Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi
Chương 83
Sau khi biết thân thế của Thanh Loan, Tiêu Dạ Huyền phân phó thủ hạ ở Kinh Châu phái một nhóm người điều tra lại vụ án năm đó. Qua điều tra, chuyện Phúc Thọ Cao dần có chút manh mối.
Mà Thanh Loan dưới sự an ủi tận tình của Như Ca và Thanh Nhi, tâm tình đã có chuyển biến tốt, trừ thỉnh thoảng nắm nhuyễn kiếm nhìn chằm chằm xuất thần đám người Liễu Điềm Nhi lảng vảng trước viện thế tử ra, khiến đám người Liễu gia kia chùn bước, thật cũng không làm ra chuyện gì quá giới hạn. Bất quá, Như Ca ngăn cản Thanh Loan không cho vội vàng báo thù mà không tính kĩ, thì bên Liễu gia đã sớm không chờ nổi nữa.
Lại nói về Liễu Điềm Nhi, so tài quản gia quản tài sản và đánh đàn bị thất bại liên tiếp khiến nàng ta vô cùng tức giận, hơn nữa nhiều lần muốn tiến vào viện thế tử đều bị đại nha hoàn Thanh Loan gì đó ngăn cản, đành ở trong Như Mộng Các nghiên cứu thi từ ca phú khúc kịch với Liễu trắc phi. Đang định rời đi vương phủ ngày sau nghĩ ra biện pháp khác lại đến, thì tâm phúc của thái hậu, thái giám Thôi Thuận, đến đưa cho Liễu trắc phi thứ thái hậu nương nương ban thưởng.
Trong Như Mộng Các, nhìn viên thuốc trong suốt đặt trong hộp gấm tinh xảo trên bàn, Liễu trắc phi và Liễu Điềm Nhi đều khó hiểu, hỏi “Thôi công công, thuốc này là thuốc gì vậy?”
Nghe Liễu Điềm Nhi hỏi, Thôi Thuận rất cung kính đáp: “Bẩm Liễu tiểu thư, thuốc này gọi là ‘Nhập tình’, nghe nói chỉ cần hòa vào rượu rồi uống một ngụm nhỏ. Dược tính sẽ phát tác rất nhanh, nam tử sẽ hôn mê trong chốc lát, khi tỉnh lại, sóng tình cuồn cuộn, buộc phải hoan hảo với nữ tử bên cạnh mình, sau nam tử này sẽ chỉ chung tình với nữ tử mình đã hoan hảo, oanh oanh yến yến ngày trước đều quên hết không còn một mống, theo ghi chép, thuốc này từng thí nghiệm trên hai đôi phu thê ở dân gian, bảo đảm không có sơ sót.”
“Thật?”
Vốn có chút nản chí, Liễu Điềm Nhi nghe vậy, mắt sáng lên, nhìn viên thuốc trong hộp gấm mặt lộ vẻ vui mừng.
“Tất nhiên là thật, hơn nữa thuốc này khi hòa vào rượu không màu không mùi, người lợi hại cách mấy cũng không phát hiện ra được, hơn nữa trên thế gian không có thuốc giải, Liễu tiểu thư cứ việc yên tâm.”
Nghe Thôi công công nói vậy, Liễu Điềm Nhi vô cùng vui mừng nhưng cũng hơi lo hỏi: “Thường ngày Tiêu Dạ Huyền đều ở viện thế tử, đừng nói là rượu, sợ rằng cả trà nước đều không đến được miệng của hắn, làm sao thành công được.”
Thấy Liễu Điềm Nhi lo lắng, trên mặt Liễu trắc phi xẹt qua chút khinh thường nhưng ngay lập tức cười nhạt nói: “Việc này Điềm Nhi đừng lo, biểu cô mẫu sẽ giúp con tính, tất để con đạt được mong ước.”
“Tạ biểu cô mẫu” Liễu Điềm Nhi nghĩ đến phần nhu tình nam tử kia đối xử với Ngọc Như Ca sẽ thuộc về mình, không thể nào giấu được vẻ hớn hở, sớm biết đơn giản như vậy, mình đã chẳng phải tốn nhiều công sức, chịu nhiều nhục nhã như thế.
