Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi
Chương 86
Chạng vạng, mây đen phủ đầy trời, tia chớp không ngừng lóe lên. Trong Như Mộng Các, Tiêu Dực Đức mặc một thân hoa phục, đi qua đi lại.
Bên cạnh, Tô Như và Liễu thị cũng đang ngóng mắt về phía Quan Vân Các. Trời dần tối, nhưng vẫn không thấy người từ Quan Vân Các ra, không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ thuốc này có tác dụng ghê gớm như thế, đã qua đến 2 canh giờ mà vẫn chưa xong.
Rốt cuộc, Tiêu Dực Đức không chờ nổi nữa, đi tới Quan Vân Các. Sau lưng, Liễu trắc phi và Tô Như cũng không nhịn được tò mò đi theo.
Đến Quan Vân Các, cửa chính vẫn đóng chặt như cũ, ba người đứng bên ngoài nghe ngóng, nhưng chẳng có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ sau khi làm xong, mệt quá ngủ thiếp đi?
Đưa tay đẩy cửa chính, lại thấy bên trong trống rỗng, không một bóng người.
Tiêu Dực Đức đứng trong Quan Vân Các, thấy bầu rượu bạch ngọc đã biến mất, chẳng biết tại sao, lòng lại có một dự cảm xấu.
Tiêu Dực Đức vừa sải bước ra ngoài, liền thấy người làm chuyên phụ trách chọn mua vật phẩm hằng ngày của vương phủ hấp tập chạy tới bên này.
“Không......không xong, vương gia, xảy........đã xảy ra chuyện rồi!”
Nghe vậy, Tiêu Dực Đức thầm giật mình, tiến lên phía trước bắt lấy áo người nọ.
“Ai xảy ra chuyện? Chuyện gì?”
“Là.....là Liễu tiểu thư, vương gia, trắc phi nương nương, nhanh tới cửa thành xem thử đi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của người làm, Tiêu Dực Đức giận tái mặt, dẫn theo Liễu Như Mộng chạy tới cửa thành.
Đến cửa thành, đã có một đám người rất đông tụ tập, người làm vương phủ chen lấn lắm mới chừa ra được một con đường cho đám người Tiêu Dực Đức vào.
Đến đằng trước, ba người liền thấy, dưới góc tường cửa thành, vốn nên ở trong Quan Vân Các của vương phủ thì lúc này Liễu Điềm Nhi đang cùng một nam tử xa lạ nhiệt tình ôm hôn. Hai người đều trần truồng, nam tử kia cười ngây ngô, không ngừng gặm cắn da thịt tuyết trắng của Liễu Điềm Nhi, lưu lại từng dấu răng đỏ, không thèm để ý chút nào chung quanh có nhiều người xem. Còn Liễu Điềm Nhi thì sao? Cũng là liếc mắt đưa tình, dưới động tác của nam tử không ngừng cười duyên.
“Đây......đây không phải là tiểu thư Liễu gia Liễu Điềm Nhi sao? Ban ngày ban mặt mà làm ra chuyện bại hoại bực này.”
“Đúng vậy, ngươi xem hai người kìa, chậc chậc, ở đây cũng hai canh giờ rồi.”
“Không ngờ nữ tử trong gia tộc thái hậu còn có sở thích này, thích ở bên ngoài.........hắc hắc!”
“Thật là bại hoại! Bại hoại mà!”
........
Đám người Tiêu Dực Đức nghe những người xung quanh bàn tán, mặt đám đen như mực tàu. Liễu thị giận đến mức té xỉu. Thấy vậy, Tiêu Dực Đức vừa đỡ Liễu thị, vừa lớn tiếng quát người làm:
“Còn đứng ngây đó làm gì, không mau kéo người ra, mang đi!”
Nghe vậy, bọn người làm vương phủ vội vàng chạy lại, kéo hai người đang ôm hôn thắm thiết kia ra, lôi Liễu Điềm Nhi đi.
“Hoàng huynh, Dạ Huyền thật càn rỡ quá mức, dám ném cô nương Liễu gia đến cửa thành, còn tìm nhi tử ngốc của Thượng thư Công Bộ đến.....người ta là một nữ nhi thật tốt đến làm khách trong phủ đệ, giờ thành bộ dáng như vậy, đệ biết ăn nói thế nào với Liễu gia đây.”
