Hôm sau, trong thư phòng lớn ở viện thế tử, xem xong sổ sách của Thụy Phúc Châu Báu, Như Ca ngẩng đầu lên nhìn người đối diện đang chăm chú phê duyệt sổ con, thầm than trong lòng, việc nam tử phải xử lý hàng ngày quả thật rất nhiều, vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng. Vốn thấy người này thường ngày thong thong dong dong, cứ nghĩ hắn rất nhàn, đến nay mới biết mình nghĩ hoàn toàn sai. Mấy ngày nay mặc dù ít ra cửa, ảnh vệ đưa về không ít sổ con. Hơn nữa còn có sổ con ở Bắc Địa, rồi một ít việc trong tư quân nữa, chồng sổ như một tòa núi nhỏ. Bị Hồng đế cưng chiều là một việc cực kỳ mệt nhọc, ít nhất theo ý Như Ca là vậy. Như Ca nhìn lại Tiêu Dạ Huân đang chăm chỉ đọc sách Vân Kiệt đưa, không khỏi nghĩ, ba người ngồi chung một chỗ, thật giống như một nhà ba người. Như Ca nhìn lướt qua bầu trời hơi u ám thật giống như sắp có sấm sét, nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy đêm hôm đó ở phòng Tiêu Dạ Huân, bèn phóng tới che hai tai Tiêu Dạ Huân lại. Nhưng khi tiếng sấm vang lên, Như Ca phát hiện Tiêu Dạ Huân vẫn rất bình thường, tựa như ngày đó chỉ là một giấc mộng. Có lẽ thế gian này quả thật có nhiều thứ mình còn chưa hiểu rõ. Tựa như việc mình có thể sống lại, cũng là một sự kiện kỳ lạ. Như Ca nghĩ vậy, không quá mức để ý nữa. “Ca?” bất ngờ với hành động của Như Ca, mắt Tiêu Dạ Huân vụt sáng nhìn Như Ca đang có chút sững sờ, nghi ngờ hỏi. Như Ca nghe thấy thanh âm trong trẻo của Tiểu Huân, cười vui vẻ, mấy ngày trước, đứa bé này không nói lấy một lời, giờ đã có thể gọi tên người, quả là một việc đáng mừng. Theo Như Ca quan sát, tiên sinh Tiêu Dạ Huyền mời đến dạy học là một người hết sức tốt, đối đãi tiểu Huân không khác gì những đứa trẻ khác, dạy vô cùng nghiêm túc, cho nên hiệu quả khá rõ ràng. Đang lúc Như Ca muốn nói chuyện với tiểu Huân, bên ngoài truyền đến giọng Thanh Nhi: “Tiểu thư, phu tử của Huân thiếu gia đến.” Nghe vậy, Như Ca đáp, “Ta biết rồi!” Nói xong, đứng dậy, mở cửa thư phòng cho Tiểu Huân đi theo Thanh Nhi. Đợi Thanh Nhi dẫn người đi xa, Như Ca liếc thấy nam tử vẫn ngồi im một chỗ, tiếp tục bận rộn xem sổ con. Chỉ chốc lát sau, đột nhiên cảm thấy sau lưng ấm áp, Như Ca nghiêng đầu, liền thấy chẳng biết từ lúc nào nam tử đã đến bên cạnh mình. “Sao vậy?” “Ca nhi, nguyệt tín đã qua.....” Như Ca nghe giọng nói khàn khàn của Tiêu Dạ Huyền, thân thể cứng đờ trong giây lát, thấy ánh mắt sáng quắc của nam tử, trái tim đập như hươu chạy. Sau khi thành thân, đối mặt người nam tử trước mắt, hình như mình chẳng có chút sức chống cự nào. Kỳ kinh đích xác đã sớm qua, bất quá lo chuyện Thanh Loan nên quên mất chuyện mắc cỡ này. Cảm thụ dục vọng kinh người của nam tử sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Ca nháy mắt đỏ bừng cơ hồ muốn nhỏ ra máu. Chẳng lẽ người này.......ban ngày ở đây......... Như Ca đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, thân đã bị nâng lên. Đôi môi nhanh chóng bị môi nam tử chặn lại. Đôi môi hơi lạnh đang đốt lửa. Bị động thừa nhận nụ hôn điên cuồng của nam tử, Như Ca vô lực tựa vào người hắn, “Ưm” một tiếng, khẽ mở miệng, đầu lưỡi nam tử liền thuận thế xâm nhập, nhất thời, hai đầu lưỡi quấn quít dây dưa, cảm xúc dịu dàng khiến đầu óc Như Ca trống rỗng, lý trí càng trôi xa dần. Hai tay Như Ca níu lấy vạt áo Tiêu Dạ Huyền, cả người nóng rực, ý thức phiêu đãng, thấy đôi mắt đen tràn ngập quyến luyến