Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135 Phó Tam trước đây chính là bởi bắt cóc Lục Quan Du mà bị bắt, sau đó những chuyện xấu của bang phái bị tra ra, lúc này mới phải ngồi tù. Thằng con trai bạch nhãn lang của lão đúng là tàn nhẫn, bang phái lão cực cực khổ khổ gây dựng đều mẹ nó bị làm hỏng, biến thành một công ty bảo an rách nát nào đó. Lần này là có một ít huynh đệ vốn có chút địa vị trong bang phái trước đây bị Phó Viễn âm thầm chỉnh đốn, tiền tới tay ngày càng ít, oán hận của bọn họ cũng nhiều lên, vì vậy hợp lực bảo lãnh Phó Tam ra, hi vọng lão có thể lần nữa nắm giữ bang phái. Sau khi ra ngoài Phó Tam ẩn nấp vài nơi xung quanh chỗ của Phó Viễn, lão phát hiện trực tiếp tìm tới Phó Viễn thực sự quá nguy hiểm, không bằng bắt cóc tiểu tình nhân của hắn, uy hiếp hắn giao ra bang phái. Ai ngờ thằng nhóc kia lại chạy khỏi nhà, hai người cãi cọ chia tay. Vốn dĩ cho rằng con đường này không đi được nữa, lão lại nhìn thấy thằng con xui xẻo nhà mình đứng hút thuốc trước Lão Công Ngụ. Lúc ấy Phó Tam liền biết, chỉ cần bắt Lục Quan Du, dù lão muốn gì Phó Viễn cũng sẽ lấy ra đổi. Lão rình rập quanh Lão Công Ngụ vài ngày, cảm thấy thời gian giữa trưa là thích hợp để động thủ nhất. Công việc rác rưởi của Lục Quan Du, đi làm vào thời điểm buổi chiều đông người nhất, tan tầm vào sáng sớm lúc các ông già bà lão tập thể dục buổi sáng, chỉ có vào giữa trưa mới không dễ dàng bị người khác phát hiện. Quanh nhà đều là người lớn tuổi, mà họ có thói quen ngủ trưa, cũng là lúc Lục Quan Du ở nhà bổ giấc. Cho ra kết luận như vậy, Phó Tam liền chuẩn bị động thủ, lại bị trở ngại bởi thằng con không nên thân mỗi ngày bám dính ở đây như thuốc cao da chó, làm lão không có cơ hội xuống tay. Vì vậy lão cùng huynh đệ thương lượng, quyết định dùng kế điệu hổ ly sơn. Bọn họ phụ trách làm loạn ở công ty, thu hút chú ý của Phó Viễn, còn lão tranh thủ lúc này động thủ. Phó Tam muốn kéo Lục Quan Du lên xe, chưa đi được mấy bước đã mệt thở hồng hộc. Lão cũng già rồi, ngồi ở nhà giam đã lâu, không thể giống như trước kia có thể lực có tinh lực làm gì cũng êm xuôi. Lục Quan Du kỳ thực không hoàn toàn mất ý thức, anh cố chống tinh thần, muốn dùng di động trong tay gọi cho Phó Viễn, chỉ cần báo được tới hắn hắn nhất định sẽ tới cứu anh. Di động Lục Quan Du có phím tắt, trực tiến nhấn "1" là được, nào biết Phó Tam đúng lúc đẩy anh lên xe, di động vốn dĩ không thể nắm chắc lập tức rơi xuống, lẫn vào đám cỏ. Giờ khắc này Lục Quan Du triệt để tuyệt vọng, ý thức mất hết, hoàn toàn ngất đi. Phó Tam phịch một tiếng đóng cửa xe, không phát hiện động tác nhỏ của Lục Quan Du, trực tiếp lái xe rời khỏi. Tề Ngọc sắc mặt trắng bệch từ góc tường run rẩy đi ra, cô chờ chiếc minibus đi xa mới dám đến gần xem xét. Vừa rồi cô không có nhìn sai, trong bụi cỏ xác thật có một chiếc di động. Nói như vậy, cô