Trong Ngự Thư Phòng, Cẩm Thân vương Tiêu Dực Đức đang lớn tiếng tố cáo con trai trưởng Tiêu Dạ Huyền của mình làm càn thế nào. Giống như tất cả lỗi đều là của Tiêu Dạ Huyền.
“Ta đã sớm biết người bị hoa mắt ù tai không nhẹ, nhưng chẳng ngờ đã đến mức này, vì để người Liễu gia vào được vương phủ mà bỏ thuốc nhi tử mình! Giờ còn có mặt mũi đến đây tố cáo. Ngươi có biết thuốc kia rốt cuộc có tác dụng gì, từ tay ai ra, dùng xong sẽ có hậu quả gì không?”
Hồng đế nhận được tin tức từ ảnh vệ, nhìn kẻ ở trước mặt mình lớn tiếng tố cáo cháu mình, trong đôi mắt là thất vọng khó che giấu.
“Sao không biết, thuốc kia là từ Văn lão thái y, chỉ là......một loại thuốc làm người ta động tình mà thôi”, bị Hồng đế chất vấn, Tiêu Dực Đức có chút chột dạ.
“Chỉ là một loại thuốc làm người ta động tình”, “Rầm”, Hồng đế ném ly trà trên bàn xuống đất, khiến Tiêu Dực Đức cả kinh liên tiếp lùi về sau.
“Văn lão thái y là người bên cạnh thái hậu, đêm qua cũng đã chết bất đắc kỳ tử, làm sao lấy được thuốc này?”
Tiêu Dực Đức sợ Hồng đế nói phải xử trí Liễu thị, bèn vội đáp: “Thuốc này đích xác là Văn lão thái y đã đứa cho thần đệ từ trước, hoàng huynh chớ suy đoán lung tung!”
Nghe vậy, Hồng đế nặng nề thở dài một cái, nói: “Do trẫm hồ đồ, cứ trông cậy vào tình phụ tử giữa hai người đủ tốt, giờ nhìn lại.....thôi, e rằng từ đầu trong lòng ngươi đã không có đứa con này, trẫm cũng không cưỡng cầu nữa.”
“Hoàng huynh..........”
“Ngươi ra ngoài đi!”
Sắc mặt Tiêu Dực Đức hết sức khó coi, nhưng chỉ đành theo lời lui ra.
Nhìn Tiêu Dực Đức dần đi xa, Hồng đế thở dài lắc đầu, thế gian này quả thật có rất nhiều chuyện buồn cười, có người tha thiết ước mơ vẫn không được, có người đã có lại vứt bỏ như giày cũ.
Từ Phượng Tê Cung của hoàng hậu trở về phủ Cẩm Thân Vương, vương phi Trần thị nghe Trương quản gia kể lại đại khái sự tình, cảm thấy đã tìm được cơ hội xử trí Liễu thị, nhân lúc Cẩm Thân Vương Tiêu Dực Đức bị kêu vào cung, bèn phán Liễu Như Mộng tội mê hoặc phu quân, đánh 30 đại bản.
Tiêu Dực Đức trở về phủ, nhìn Liễu thị nằm trên giường khóc lóc nỉ non, lòng đau như cắt, không khỏi náo một trận với Trần thị. Cuối cùng, Trần thị nói một câu muốn vào cung phân rõ phải trái, Tiêu Dực Đức mới bớt kiêu căng. Đành xuống giọng trấn an một hồi mới xem như kết thúc.
Mà trong Từ Ninh Cung, sau khi nghe được tin, Liễu thái hậu tức đến mức liên tiếp phun vài ngụm máu tươi, thở không nổi. Làm chuyện như vậy ngoài đường, đại biểu gia phong bại hoại, bị chụp cái mũ như vậy, người Liễu gia còn mặt mũi nào sống ở Đại Chu nữa, chứ đừng nói những thứ khác. Mà nghĩ đến tất cả đều do cái đứa miệng còn hôi sữa Tiêu Dạ Huyền kia gây ra, Liễu thái hậu liền tức không kiềm được, vốn muốn lôi kéo nó, giờ xem ra, Tiêu Dạ Huyền này đối với Liễu gia......đôi con ngươi đã vẫn đục láo liên một hồi, Liễu thái hậu gọi Liễu quốc công vào cung ngay trong đêm, dặn dò một phen.