“Được rồi, nhìn con vui chưa kìa, ở trước mặt vương gia con phải cố biểu hiện cho tốt, chỉ cần vương gia chịu giúp chuyện này, sẽ dễ dàng hơn nhiều, Tiêu Dạ Huyền dù có lạnh lùng, phụ vương hắn mời rượu, không thể không nể mặt.”
“Vâng, Điềm Nhi hiểu.” liếc nhìn viên thuốc trên bàn, nghĩ đến công dụng của nó, Liễu Điềm Nhi thẹn thùng rời khỏi Như Mộng Các.
Đợi Liễu Điềm Nhi đi rồi, Tô Như núp ở khúc quanh nghe lén nãy giờ, xuất hiện, vẻ mặt không vui đi vào phòng, nhìn lướt qua viên thuốc trên bàn, lại nhìn Liễu trắc phi, hai mắt lồi ra ngoài, nhào tới ôm hộp thuốc vào người, vặn xoắn chiếc khăn đỏ trong tay, cuối cùng không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Mẹ, con dâu gả vào vương phủ đã 4 năm, trôi qua thế nào ngài đều biết, hôm nay có thuốc tốt như vậy, sau chỉ cho mỗi Điềm Nhi! Chẳng lẽ không coi trọng Như nhi sao?”
Liễu Như Mộng thấy bộ dáng oán hận của Tô Như, nhíu mày, biết chắc nếu không cho nó một câu trả lời thỏa đáng, chỉ sợ chuyện sẽ ồn ào truyền ra ngoài.
Tiến lên, dẫn Tô Như ngồi xuống, ra hiệu cho tâm phúc ra canh cửa.
“Nói con ngốc đúng là ngốc thật, thuốc này có 3 phần độc, không phải thứ tốt gì, còn muốn giành.”
Nghe vậy, Tô Như sững sờ, nhìn viên thuốc trong tay, mặt tràn đầy nghi ngờ.
“Thôi công công, vốn chuyện như vậy không nên hỏi trước mặt người khác, nhưng tức nhi ta không phải người ngoài, nên ta muốn hỏi, thuốc này liệu có ẩn tình gì”, vừa nói Liễu trắc phi vừa đưa ra ngân phiếu 1 ngàn lượng.
Thôi Thuận mặc dù còn trẻ, nhưng đã ở bên thái hậu 10 năm, trước mặt những người này chuyện gì nên nói, nói thế nào hiểu rất rõ. Thấy Liễu trắc phi đưa ra tờ ngân phiếu lớn như vậy, không biến sắc thu vào. Khom người nhẹ giọng nói: “Thuốc này quả là thuốc tốt, một phần lỗi cũng không có. Dùng thuốc xong phu thê sẽ cầm sắt hài hòa, chỉ là dân đen dùng thuốc, căn cốt không được như quý nhân, thể hư không chịu nổi, ân ái ba khoảng hơn 3 năm thì cả hai liền......” nói đến chỗ này, đôi mắt Thôi công công trở nên trắng dã.
“Trời ơi!” nghe xong, Tô Như vội vàng bịt kín miệng mình.
“Người chế thuốc xem ra già nên hồ đồ rồi, thuốc quý như thế sao có thể để bọn dân đen dùng được. Ý tứ của thái hậu nương nương ta hiểu, xin thay ta cảm tạ thái hậu nương nương ban thưởng”. Nói xong lại đưa ra tờ ngân phiếu ngàn lượng nữa.
Thấy Liễu trắc phi hiểu ý, Thôi công công nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, xoay người nói: “Không còn sớm, nô tài không quấy rầy trắc phi nương nương và thiếu phu nhân nữa, cáo từ!”
“Thôi công công đi thong thả!”
Sau khi Thôi công công đi, Liễu trắc phi liếc nhìn Tô Như còn đang sững sờ, nhàn nhạt hỏi “Như nhi, thuốc này con còn muốn?”