thật sự đã tận mắt chứng kiến một vụ bắt cóc. Tề Ngọc hỗn loạn mở di động, nhìn giao diện bên trong càng có thể xác định đây là di động của Lục Quan Du, trong điện thoại của anh không cài đặt gì cả, phần mềm duy nhất là app thanh toán mà cô giúp tải xuống ngày đó. Tề Ngọc run run rẩy rẩy mở danh bạ, lập tức gọi cho Phó Viễn. Trên điện thoại của Lục Quan Du vẫn lưu số điện thoại kèm với ảnh của hắn, Tề Ngọc không muốn tìm thấy cũng không được. Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, đầu dây bên kia ầm ầm kêu loạn, một đám người bên kia không biết tranh cãi cái gì, nhưng lời nói của Phó Viễn vẫn thực dịu dàng: "Tiểu Du? Sao em lại gọi cho tôi giờ này? Ở đây đang hơi ầm ĩ, em chờ một chút tôi đi ra ngoài." "Tôi, tôi, tôi là Tề Ngọc." Tề Ngọc lúc này sợ hãi cực kỳ. Buổi sáng sau khi bị Lục Quan Du từ chối tâm tình chán nản cực độ, ngây người tại chỗ một lúc lâu, lại cùng chị gái làm bếp nói chuyện cả buổi sáng mới bình tĩnh lại được. Có điều cô vẫn không cam lòng, cô không hiểu bản thân có gì kém hơn người đàn ông kia. Cô biết Lục Quan Du ở tại tiểu khu này, nhưng không biết là căn nào. Cũng may xe của Phó Viễn đậu ngay ngoài cửa, giúp cô xác định được mục tiêu. Cô chỉ là muốn hỏi một câu, cô kém Phó Viễn ở điểm nào, vừa lúc Phó Viễn mở cửa ra ngoài, Tề Ngọc chột dạ tránh ở góc tường, trộm nhìn hắn lái xe rời đi. Xe Phó Viễn vừa đi khuất, một chiếc minibus cũ nát liền dừng trước cửa căn nhà, đặc biệt không có đạo đức công cộng chắn cả con đường. Tề Ngọc hạ quyết tâm, chờ chiếc xe này đi cô sẽ lên lầu tìm Lục Quan Du. Chờ mãi chờ mãi không thấy chủ xe trở ra, Tề Ngọc có chút không kiên nhẫn, may mắn khu nhà này buổi trưa vắng người, nếu không người khác khẳng định sẽ nghĩ cô là kẻ kỳ quái. Một màn kế tiếp làm Tề Ngọc sợ ngây người. Một gã trung niên kéo một người khác bị mất ý thức lên xe, sau đó chiếc minibus không có ý thức công cộng liền nghênh ngang rời đi. Tề Ngọc nhớ kỹ biển số xe, chạy lên xem xét mới phát hiện di động của Lục Quan Du. Cô lúc này vô cùng ảo não, sao vừa rồi cô lại hèn nhát thế chứ? Nếu cô có thể hét lớn một tiếng gây chú ý, kẻ xấu kia khẳng định sẽ không càn rỡ như vậy. "Tề Ngọc?" Phó Viễn kinh ngạc, này không phải cô bé e lệ ngượng ngùng buổi sáng sao? "Điện thoại của Tiểu Du sao lại ở chỗ cô?" "Tôi, tôi vừa nhìn thấy có người mang Lục ca lên xe, Lục ca giống như, giống như bất tỉnh." Tề Ngọc lắp bắp nói xong, thanh âm run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở, cô gấp đến độ đi vòng vòng, không biết phải làm gì bây giờ. "Cô có nhìn thấy biển số xe không?" Phó Viễn trong lòng phát lạnh, tay cầm điện thoại thật chặt thấm ra một tầng mồ hôi, làm hắn có ảo giác không thể giữ chặt. "Nhìn thấy." Tề Ngọc rõ ràng từng chữ đọc biển số xe, nhãn hiệu xe, sợ chính mình nhớ lầm. "Được rồi, Tề Ngọc, trước đừng gấp, bình tĩnh