Ngày kế, lúc mọi người đang bàn luận tiểu thư Liễu gia bại hoại đạo đức đến cỡ nào, thì Liễu quốc công lại mang theo thi thể con gái duy nhất Liễu Điềm Nhi vừa đi vừa khóc từ đường lớn kinh thành đến tận Kim Loan Điện, tố cáo với Hồng đế, Cẩm Thân Vương thế tử bắt người hành hung, cưỡng gian, hại chết người, khiến cả kinh thành xôn xao.
“Hoàng thương, trong phủ tiểu nữ luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, trong kinh thành không người nào không biết tiểu nữ tài đức vẹn toàn, vì lẽ gì ở trong vương phủ mới mấy ngày đã biến thành như vậy. Người tiểu nữ gặp cuối cùng là thế tử, rồi sao đó thành thế kia. Hôm qua về phủ, tiểu nữ nhất thời nghĩ quẩn, treo cổ tự vẫn, hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho vi thần!”
Trên Kim Loan Điện, Hồng đế nhìn Liễu quốc công nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, hay cho một kẻ vừa ăn cướp vừa la làng!
“Liễu quốc công, ngươi có chứng cớ gì chứng minh chuyện này là do Cẩm Thân vương thế tử làm không?”
“Hoàng thượng, trước khi tự vận, tiểu nữ tự tay viết huyết thư, nói rõ thế tử bắt cóc nó ra khỏi vương phủ, ép nó uống thuốc, cho nên, nữ nhi thần mới có thể ở cửa thành làm trò hề.....chính Cẩm Thân vương thế tử đẩy nữ nhi thần vào đường cùng oa!”
Nói xong, Liễu quốc công lấy ra một phong thư viết bằng máu từ trong ống tay áo của mình, mở cho mọi người xem.
Quan lại trong triều thấy bức thư bằng máu này, bàn luận ầm ĩ, với tính tình Cẩm Thân vương thế tử, quả thật có thể làm ra chuyện như thế, bất quá....mọi người thấy Hồng đế vẫn bất động, đoán không ra rốt cuộc hoàng thượng đang nghĩ gì.
Vào lúc này, Uy Liệt tướng quân nhất phẩm Tô Thành bước ra từ trong đội ngũ, cao giọng nói: “Hoàng thượng, Cẩm Thân vương thế tử mặc dù chiến công hiển hách, nhưng làm ra chuyện ác bực này, thật là thiên lý khó dung. Nếu không nghiêm trị, sợ rằng khó có thể phục chúng.”
Mọi người nhìn Tô đại tướng quân, đều hiểu rõ. Con gái Tô tướng quân này gả vào vương phủ, vốn có mục đích, giờ thế tử phạm sai lầm, sao có thể không bắt lấy cơ hội kéo thế tử xuống chứ.
Hồng đế cũng không bất ngờ, chỉ nhìn các thần tử khác hỏi: “Các ái khanh khác nghĩ thế nào?”
Nghe Hồng đế hỏi, sau một hồi châu đầu ghé tai bàn luận, một quan viên bên Đại Lý Tự tiến lên trước, cúi người hành lễ nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, theo ý thần, nguyên do của việc này có chút khả nghi, chân tướng sự thật e là chỉ có người trong cuộc mới rõ, kính xin thế tử ra mặt giải thích một chút.”
“Thần cũng cảm thấy việc này nên để thế tử đứng ra giải thích.”
“Chúng thần tán thành”.
...............
Tô Thành thấy không một người nào đứng về phe mình, tức giận, nghiêng đầu liếc Triệu quốc công đứng cách đó không xa, người này chẳng phải bên phe Liễu gia sao, sao lại không nói lời nào.
Triệu quốc công thấy Uy Liệt đại tướng quân nhìn về phía mình, bèn xoay đầu qua một bên. Lão chỉ có hai đứa con gái, phải lo giữ thân, con gái lớn gả vào phủ Khang Thân Vương nhiều năm, hiện tại sức khỏe không tốt. Còn con gái nhỏ Triệu Yên thì phạm sai lầm, mạng nhỏ đang nằm trong tay Hồng đế. Hiện nay chỉ có thể đứng giữa, không thể đắc tội bên nào. Hơn nữa, Tô Vân của Tô gia ở trong vương phủ chèn ép nữ nhi mình không ít, món nợ này còn chưa tính đó!
