Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi
Chương 99
Trong hội trường, giải giảng Phật học tiếp tục, Như Ca nhìn lướt qua, trừ Âu Dương Thiệu, không thấy Tưởng thị và Âu Dương Lâm, chỗ của hai người đó đã được bốn gã hộ vệ Hầu phủ lấp đầy. Từng người họ nhìn chằm chằm sang bên đây, thật giống như đang bảo vệ một người nào đó của Hầu phủ. Như Ca và Liệt thị liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ.
“Ca nhi, vị Phong công tử kia, nếu vào hội trường chỉ sợ khó ra, làm sao mới được đây?” chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh Tiêu Dạ Huân, Liệt thị hơi lo lắng.
“Mẫu thân chớ lo, nếu đã biết Hầu phu nhân tính bắt người, Phong công tử tự nhiên sẽ không có chuyện, bất quá vừa rồi Thanh Nhi giằng co với Doãn thị bộ dạng nhếch nhác, đi ra ngoài tìm Hắc Nham sắp xếp việc trở về, không biết có bị người chê cười không?”, nói đến đây, Như Ca sờ sờ cái mũi nhỏ xinh xắn của tiểu Huân nói: “Đại nha hoàn của ta nhưng lại hết sức che chở tiểu Huân, phải biết Thanh Nhi khác Thanh Loan, không biết chút võ công nào, đi theo ta nhiều năm mà chưa đánh nhau với ai bao giờ, đây là lần đầu tiên đó!”
Nghe vậy, nhìn Tiêu Dạ Huân, Liệt thị cười gật đầu: “Đúng vậy, nương cũng là lần đầu nhìn thấy, chứng tỏ đứa nhỏ này có phúc, rất đáng yêu”.
Liệt thị nhớ tới lời con gái ở ngoài điện Đại Hùng vừa rồi, thì rất xúc động, mình cũng tồn tại thành kiến với tiểu Huân vì nghe những lời đồn đãi đó. Lo lắng đứa nhỏ này sống với con gái sẽ mang lại vận rủi cho con gái. Cố chấp xin được một quẻ sâm tốt nhất mới yên lòng, thật sự không nên mà!
Lời Liệt thị khiến Như Ca biết Liệt thị đã buông xuống phần lo ngại với tiểu Huân, lòng rất vui mừng. Lúc ở vương phủ, Như Ca đã quyết định, bất luận có phải ảo giác của mình hay không, đứa bé này, nàng sẽ xem là thân nhân mà quý trọng. Bởi vì là người thân, nên Như Ca hy vọng Liệt thị yêu quý nó.
Tiểu Huân ngồi một bên nghe hai người nói chuyện, thấy Liệt thị nhìn mình mang theo từ ái, bèn mỉm cười với Như Ca.
Lần đầu tiên gặp mặt, thấy ánh mắt phụ nhân nhìn mình có vài phần lo ngại, Tiêu Dạ Huân liền biết Liệt thị không ưa mình lắm. Nhưng giống như Liệt thị yêu thương Ngọc Vân Kiệt, trong thế giới của Tiêu Dạ Huân, Ngọc Như Ca là ấm áp duy nhất trên thế gian đáng để mình chú ý, chỉ cần Ngọc Như Ca coi trọng Tiêu Dạ Huân vậy là đủ.
Đang lúc ba người đều có suy nghĩ riêng, Thanh Nhi lặng lẽ đi tới, ghé vào tai Như Ca nói thầm mấy câu.
Nghe Thanh Nhi nói, Như Ca gật đầu một cái, ra hiệu Thanh Nhi lui ra ngoài trước.
Không bao lâu sau khi Thanh Nhi rời đi, đang lúc ánh mắt Liệt thị hướng về cửa hông, thì nam tử áo trắng cầm bức tranh lững thững đi vào. Đến bên cạnh Như Ca và Liệt thị cười một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dạ Huân.
Nghĩ đến những gì nghe được ở núi giả vừa rồi, Liệt thị đang muốn nói vài câu chỉ điểm cho nam tử, Như Ca liền nói nhỏ một câu, khiến Liệt thị ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Lâm và Tưởng thị, đang mắt sáng quắc nhìn chăm chăm về đây, miệng đã há nhưng không nói gì nữa.
