹ mà có cảm giác xa lạ, không biết có phải trời sinh tính cách như thế, hay là tại hoàn cảnh.
Nghe nói Thẩm Băng Phong là một người cao ngạo. Từng là minh chủ võ lâm của cả Vân, Tây, Mộc quốc, không chỉ có võ công cao cường, thâm sâu khó lường, lại y thuật trác tuyệt, thiên hạ đệ nhất. Nhưng tính tình cao ngạo, kiệt ngạo không đàn. Mặc dù từng một lần danh khuynh thiên hạ, lại đột ngột tuyên bố rời khỏi giang hồ, từng phát thệ, vĩnh viễn không trở lại giang hồ. Ở Vân quốc, trong một cốc nhỏ đặt tên Vạn Hoa Cốc, tự phong Cốc chủ, từ nay về sau không còn liên quan tới giang hồ thế sự.
Ngươi được người như vậy nuôi nấng nhiều năm…
Kỳ thật lúc ấy tuổi ta còn nhỏ, mặc dù không rõ có gì lo lắng, nhưng ta dường như vẫn cảm giác có cái gì đó không ổn.
Trở lại đại đường, nghĩa huynh cùng chị dâu thấy chúng ta dắt tay tiến vào, ngạc nhiên không thôi.
Sau đó ta mới biết, ngươi không thích người khác thân cận với mình, có lẽ trời sinh tính cách như thế, bất luận là cha mẹ dưỡng dục ngươi nhiều năm hay cả người cậu thân cận ngươi cũng không ngoại lệ.
Lúc đầu ta thường xuyên tới tìm ngươi, rồi ngay cả anh trai và chị dâu đều cảm thấy phiền toái, để ta mang ngươi vào cung, cùng ở Chiêu Hoa điện.
Từ đó về sau ngươi bên ta, như hình với bóng, ra tắc cùng xa, nhập tắc cùng thực. (đi thì cùng đi mà ở thì cùng ở)
Đầu mùa đông, ngươi trở về Vạn Hoa Cốc, ở đây bốn mùa đều như mùa xuân ấm áp, không hề có cái giá lạnh như ở kinh đô. Ta cũng đi cùng ngươi, từ đó về sau ngươi công khai “Tiến dần từng bước”. Một bên giường của ta có thêm một người nằm
Ngươi thích hai tròng mắt ta đến cực điểm, cứ ngắm mãi không thôi.
Ta cũng từng nhìn gương.
Ta chỉ cảm thấy mặc dù hai tròng mắt hữu thần, nhưng ánh sáng màu so với người thường nhạt nhẽo.
Tinh tế xem lại, cũng thấy kỳ quái. Nhớ rõ khi còn bé hai tròng mắt không có chỗ nào quái, chỉ là màu rám nắng bình thường. Nhưng tuổi dần dần lớn hơn, con ngươi càng nhạt màu hơn. Lúc nào như ánh nắng lưu động, chiếu ra tia sáng kỳ dị, như ngọc lưu ly. Nói là như thế, ngươi yêu như điên.
Ngươi theo ta cùng chỗ hai năm, ta cưng chiều ngươi, yêu ngươi.
Đem Chiêu Hoa điện đổi tên thành Vĩnh Dạ cung. Ý là từ nay về sau tất cả nơi này chỉ vì Vân Dạ, của Vân Dạ
Ngươi cũng không nói, nếu ngươi không ở, ta ở nơi này lại có ý nghĩa gì? Không bằng quay về Vạn Hoa Cốc tự do tự tại
Ta cười hỏi, ngươi muốn giải thích thế nào?
Ngươi nhướng mày, Vĩnh Dạ có ý nghĩa là Vân Kha vĩnh viễn cùng Dạ Nhi ở một chỗ.
Ta gật đầu.
Hai tròng mắt ngọc của ngươi đầy ánh sáng, ngươi ôm cổ ta, không chịu buông…
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
26 chương
22 chương
72 chương
153 chương
19 chương