Hồng đế ngồi trên cao, nhìn lướt qua chúng thần đang chờ mình lên tiếng, hồi lâu mới mở miệng nói: “Các ái khanh đều muốn Cẩm Thân vương thế tử ra mặt giải thích rõ, trẫm cũng nghĩ vậy, Lý Đức! Đi tuyên Cẩm Thân vương thế tử vào điện.”
“Dạ, hoàng thượng!”
Lý công công ứng tiếng thối lui ra khỏi điện Kim Loan.
Không lâu sau, một nam tử anh tuấn mặc hắc bào tiến vào điện, hành lễ với Hồng đế xong, đứng đối diện với Liễu quốc công.
“Dạ Huyền, hôm nay Liễu quốc công kiện con tội bắt người hành hung, cưỡng gian, sát hại tính mạng, ý con thế nào?”
Tiêu Dạ Huyền liếc nhìn nữ thi trên đất. “Không biết Liễu quốc công có chứng cứ gì không?”
“Nữ nhi ta vì chuyện đó mà treo cổ tự vận, hơn nữa có lưu huyết thư, đủ để chứng minh nữ nhi ta là trong sạch thuần khiết, bị người hãm hại, mà người đó chính là thế tử ngươi”, thấy chính chủ tới, Liễu quốc công làm mặt oán giận.
Nghe Liễu quốc công nói, nam tử nở nụ cười lạnh lùng. Tuy đúng là mình có ra tay trừng phạt, nhưng Liễu Điềm Nhi kia hao hết tâm tư muốn mò lên giường nam nhân mà được nói thành trong sạch thuần khiết, thật sự rất tức cười.
Tiêu Dạ Huyền bước chậm tới gần xác Liễu Điềm Nhi, nhìn nữ tử chết không nhắm mắt trên cáng trúc, xoay người lại hỏi Liễu quốc công “Liễu quốc công, ngài đã từng thử treo cổ chưa? Nếu chưa, có thể thử một lần ngay tại đây”.
Nghe nói, mọi người đều kinh ngạc, chẳng lẽ thế tử bị điên hay sao mà lại nói những lời này. Liễu quốc công lau nước mắt, cả giận chỉ vào Tiêu Dạ Huyền: “Thế tử, ngài có ý gì?”
“Theo bản thế tử biết, phàm là chết do treo cổ, sau khi chết, nút buộc sẽ tạo thành vết bầm ở chỗ tiếp giáp gáy với hàm dưới, tạo thành hình chữ bát (八), trên tay sẽ không có các dấu hiện giãy giụa, các vị đại nhân, không biết bản thế tử nói có đúng không?”
“Đích xác là như vậy”.
Các quan viên ở Đại Lý Tự nghe Tiêu Dạ Huyền nói đều nhao nhao gật đầu.
“Như vậy xin các vị đại nhân nhìn xác Liễu tiểu thư thử xem?”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía thi thể kia.
Vết bầm ở vị trí giữa cổ, hiện ra hình chữ nhất, mười ngón tay đều có dấu vết giãy giụa.......đây là..........
Phút chốc chúng thần bỗng hiểu được, lúc đầu nghe Liễu quốc công nói, chẳng ai nghĩ tới điều này, xem ra......nhìn Liễu quốc công, trong mắt chúng thần có mấy phần khinh thường. Liễu tiểu thư này tự vận gì chứ, rõ ràng là bị người siết cổ chết mà!
“Về phần huyết thư”, liếc mắt nhìn vật trong tay Liễu quốc công, nam tử cười lạnh lẽo: “Chữ viết này đối với một nữ tử thì quá mức cứng cáp, ngược lại có mấy phần tương tự với chữ của quốc công đó.”
Nghe vậy, mặt Liễu quốc công cứng đờ, các quan viên càng thêm ngạc nhiên. Theo lời của thế tử, sợ rằng Liễu tiểu thư là chết trong tay phụ thân Liễu quốc công, hiện tại Liễu quốc công là đang vu oan giá họa cho thế tử đây mà!
Tiêu Dạ Huyền tranh thủ bồi thêm: “Khởi bẩm thánh thượng, gần đây lúc vi thần tra xét một vụ án oan ở Kinh Châu, vô tình phát hiện được một biệt viện hoa lệ giấu 1 ngàn gánh Phúc Thọ Cao, xin hoàng thượng hạ chỉ niêm phong, nghiêm trị kẻ dám tàng trữ Phúc Thọ Cao.”