Nghe vậy, Tô Như liền vội vàng ném hộp thuốc trong tay qua một bên. Không biết thì không sao, biết rồi cầm còn hận không lập tức đi rửa tay 10 lần, làm sao còn muốn.
Nhớ tới vẻ mặt không giấu được vui sướng lúc nãy của Liễu Điềm Nhi, Tô Như do dự nói: “Bà mẫu, Điềm Nhi cũng là người Liễu gia, thuốc này cho nàng dùng, chẳng phải nàng cũng sẽ.......?”
“Có thể hi sinh vì gia nghiệp Liễu gia là phúc phận của nó, con cũng đã nghe nói về tài sản của Tiêu Dạ Huyền rồi đó, 3 năm đã đủ cho nó hưởng thụ. Đoạn thời gian đó khiến Tiêu Dạ Huyền ủng hộ tam hoàng tử lên vị trí thái tử thậm chí là ngôi vị hoàng đế, đợi đại cục đã định..........”
Câu kế tiếp Liễu Như Mộng không nói ra, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía. Ngay cả Tô Như nghe thấy cũng không kiềm được kích động.
“Việc này con biết cũng không sao, nhưng tốt nhất giữ trong bụng, nếu tiết lộ ra ngoài, hậu quả chắc con đã biết?”
Tô Như nghe ra nguy hiểm trong lời Liễu trắc phi, quơ quơ khăn tay, nói: “Bà mẫu thật nghĩ con không hiểu chuyện như vậy sao, việc này làm sao tùy tiện truyền ra ngoài được.”
“Ừ, con hiểu là tốt rồi! Nếu không còn chuyện gì, con về trước đi, chắc Dạ Cát đã từ Lễ Bộ về, muốn Dạ Cát và con cầm sắt hài hòa, thì sớm mang thai trưởng tử đi, có con, nó mới đem sự chú ý đặt trên người con, chớ nghĩ vẩn vơ nữa”.
“Vâng, con dâu xin trở về Cát Tường Viện.” Tô Như nghĩ đến bí mật động trời mình biết, tim như muốn nhảy ra ngoài, choáng váng trở về Cát Tường Viện.
Tô Như về đến Cát Tường Viện, quả thật thấy nhị thiếu gia Tiêu Dạ Cát đang cầm ngân lượng chuẩn bị đi ra ngoài, nghĩ đến lời Liễu trắc phi, dĩ nhiên là tìm mọi cách dây dưa không để Tiêu Dạ Cát đi.
“Đồng tử kinh không phải đến Hỏa Nhật mới có tác dụng sao? Hôm nay ngươi quấn ta làm gì?” nhìn Tô Như trước mắt, mặt dẹt, sống mũi sụp, còn có cái vòng bằng vàng to đùng trên cổ......nữ nhân như vậy mình lại cưới làm thê. Nghĩ đến đây, Tiêu Dạ Cát liền phiền muộn muốn cào tường, làm gì còn kiên nhẫn đôi co với nàng ta.
“Phu quân, ta và chàng thành thân đã 4 năm, tảng đá cũng phải bị hòa tan. Làm sao chàng có thể cư xử với ta như vậy, thậm chí ngay cả một câu cũng không muốn nói với ta”, thấy vẻ không kiên nhẫn trên mặt Tiêu Dạ Cát, nhiệt tình bị tạt nước lạnh thấu tim, nhất thời Tô Như bi thương khóc ồ lên.
“Ta đối với ngươi như thế còn chưa đủ? Thành thân 4 năm, một người thiếp cũng chưa nạp, nếu ngươi không hài lòng có thể tự xin......” nói đến đây, nghĩ tới lời Liễu trắc phi, Tiêu Dạ Cát nhịn xuống không nói ra miệng, “Thôi, ban đầu ngươi gả cho ta hơn phân nửa cũng là vì để làm thế tử phi, tóm lại là do ta vô dụng.”
Nói xong, Tiêu Dạ Cát muốn bước đi, lại bị Tô Như chắn trước mặt.
“Phu quân, ta biết lòng chàng không vui, bất quá một ngày nào đó chàng sẽ ngồi lên được vị thế tử, thật!”
