Chăm chú nhìn mưa to ngoài cửa sổ, Vân Kha nhăn mày Phúc Khí mang dược tiến vào, thấy Hoàng Thượng vẻ mặt ưu sắc nhìn ra bên ngoài, thầm than. Phúc Khí là người sau khi Hoàng Thượng đăng cơ mới luôn theo bên người hầu hạ, đối với chuyện Hoàng Thượng và Chiêu Dương hầu cũng không rõ ràng lắm. Hắn vẫn cảm thấy Hoàng Thượng là vị nam tử bình thường, giống như là nước. Lúc lên triều là nước biển khôn cùng, vô luận có bao nhiêu dòng nước ngầm chảy xiết chảy bên dưới, trên mặt hồ vẫn gió êm sóng lặng. Sau khi hạ triều hắn biến thành hồ nước, sáng ngời nhu hòa, phát ra vẻ yên lặng. Hắn vẫn luôn nghĩ Hoàng Thượng tính tình luôn như vậy ôn ôn thản nhiên, như chưa bao giờ biết có mừng rỡ đại bi. Trước kia với Thương Nghi, Hoàng Thượng như hồ nước thanh thanh, tình cảm của Hoàng Thượng với Thương Nghi như nước từng giọt nhỏ chậm rãi tràn ra, mặc dù nông cạn, lại thư thái di chuyển lâu. Nhưng bây giờ với Chiêu Dương hầu, trên mặt hồ bình yên kia dường như nổi lên cuồng phong mãnh liệt, cuối cùng phá tan những lỗ hổng, hồi lâu trên mặt hồ có từng trận hồng thủy phá vỡ những con đê kiên cố. Lúc này hắn mới phát giác, nguyên lai Hoàng Thượng bình tĩnh ôn hòa lại che dấu nhiều tình cảm đến thế. “Chủ tử, nên uống dược.” Vân Kha nhìn chén thuốc trong tay Phúc Khí, cầm lên chậm rãi uống ngay. Không nghĩ tới mình cuối cùng có ngày mình quay lại uống dược Tuy rằng vì tróc nã thích khách cùng nội gian đã tỉ mỉ an bài thỏa đáng, nhưng nếu không trả một cái giá lớn làm sao có thể khiến đối phương mắc mưu… Chính mình phải giả trang đi tuần thành, chịu một chưởng của thích khách, thương thế nghiêm trọng, dẫn xà xuất động, mất mấy ngày công phu, cuối cùng mới có thể bắt được nội gian tiềm tàng ở kinh thànnh nhiều năm diệt sạch. Một chưởng kia tuy rằng đã có chuẩn bị, thương thế không nặng nhưng vẫn khiến bệnh cũ nhiều năm trước tái phát. Trong buổi lễ lớn năm đó gặp chuyện, địch nhân đâm một kiếm xuyên thấu cơ thể. Tuy rằng không lấy mạng ngay lập tức nhưng thương thế không thể xem nhẹ. Lúc ấy phần đông thái y luống cuống, ngay cả cửu chuyển kim thâu cũng không dám sử dụng, liền là bởi vì thương thế quá mức trầm nặng, thi châm lấy hết đi tất cả sức lực, chỉ sợ hồi quang phản chiếu xong sẽ sớm quy thiên. Cho nên vẫn chỉ trông cậy vào duyên mệnh quả cùng cỏ linh chi điều trị. Khi bản thân tỉnh lại, lại chưa từng hảo hảo nghỉ ngơi. Quốc sự, gia sự, tang sự, chiến sự đồng loạt ập đến, thể xác và tinh thần lao lực quá độ, thương thế nặng, thật lâu không chuyển biến. Khi đó là năm mười bốn tuổi gặp tai họa, bệnh cũ lưu lại. Cũng may là vua của một nước, trong cung linh đan diệu dược nhiều vô cùng, dùng chi không kiệt, ngày sau cẩn thận điều dưỡng, thận động ***, cấm kỵ mừng rỡ đại bi. Dần dần…chính mình cũng đã quên nhiều chuyện trước đó. Chính là từ khi Dạ Nhi trở về, quá nhiều sự tình phát sinh. Lo lắng, ưu sầu, phẫn nộ, vui sướng, bàng hoàng, đủ loại tình cảm tiềm tàng trong đáy lòng đã cất giữ nhiều năm nhất tề trào ra. Hơn nữa vất vả lâu ngày u buồn, cuối cùng rốt cuộc áp chế không được, bệnh cũ chợt bộc phát. Năm đó dược kia cũng là không thể tái dùng, hiện giờ, cũng chỉ hảo hảo dựa vào dược liệu trân quí, chậm rãi bổ thân điều dưỡng. Phúc Khí nhìn Hoàng Thượng sắc mặt tuy rằng hơi tái nhợt nhưng ánh mắt như đang nhìn một nơi xa xăm, cảm thấy sầu lo. Hoàng Thượng trước đó vài ngày ở hoàng thành vì dọn sạch thích khách, nhiều ngày chưa chợp mắt, tình hình thực tế mất chứa nhiều tâm lực. Cũ tật tái phát, Hoàng Thượng lại không chịu hảo hảo nghỉ ngơi, trên mặt tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng có người nào không biết kỳ thật Hoàng Thượng lo lắng Chiêu Dương