“Trời ơi! 1 ngàn gánh! Không phải là 10 vạn cân sao, rốt cuộc là kẻ nào lớn mật như thế”
“Ta còn chưa thấy qua nhiều Phúc Thọ Cao như thế đâu”
“Năm xưa không phải đã quét sạch Phúc Thọ Cao ở Kinh Châu rồi à? Sao bỗng nhiên lòi ra nhiều Phúc Thọ Cao như vậy?”
............
Ngồi trên long ỷ nghe phía dưới nghị luận, nhìn lướt qua Liễu quốc công bộ dáng không yên, trong lòng Hồng đế đã có tính toán.
“Dạ Huyền, biệt viện này thuộc sở hữu của ai? Có tra được chưa?”
“Hồi hoàng thượng, biệt viện này là của Liễu quốc công, trong biệt viện có một vị thiếp của Liễu quốc công ở Kinh Châu, chính là sinh mẫu của Liễu tiểu thư Liễu Điềm Nhi.”
Phúc Thọ Cao chế từ anh túc của Vân Cương là cực cấm kỵ ở Đại Chu. Trong quân xuất hiện Phúc Thọ Cao, binh lính đều tay chân như nhũn ra, không có sức chiến đấu, đánh trận liên tiếp bại lui. Dân gian có Phúc Thọ Cao, rất nhiều dân chúng không lo làm ăn, chuyên đi trộm chó trộm gà, thậm chí là chận đường cướp của, giết người cướp tiền. Hồng đế từng ban chiếu lệnh, phàm là người tàng trữ Phúc Thọ Cao, “Một gánh chém một người, trăm gánh chém cả họ”, tóm lại cứ dính líu đến Phúc Thọ Cao chẳng tốt lành gì. Huống chi là cả ngàn gánh, tuy nói Liễu gia là gia tộc của thái hậu, nhưng chỉ sợ trừng phạt cũng không nhẹ được. Nghe Tiêu Dạ Huyền nói, chúng thần rối rít cách Liễu quốc công thật xa, ngay cả Uy Liệt tướng quân Tô Thành cũng theo bản năng lui lại mấy bước.
“Hay cho một Liễu quốc công, lúc trước tra được 10 gánh Phúc Thọ Cao ở Kinh Châu thì ra chỉ là một số lẻ! Tốt! Rất tốt!”
Giọng Hồng đế vang dội khắp điện Kim Loan, trong mắt tràn đầy tức giận. Vốn muốn đòi công đạo cho nữ nhi, Liễu quốc công thấy vậy lập tức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất. Mấy quan viên muốn cầu tình cũng lập tức im miệng.
“Hoàng thượng bớt giận!”, thấy sát ý trong đôi mắt uy nghiêm của Hồng đế, Liễu quốc công sợ đến mức cả người run lên.
“Liễu quốc công, ngươi có còn nhớ rõ Đại Chu ta trừng phạt kẻ tàng trữ buôn bán Phúc Thọ Cao như thế nào?”
Nghe Hồng đế hỏi, nghĩ đến chiếu lệnh kia, Liễu quốc công dập đầu như giã tỏi.
“Hoàng thượng, vi thần.....vi thần chỉ là nhất thời hồ đồ, cầu xin hoàng thượng khai ân!”
“Hoàng thượng khai ân!”
“Hoàng thượng!”
...........
Vốn dựa theo phân phó của Liễu thái hậu muốn vãn hồi thanh danh của gia tộc, không ngờ biến thành như vậy. Liễu quốc công không ngừng cầu xin tha thứ, hối hận muốn chết. Tội gì đi trêu chọc tên sao chổi Tiêu Dạ Huyền này chứ! Hôm nay vì danh tiếng nhất thời, vô duyên vô cớ giết chết con gái không nói, ngay cả mạng nhỏ cũng muốn mất theo. Thái hậu, ngài hồ đồ rồi!
Chúng thần nhìn hồi kịch này, chỉ có một ý tưởng, Liễu quốc công xong rồi! Mà không có Liễu gia sau lưng hậu thuận, tam hoàng tử cũng xong rồi.........
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
75 chương
296 chương
15 chương
173 chương
192 chương
78 chương
16 chương