Nghe Tô Như nói, Tiêu Dạ Cát liếc người si nói mộng trước mắt, phiền não đáp: “Khắp Đại Chu này, ai mà không biết thế tử của Cẩm Thân vương phủ là Tiêu Dạ Huyền, nhiều năm rồi cũng không thay đổi. Biểu ca tam hoàng tử của ta không được hoàng thượng sủng ái lắm, ngươi còn chờ mong ta làm thế tử hay vương gia sao? Tương lai phải sống phụ thuộc Tiêu Dạ Huyền như kẻ đáng thương thôi”.
Thấy bộ dáng như đưa đám của Tiêu Dạ Cát, Tô Như cắn răng, kéo người vào nội thất, ngó thấy bốn bề vắng lặng, liền kể lại bí mật nghe được ở Như Mộng Các hôm nay cho Tiêu Dạ Cát biết.
Nghe xong, Tiêu Dạ Cát hết sức kinh ngạc, vừa kinh vừa hỉ. Tiêu Dạ Cát thấy Tô Như vẻ mặt mong đợi nhìn mình, vốn nghĩ thỏa mãn nguyện vọng của nàng ta, nhưng khi vươn tay lại nhanh chóng rụt trở về, tựa như chạm phải vật bẩn gì đó.
“Mấy ngày nay ngươi tịnh dưỡng cho tốt đi, không phải thầy đã nói phải ngày hỏa mới được nhi tử sao?”
Nói xong, cất bước đi, để lại Tô Như giương mắt nhìn chằm chằm theo mà dậm chân dậm cẳng.
Bên ngoài Từ Ninh cung, một lão già mặt áo quan tam phẩm, mái tóc bạc trắng vội vã đi vào, trên đường đụng ngã lăn vài cung nữ bưng băng để giải nhiệt. Thái giám còn chưa kịp ngăn trở, lão đã xông vào trong điện.
“Thái hậu!”, giọng khàn đục của lão vang dội trong ngoài điện.
“Văn thái y, ngài làm gì vậy, hiện tại thái hậu không muốn gặp ai hết!”
“Xin ngài ra ngoài đi!”
“Thái hậu! ......”
Nằm bên trong, đang cầm điếu hút Phúc Thọ Cao, Liễu thái hậu nghe tiếng gọi ầm ĩ thật lâu không ngừng bên ngoài, khóe mắt co rúm.
“Cho hắn vào đi!”
Được Liễu thái hậu cho phép, lúc này tiểu thái giám mới thả ra, cho lão thái y tiến vào.
“Thái hậu nương nương Thiên tuế thiên thiên tuế”
Văn lão thái y thấy trong Từ Ninh Cung khói mù lượn lờ, thật giống như bao phủ luôn cả cung điện, hơn nữa, Liễu thái hậu dung nhan tiều tụy, tướng hủ bại, lòng trầm xuống.
“Đứng lên đi!” nhìn vẻ vội vàng của Văn lão thái y, Liễu thái hậu đặt tẩu hút thuốc phiện xuống, để tiểu thái giám bên cạnh đỡ ngồi dậy, rồi ra hiệu cho tiểu thái giám dẫn theo cung nữ đang đấm chân cho mình lui ra.
“Đoan Vân, ngươi vội vã đến đây có việc gì không?”
Nghe Liễu thái hậu hỏi, Văn lão thái y thấy không còn ai xung quanh mới tiến lên trước, vẻ mặt nóng nảy vô cùng.
“Thái hậu nương nương, sao người lại cho người âm thầm lấy mất thuốc của thần, ngài cũng biết thuốc kia không thể dùng........”
Văn lão thái y chưa nói xong, Liễu thái hậu đã lên tiếng ngắt lời: “Đoan Vân, ngươi càng lớn tuổi lá gan càng nhỏ. Ai gia bảo ngươi đưa thuốc ngươi liều chết không đồng ý, ai gia đành tự cho người đến lấy, hiện giờ thuốc kia ai gia đã cho người mang ra khỏi cung. Ngươi yên tâm, thuốc không dùng không cung, ai có thể phát giác.”