hầu. Xử lí việc thích khách thỏa đáng, đem sự vụ hoàng thành giao cho hai tể tướng cùng Khánh vương, che dấu tai mắt mọi người, chỉ mang mình cùng vài tên Nguyệt Ẩn lặng yên đi về phía Nam. Này một đường bôn ba, ngay cả dẫn theo đại lượng dược liệu cùng các ngự y trong hoàng cung nhưng Hoàng Thượng lại đi đường vất vả. Hôm nay nếu không có trận mưa to này sợ rằng Hoàng Thượng nhất định suốt đêm kiên trì đi, không đến được nơi sẽ không dừng lại. Hiện nay tuy rằng ở tại khách ***, nhưng vẻ mặt ưu sắc thế này nhất định là Hoàng Thượng lại nhớ tới Chiêu Dương hầu. Phúc Khí cảm giác kỳ quái. Nếu căn cứ manh mối Chiêu Dương hầu lưu lại suy đoán ra là người của Vạn Hoa Cốc mang đi, nói vậy bọn họ hẳn là sẽ không đối Chiêu Dương hầu bất lợi, Hoàng Thượng là vì cái gì vẫn lo lắng như thế? Dựa theo phân phó của Hoàng Thượng, Phúc Khí đã hạ rối hương trên người Phong Cực. Phong Cực quen thuộc tác phong làm việc của Vạn Hoa Cốc, chỉ cần hắn có thể tìm tới Chiêu Dương hầu, mình nhất định sẽ biết. Này dọc theo đường đi, bọn họ đuổi sát rối hương tung tích rối hương trên người Phong Cực để lại. Qua U Giang, gần đây chính là Thanh Châu. Phúc Khí tiến lên nhẹ giọng nói, “Chủ tử, sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Vân Kha mặt nhăn nhanh mày, “Phúc Khí, không biết tại sao, trẫm hôm nay trong lòng có chút bất an.” “Đó là ngài mấy ngày nay quá mệt mỏi. Ngài như bây giờ mệt nhọc, không chú ý nghỉ ngơi, chỉ sợ ngài sẽ ngã gục trước khi tìm được Chiêu Dương hầu.” Phúc Khí lo lắng nói. Vân Kha giống như không nghe thấy lời của hắn, đột nhiên đứng dậy, ở trong phòng bất an đi qua đi lại, rồi mới lại nhớ tới phía trước cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người. Phúc Khí không biết Hoàng Thượng suy nghĩ gì, đành phải ở một bên. Bên ngoài mưa gió dần dần tiêu tan, sắc trời đã tối đen, đêm mưa yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm tí tách của những giọt nước còn sót ra trên bậu của rơi xuống. Hoàng Thượng thần thái có chút khác thường khiến Phúc Khí bất an. Đột nhiên, Hoàng Thượng gập lưng, tay phải gắt gao đè lại ngực trái, sắc mặt tái nhợt. Phúc Khí kinh hãi vội bước lên phía trước đỡ lấy Hoàng Thượng, “Chủ tử, ngài xảy ra chuyện gì?” Vân Kha chỉ cảm thấy trong lòng bất an càng ngày càng mãnh liệt, giống như có sự tình không tốt sẽ phát sinh làm cho hắn khẩn trương không thở nổi. Dạ Nhi! Ngươi có phải hay không xảy ra chuyện gì? Ngươi hiện tại rốt cuộc đang ở nơi nào? Ngươi có bình an không? Vân Kha bắt lấy tay Phúc Khí, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, muốn nói cái gì, rồi lại không biết muốn nói cái gì, bởi vì loại cảm giác này không thể lý giải được bằng ngôn từ. Phúc Khí kích động đỡ lấy Hoàng Thượng, nhìn bộ dáng Hoàng Thượng không giống tật cũ phát tác, rồi lại không biết là duyên cớ gì. Đột nhiên, một tiếng gọi cùng với lo âu ở ngay bên tai Vân Kha vọt tới. Hắn mạnh đứng thẳng thân mình, gắt gao nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, trong bóng đêm mênh mông, trừ bỏ đêm tối mờ mịt, cái gì cũng nhìn không thấy… “Vân Kha…” Thanh âm kêu gọi kia như ảo giác rồi lại chân thật đến đáng sợ. Vân Kha cuối cùng duy trì không được. Phúc Khí hoảng sợ nhìn Hoàng Thượng ở phía trước cửa sổ ngốc lập một lát, đột nhiên một ngụm máu tươi nôn ra, sắc mặt trắng bệch… … Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, mấy con tuấn mã ở trong mưa bất an dậm chân một hồi. Trong đêm tối đen thi thoảng có vài tia chớp loé lên, bên trong miếu đống lửa gần lụi tắt. Vài thân ảnh mơ hồ ở bên trong chớp lên một lát, cuối cùng dần dần trầm tĩnh. Một mùi máu tươi nồng đậm chậm rãi từ trong ngôi miếu đổ nát tỏa ra…