kia, tâm đều say. Tiêu Dạ Huyền nhìn cặp mắt vợ yêu mơ màng như cừu con lạc đường, tim hắn đập nhanh, ôm người vào giường bên trong thư phòng. Nháy mắt, Tiêu Dạ Huyền kéo đai lưng của vợ yêu kiều mỵ xuống, cái yếm thêu bướm trêu hoa lộ ra, da thịt nõn nà tỏa ra mùi thơm ngát, khiến mắt hắn từ từ sâu hơn. Thoáng khống chế dục vọng gầm thét, đem bàn tay trắng nõn đang nắm chặt vạt áo mình chuyển qua môi hôn hôn, ném áo mình qua một bên, cúi người xuống, bắt đầu thưởng thức cao lương mỹ vị. Cần cổ trắng nõn, gò bồng đảo đầy đặn mềm mại, cái bụng bằng phẳng......tất cả đều khiến hắn mê luyến vô cùng. Phát giác vợ yêu đang cố gắng kiềm nén tiếng thở dốc khó nhịn, trong mắt nam tử xẹt qua tia cười tà tà, bàn tay cầm lấy gò bồng đảo của nàng, cúi đầu nhẹ nhàng cắn. “A!” nháy mắt Như Ca tỉnh táo lại, thấy nam tử đang vùi đầu gặm nhắm nhũ hoa của mình, giống như đứa bé tham lam, thấy trời vẫn còn sáng, mặt nàng nóng lên. Muốn đắp mền lên che một màn mắc cỡ này, ai ngờ mền bị nam tử bắt được. Như Ca đang ảo não, lại thấy nam tử kéo toàn bộ màn lụa trên giường xuống, ngăn ánh mặt trời bên ngoài. Sau đó bên tai chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của hắn: “Ca nhi, ta yêu nàng cực kỳ!” Nghe được lời Tiêu Dạ Huyền, nhìn con ngươi thâm tình kia, trái tim Như Ca run lên, đôi tay chậm rãi vòng chắc lưng hắn. Tiêu Dạ Huyền biết vợ yêu đã chuẩn bị tốt, không nhẫn nại nữa, tận tình thể hiện nhiệt tình đã tích lũy mấy ngày nay trên thân thể tiểu thê tử. Khi hai người ra khỏi thư phòng, đã sắp trưa, toàn thân đau nhức khó chịu, Như Ca hung hăng trợn mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn của người bên cạnh một cái. Hai người đang định đến phòng ăn dùng cơm trưa, thì thấy đầu kia lão quản gia viện thế tử dẫn Trương quản gia của vương phủ vội vã đi vào. “Khởi bẩm thế tử, vương gia cho mời thế tử đến Quan Vân Các một chuyến!” Nghe vậy, vốn đang nở nụ cười Tiêu Dạ Huyền nhướng mày. Thấy biểu cảm của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca cảm thấy quả nhiên giữa phu thê Cẩm Thân vương và đứa con này cách nhau như ngàn núi vạn sông, nghĩ đến lời hoàng hậu nói, không khỏi đau lòng cho hắn. “Nếu phụ vương gọi, chàng mau đi đi, chớ để phụ vương chờ lâu” Nghe vậy, nam tử khẽ vuốt cằm, đi đến Quan Vân Các. Trong Quan Vân Các, Liễu Điềm Nhi mặc một bộ váy hoa mỏng, đánh má hồng, thoa son đỏ, vẽ mày, bôi mắt....cả người ăn mặc rực rỡ như cô dâu, khiến Tiêu Dực Đức nhìn cũng phải gật đầu. Được một nữ tử như vậy tình nguyện hiến thân, không tính bạc đãi nó đi! Vốn Tiêu Dực Đức nghĩ đợi đến đêm mới thúc đẩy việc tốt này, nhưng vừa đến buổi tối, Trần thị liền nhìn chòng chọc khắp nơi trong vương phủ, chuyện nhất định không thành. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định an bài lúc cơm trưa. Thấy Tiêu Dạ Huyền sắp tới, Tiêu Dực Đức ra hiệu cho người trong Quan Vân Các lui ra hết, chỉ còn lại Liễu Điềm Nhi đang gảy đàn. Lúc này Liễu Điềm Nhi khẩn trương cực kỳ, ánh mắt không tự chủ được hướng về phía bình rượu bạch ngọc trên bàn. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, liền e lệ. Rất nhanh, bên ngoài Quan Vân Các vang lên một hồi tiếng bước chân mạnh mẽ, Liễu Điềm Nhi vừa ngẩng đầu liền đối diện với cặp mắt xếch hẹp dài của nam tử, thâm thúy và rung động lòng người. Tiêu Dực Đức đứng dậy, cười nhạt nói: “Dạ Huyền, đến đây, mau ngồi xuống.” Nam tử không nói một lời đi thẳng đến chỗ ngồi xuống. Nhìn khắp bốn phía, thấy trong phòng một người hầu cũng chẳng có, hai mắt xẹt qua tia tối tăm. Tầm mắt hướng về phía Liễu Điềm Nhi trang điểm tỉ mỉ, bắt chước người nào đó vẽ hoa mẫu đơn lên trán, trong mắt Tiêu Dạ Huyền càng thêm một tầng ánh lạnh. Nhận thấy tầm mắt nam tử nhìn về bên này, chú tâm trên trán mình, Liễu Điềm Nhi có chút mất tự nhiên, chỉ mong người đối diện sẽ thích cách trang điểm này của mình. Thấy hai người kia nhìn thẳng vào mắt nhau, Tiêu Dực Đức cười cười, nghĩ an bài hôm nay hết sức thỏa đáng, bưng ly rượu lên, nói: “Dạ Huyền, nhiều năm qua, vi phụ và con ít có cơ hội uống rượu với nhau, khó được hôm nay nổi hứng, phải uống nhiều chút.” Nói xong, ra hiệu Liễu Điềm Nhi tiến lên rót rượu. Liễu Điềm Nhi vội vàng tiến lên bưng bầu rượu bạch ngọc khảm hai khỏa đá quý một xanh một đỏ rót cho Tiêu Dực Đức trước rồi đến chỗ Tiêu Dạ Huyền rót đầy ly của hắn xong lui qua một bên. “Nào, tiếp vi phụ uống hết ly này!” Nói xong, Tiêu Dực Đức ngửa đầu uống cạn ly rượu. Thấy người bên kia đã uống xong, Tiêu Dực Đức nói với Liễu Điềm Nhi, “Mau rót đầy” Cạn thêm chén nữa, Tiêu Dực Đức đã có ba phần say, cmả thấy thời cơ đã đến, khoát tay nói: “Dạ Huyền ở trong quân doanh đã lâu, tửu lượng sợ là ngàn chén không say, Điềm Nhi, đến rót đầy cho biểu ca ngươi nào”. “Vâng”, Liễu Điềm Nhi thấy Cẩm Thân Vương khoát tay ra hiệu, âm thầm chuyển qua một bên khác của bầu rượu, đè nén khẩn trương trong lòng, cơ hồ là run rẩy rót đầy ly. Ngẩng đầu thấy vẻ mặt nam tử không có chút khác thường nào, âm thầm thở dài một hơi. Thấy rượu đã rót đầy, mà Tiêu Dạ Huyền vẫn không nhúc nhích, cũng không nói một câu, Tiêu Dực Đức khó hiểu, nụ cười trên mặt cứng ngắc. “Vi phụ đang có hứng, ly nữa nào!” Nhìn Cẩm Thân Vương, liếc thấy Liễu Điềm Nhi đang không ngừng vặn khăn tay, trong mắt nam tử lóe lên lệ quang, nhưng vẫn bưng ly rượu lên. Thấy Tiêu Dạ Huyền uống hết rượu, Tiêu Dực Đức và Liễu Điềm Nhi đều thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Dực Đức nhìn Liễu Điềm Nhi cười nói: “Uống rượu mà không có nhạc thì không hay, khúc phổ Thanh Phong Tụng ngươi đã xem qua, không bằng gảy một bản, trợ hứng đi”. “Vâng”. Nghe Tiêu Dực Đức phân phó, Liễu Điềm Nhi trấn tĩnh lại, ngồi vào chỗ cây đàn, khúc nhạc tựa như nước chảy mây trôi vang lên. Tiêu Dực Đức khép hờ hai mắt, giống như đã bị khúc nhạc mỹ diệu làm mê mẩn. Không bao lâu, nghe được tiếng ly rượu rớt xuống đất, tiếng đàn nháy mắt dừng lại. Tiêu Dực Đức mở mắt ra, thấy Tiêu Dạ Huyền đang gục trên bàn. Biết thuốc đã có tác dụng, vội vàng đứng dậy, đi xuống, vẫn không quên dặn dò Liễu Điềm Nhi: “Ngày sau phải hòa thuận với tỷ muội trong phủ đó!” Nói xong thấy Liễu Điềm Nhi gật đầu, liền đi ra ngoài, đến cửa không quên cài khóa lại. Trong khoảng thời gian ngắn, Quan Vân Các lâm vào một mảnh mờ tối, Liễu Điềm Nhi nhìn nam tứ anh tuấn nằm trên bàn, nở nụ cười, bước đến gần, bắt đầu cởi áo tháo dây lưng, mới vừa rút đi áo ngoài, giây lát thân thể cứng đờ vì thấy nam tử đã mở hai mắt ra. Chỉ là, trong đôi mắt hẹp dài đó không có nhu tình mật ý, sóng tình cuồn cuộn như trong tưởng tượng, mà là băng tuyết ngàn năm lạnh thấu xương. Liễu Điềm Nhi thấy lạnh cả người. Muốn xoay người chạy đi lại phát hiện thân thể không cách nào nhúc nhích, phát hiện sự thật này, trong mắt Liễu Điềm Nhi tràn đầy hoảng sợ...........