Ở phía tây hội trường, Âu Dương Lâm đang lo lắng chờ đợi, thấy Phong Vô Trần ngồi xuống, ánh mắt bèn rất kiên định. Nếu Phong Vô Trần không muốn thành thân với mình, vậy bắt trói về là xong. Về phần Ngọc Như Ca, dám ngăn trở sẽ không có kết cục tốt đâu!
Tưởng thị thấy mắt con gái chỉ nhìn nam tử áo trắng, lạnh lẽo quét mắt về phía chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân. Vốn lúc tới, mình đã nói muốn ngồi ở chỗ dành cho khách quý, hai lão lừa ngốc này nhất định không chịu, lại để tiện nhân Ngọc Như Ca ngồi, thật đáng hận mà. Một ngày nào đó phải phái người đến đốt sạch Pháp Nguyên Tự này, để bọn họ biết cái giá của việc không thức thời.
Bên kia, đại sư Tuệ Chân vừa giảng xong một chuyện xưa ẩn chứa triết lý cao thâm của nhà Phật trong Đại Tàng Kinh, nâng bình trà tử sa lên rót một chén, nháy mắt cảm thấy một hồi lạnh rợn người, giương mắt nhìn, vừa vặn đối lại tầm mắt Tưởng thị. Thấy ý tàn nhẫn lóe qua trong cặp mắt kia khiến đại sư Tuệ Chân hô Phật hiệu: “A Di đà Phật!”. Sau đó không thèm để ý đến nữa.
Ngồi bên cạnh đại sư Tuệ Chân, đại sư Minh Đức hiển nhiên thấy rõ ánh mắt Tưởng thị, nhíu mày một cái, nói nhỏ chỉ để hai người nghe với đại sư Tuệ Chân: “Sư huynh, đệ thấy Tưởng thí chủ sân niệm quá nặng, cả năm rồi không ngừng phái người đến tự chúng ta tìm vị Phong thí chủ của nước Hãn Hải kia, vốn tưởng chúng ta im lặng là xong, ai ngờ hôm nay Phong thí chủ lại đến nghe giảng kinh..... Vốn đệ sắp xếp Phong thí chủ ngồi chỗ dành cho khách quý với Ngọc thí chủ chính là để Tưởng thí chủ thu liễm lại bớt, bất quá giờ xem ra không được như thế, hiện tại gió mây vần vũ, đất bằng dậy sóng, không biết Phong thí chủ có bình an trở về Hãn Hải được không.”
Đại sư Tuệ Chân thản nhiên cười đáp, “Sư đệ chớ lo lắng, Phong thí chủ tất nhiên sẽ bình an vô sự trở về!”
Nghe vậy, đại sư Minh Đức kinh ngạc, “Sao sư huynh biết?”
Đại sư Tuệ Chân nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Như Ca, rồi ngừng tầm mắt trên người nam tử áo trắng, thuận miệng nói: “Do Phật Tổ truyền tin cho ta”
Biết sư huynh không muốn nói, đại sư Minh Đức không hỏi nữa, tiếp tục đều đặn gõ mõ.
Đại pháp kết thúc vào giờ Mùi, các tăng nhanh chóng dẫn khách đến địa điểm dùng cơm chay, sau đó sắp xếp chỗ.
Lúc giảng kinh nhờ chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân thỉnh thoảng nhắc đến nên trong hội trường rất nhiều Phật tử biết Đại Tàng Kinh là do Phật Tô đích thân truyền còn Như Ca chép lại nên khi rời đi, rối rít tiến đến chào Như Ca, lần lượt từng người, Như Ca đáp lễ cơ hồ muốn gãy cả eo mới hết.
Thấy người dần thưa bớt, Âu Dương Lâm ngẩng dài cổ nhìn về chỗ dành cho khách quý, dán mắt vào nam tử còn đang vẽ, rất sợ nháy mắt một cái nam tử này lại biến mất không thấy tăm hơi.
Khi toàn bộ người ở chỗ khách quý rời đi, Tưởng thị và Âu Dương Lâm ra hiệu cho bốn gã hộ vệ Hầu phủ theo sát.
Nhìn Tưởng thị và Âu Dương Lâm hung hăng mang người đến, Như Ca cười hỏi: “Không biết Hầu phu nhân và Âu Dương tiểu thư mang nhiều người như vậy đến chỗ Như Ca làm gì?”