một chút, cô trước dùng điện thoại Tiểu Du báo cảnh sát, sau đó đến nhà số 101 nhờ họ giúp đỡ để ý phòng ở, được chứ?" Phó Viễn cố sức bình tĩnh, làm Tề Ngọc cũng lấy lại được bình tĩnh, theo lời hắn làm việc. "Được." Kết thúc cuộc gọi, Phó Viễn nóng nảy xách chiếc ghế ném mạnh vào cửa kính, cửa kính ầm ầm vỡ vụn, làm một đám người hoảng sợ, Tiểu Hoàng Mao lập tức hỏi: "Đại ca, làm sao vậy?" Phó Viễn nhỏ giọng nói với Tiểu Hoàng Mao: "Cậu đi liên lạc với đội trưởng Lưu, nói với anh ta lão già Phó Tam lại bắt cóc Tiểu Du, biển số xe là 123, để anh ta hỗ trợ để ý một chút." "Cái gì?" Tiểu Hoàng Mao quả thực tức giận, sắc mặt bất thiện đi khỏi phòng họp, mấy chú bác bên trong hai mặt nhìn nhau, không che giấu được chột dạ. "Thì ra hôm nay các người đến đây là vì mục đích này." "Cháu nói cái gì vậy?" "Tôi nói cái gì trong lòng các người là rõ ràng nhất, tôi đã báo cảnh sát rồi, các người tốt nhất cầu nguyện trên người Tiểu Du không mất một sợi lông nào, bằng không nửa đời sau các người hãy chờ ở trong tù đi." Trên thế giới làm gì có chuyện trùng hợp vậy? Hắn chân trước vừa mới đi, Phó Tam sau lưng liền bắt mất Tiểu Du? Nguyên nhân vẫn là mấy kẻ lão làng trong công ty gây chuyện đòi phân phối cổ quyền. Phó Viễn ra hiệu cho thủ hạ "để ý" mấy người này, một kẻ cũng không cho chạy, nếu cần thiết có thể đưa thẳng đến cục cảnh sát. * Trong xe xóc nảy, Lục Quan Du cũng bị xóc tỉnh, tuy ý thức đã trở lại nhưng thân thể vẫn rã rời không thể cử động. Trong đầu anh tính toán thật nhanh, nhớ lại tình tình lần trước bị bắt cóc. Khi đó Phó Viễn và Lục Quan Du vừa mới tốt nghiệp, Phó Viễn đặc biệt bận, bận đến mức thời gian uống miếng nước cũng không có. Lục Quan Du cảm thấy kỳ quái, tốt nghiệp xong tìm công việc thực tập cũng không đến mức bận như vậy đi? Sau đó anh mới biết, Phó Viễn đang gây dựng sự nghiệp. Ba của Phó Viễn, Phó Tam, là thủ lĩnh bang phái nổi danh vùng này. Phó Viễn là con trai duy nhất của lão, luận thân thủ, tính quyết đoán hay chỉ số thông minh đều không tồi, cho nên lão liền coi hắn như người nối nghiệp mà bồi dưỡng. Phó Viễn vốn không thích cùng đám người này lăn lộn, không biết từ lúc nào lại thích đến sân huấn luyện luyện tập thân thủ, trong bang phái không thiếu người tốt, nhưng họ lại thay Phó Tam làm chuyện xấu. Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cảm thấy Phó Viễn mang dáng vẻ thư sinh, học tập lại tốt như vậy, không thích hợp ngốc trong bang phái, đến khi ở chung mới phát hiện Phó Viễn đặc biệt lợi hại, xuống tay cũng tàn nhẫn, chưa bao giờ luống cuống, thậm chí nhiều lần trợ giúp bang phái vượt qua cửa ải khó khăn. Cho nên khi Phó Viễn vào đại học, thủ hạ của hắn đã có không ít. Chờ đến khi Phó Tam phát hiện có điểm không đúng, trong bang phái một nửa đã đi theo Phó Viễn. Phó Viễn cho rằng công tâm vi thượng (muốn người thì phải bắt tâm người đầu tiên), hắn biết không ít người là thủ hạ Phó Tam đều nơm nớp lo sợ sống cả đời, vì thế liền nghĩ đến tương lai trải qua an ổn. Cho nên chờ Phó Tam chuẩn bị chỉnh đốn Phó Viễn, Phó Viễn ngược lại đi trước một bước, quyền lợi trong tay lão toàn bộ đều là hư cấu, còn tuyên bố về sau sẽ không đi con đường hắc đạo, muốn thành lập công ty làm công việc đường hoàng, tiền lương cao lại không thẹn với lương tâm. Cứ như vậy, công ty bảo an của Phó Viễn thành lập. Phó Tam lúc này mới thấy rõ thằng con ngoan của mình, từ hơn mười tuổi đã bắt đầu chuẩn bị, tụ tập nhân mạch, một cước phá hủy bang phái lão gây dựng. Phó Tam không có biện pháp, chỉ có thể chuyển chủ ý lên người Lục Quan Du. Lão bắt cóc Lục Quan Du, giống như phát tiết đánh đập thằng nhóc đó, ai ngờ Phó Viễn lại gọi cảnh sát, lấy tội bắt cóc đưa lão vào tù. Nhìn Phó Viễn cùng đội trưởng đội cảnh sát dáng vẻ quen thuộc, lão lúc này mới phát hiện, Phó Viễn chính là nằm vùng sâu nhất trong bang phái. Đến cuối cùng, toàn bang phái tẩy trắng thành công ty bảo an, Phó Viễn đem toàn bộ chứng cứ phạm tội giao cho cảnh sát, chỉ có Phó Tam vào ngục giam. Xong việc, vết thương nghiêm trọng nhất của Lục Quan Du là cánh tay bị đánh gãy, sau lại vì công ty xảy ra vấn đề, Lục Quan Du cũng phải hỗ trợ, không được tĩnh dưỡng cẩn thận, cánh tay khôi phục cũng không tốt. Khi đó công ty thật là quẫn bách, không có ai dám dùng công ty có nguồn gốc xã hội đen. Cũng may Phó Viễn có bản lĩnh, có thủ đoạn, cường chống qua đoạn thời gian đó, lúc này công ty mới đi vào quỹ đạo. Xe đột nhiên dừng lại, cắt đứt tư duy Lục Quan Du, anh liều mạng không chuyển động tròng mắt, sợ Phó Tam phát hiện mình đã tỉnh. "Con mẹ nó, nếu không phải con bạch nhãn lang Phó Viễn, tao sao có thể lưu lạc đến loại tình trạng này." Phó Tam ném Lục Quan Du xuống đất như ném rác rưởi, Lục Quan Du chỉ thấy toàn thân đau nhức, lục phủ ngũ tạng xáo trộn. "Khụ khụ." Trong khoang miệng anh dâng lên một trận tanh ngọt. "Mày tỉnh?" Phó Tam ngồi xổm trước mắt Lục Quan Du, vỗ vỗ khuôn mặt đầy vết xanh tím, "Xem ra mày còn nhớ rõ tao." Đương nhiên nhớ rõ, Lục Quan Du nghĩ thầm. Lúc ấy Phó Tam mang đến cho anh bóng ma thực lớn, khiến anh gặp ác mộng đến vài tháng. "Mày nói xem, thằng con nhẫn tâm kia của tao, vì cái gì không thích đàn bà, ngược lại đi thích đàn ông nhỉ?" "Liên, liên quan gì đến ông!" "Xem mày nói kìa, thằng đó là con trai của tao." "Ông, ông, ông không xứng là ba của Phó Viễn, ông cái tên cặn bã này." Lục Quan Du sau khi biết hết thảy, đương nhiên tò mò nguyên nhân Phó Viễn chuyển biến, thế mà là vì thân thế của hắn. Năm đó nếu không phải Phó Tam cưỡng bách, mẹ của hắn sao có thể chưa kết hôn đã có thai, sau lại bị đuổi khỏi thôn, bị người nhà từ mặt? Bà mang theo đứa con tự nhiên nhận hết đau khổ, chịu một thân bệnh, cho nên từ rất sớm đã qua đời.