“Ngươi bớt tự cao đi, ai thèm tìm ngươi”, nếu ở chỗ vắng vẻ, tất nhiên Âu Dương Lâm sẽ nhào lên hành hạ nữ tử trước mắt một phen, hiện tại người Pháp Nguyên Tự hết sức để ý nàng, không tiện động thủ ở đây. Huống chi hiện tại mình quan tâm nhất không phải nàng ta, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hôm nay quan trọng nhất là Phong Vô Trần.
“Lâm nhi! Chớ nói bậy!”
Tưởng thị giả vờ trách cứ Âu Dương Lâm, nhìn Như Ca cười nói: “Không lâu nữa là đại thọ Hầu gia, bản phu nhân muốn mời người vẽ một bức Tiên Ông chúc thọ cho Hầu gia. Hôm nay đến đây, trùng hợp nghe nói ở chỗ khách quý có một vị họa sĩ nước ngoài tài năng siêu quần, muốn mời người về Hầu phủ vẽ bức họa chúc thọ, Cẩm Thân vương thế tử phi nếu không còn chuyện gì nữa, xin tránh đường.”
“Thì ra là vậy”, Như Ca gật đầu, nghiêng người, nhường đường.
Tưởng thị hớn hở dẫn người tiến lên, chưa đến gần, đã nghe Như Ca tiếc nuối nói: “Nghe nói vị họa sĩ kia chỉ nghe giảng kinh hơn nửa buổi đã rời đi, sợ rằng phu nhân phải đi nơi khác tìm rồi.”
“Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, không phải là......” vốn muốn phản bác Như Ca, Âu Dương Lâm nhìn hướng Phong Vô Trần, nhanh chóng trợn to mắt. Chỉ thấy vốn phải là Phong Vô Trần da trắng tuấn tú phi phàm, nháy mắt đã biến thành một nam tử diện mạo thô kệch, da màu đồng.
“Bởi vì Phong công tử không trở lại, mà thị vệ trong phủ thế tử ta đây lại thích nghe giảng kinh, Như Ca liền cho hắn ngồi vào chỗ đó, nếu Hầu phu nhân và Âu Dương tiểu thư muốn tìm vị họa sĩ kia, phải đến nơi khác tìm thôi!”
Tưởng thị sống nhiều năm như vậy, sao không biết mình và con gái đã bị nữ tử trước mắt lừa, hoa văn trên áo Phong Vô Trần Tưởng thị nhớ rất rõ đó là đặc biệt có một không hai, thị vệ phủ thế tử làm sao có. Tưởng thị chưa từng bị đùa giỡn như vậy bao giờ, sắc mặt ngày càng giận dữ, thấy Âu Dương Lâm lại bắt đầu co giật, kinh hoảng phân phó bốn gã hộ vệ: “Nếu họa sĩ không có ở đây, các ngươi chia nhau đi tìm cẩn thận khắp Pháp Nguyên Tự đi, nếu tìm được, bản phu nhân sẽ thưởng xứng đáng!”
“Vâng!”
Bốn gã hộ vệ Hầu phủ cầm bức tranh vẽ chân dung người bọn họ tìm hơn nửa năm, đối với tướng mạo nam tử cơ hồ có thể tự vẽ ra, lúc trước không tìm được người là do không biết tìm ở đâu, giờ người này ở gần đây, liền dễ dàng, nghe Tưởng thị ra lệnh, lập tức tản ra tìm khắp bốn phương tám hướng.
Sau khi bốn gã hộ vệ đi, Như Ca thấy Âu Dương Lâm diện mạo co quắp dữ tỡn như muốn ăn thịt người, và vẻ tức giận của Tưởng thị, chỉ cười nhạt một tiếng.
“Thời gian nghe giảng kinh hơi dài, giờ đã đói bụng quá chừng, không bằng Hầu phu nhân cùng đến nhà ăn Pháp Nguyên Tự dùng bữa luôn?”
Thấy Âu Dương Lâm lại muốn phát bệnh, Tưởng thị làm gì còn tâm tư giả vờ thân thiện, cắn răng lạnh lùng nói: “Không cần, bản phu nhân còn chuyện quan trọng phải làm, thế tử phi tự nhiên đi!”
“Như ca cáo từ!”
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
101 chương
20 chương
15 chương
50 chương
519 chương
8 chương