Nghe Liễu thái hậu nói, thấy vẻ mặt bất cần của thái hậu, Văn lão thái y vô lực ngồi xuống.
“Thái hậu, không thể dùng thuốc đó, ban đầu, nếu không phải chuyện Lương phi bị tiên đế phát hiện, nguy cấp quá, thì bất luận thế nào thần cũng sẽ không vì thái hậu nghiên cứu chế tạo thứ thuốc như vậy đâu.”
Nhắc tới Lương phi, Liễu thái hậu trừng mắt: “Chớ nhắc con tiện nhân Lương phi kia trước mặt ta, nếu không do nó ỷ vào việc mang thai, muốn tranh đoạt vị hoàng hậu với ta, cũng sẽ không rơi vào kết quả một xác hai mạng như vậy. Ai gia đã cho người xem qua ghi chép của ngươi về việc chế thuốc kia, qua cải chế, thuốc đã lợi hại hơn trước nhiều, có thể khiến người ta nghe lời răm rắp, mặc dù tác dụng phụ cũng nhiều hơn trước, bất quá có thể dùng được.”
Lương phi, vốn chỉ là con gái của một vị quan ngũ phẩm nho nhỏ, nhưng tiên đế lại yêu mình Lương phi, còn nghĩ giao hai vị hoàng tử do hoàng hậu đã qua đời cho Lương phi nuôi dưỡng. Mà lúc đầu vào cung Liễu thái hậu cũng không được tiên đế yêu thích. Vì tranh thủ tình cảm, Liễu thái hậu buộc Văn lão thái y, lúc ấy vẫn còn là một tiểu y sĩ sắc thuốc bình thường nhưng vô cùng tinh thông y thuật, hạ độc Lương phi đang mang thai, kết quả một xác hai mệnh. Tiên đế vẫn luôn canh cánh trong lòng việc này, sau khi Liễu thái hậu ngồi lên vị hoàng hậu mấy năm thì phát hiện ra manh mối. Đúng lúc Văn lão thái y vừa nghiên cứu ra một loại thuốc có thể làm lẫn lộn ý thức của con người, mặc dù chưa thử nghiệm qua, nhưng trong lúc nguy cấp Liễu thái hậu mặc kệ, bí quá hóa liều mà dùng, hơn nữa đích xác có hiệu quả. Cho nên những năm này, Liễu thái hậu vẫn buộc Văn lão thái y phải tiếp tục nghiên cứu một loại thuốc có thể khiến nam tử nghe lời nữ tử.
Có thể là, Văn lão thái y dùng thuốc gây tổn hại âm đức, những năm này, con cháu lần lượt chết non, nhìn trong nhà vắng lặng, Văn lão thái y nào dám tiếp tục nghiên cứu thuốc nữa. Trùng hợp hai người thí nghiệm thuốc bị rắn độc trong phòng thuốc cắn, không chữa được đã bỏ mạng, Văn lão thái y liền ghi chú thuốc có tác dụng phụ cực lớn, muốn kết thúc nghiên cứu. Chẳng ngờ, Liễu thái hậu lại cho người tới lục lấy thuốc bán thành phẩm ở tầng sâu nhất của tủ thuốc đi.
Giờ nghe Liễu thái hậu nói, và vẻ kiên quyết trên gương mặt khô cằn kia, Văn lão thái y không thốt nên lời.
“Đoan Vân này, gần đây ai gia luôn thấy tiện nhân Lương phi kia lúc ẩn lúc hiện trước mặt ai gia. Phúc Thọ Cao càng ngày phải dùng lượng càng nhiều, cả người cũng bắt đầu thấy lạnh. Chắc chẳng sống được bao lâu nữa. Hôm nay ai gia lấy trộm thuốc này cũng là bất đắc dĩ, mấy năm này người Liễu gia ta bị bài trừ lần lượt từng người một, thậm chí có người bị chết trên đường đi đày. Ngươi xem, từ xưa đến nay, khi hoàng thượng lên ngôi, những hoàng tử khác, có mấy người là được cùng hưởng vinh hoa. Hiện tại, nếu không lôi kéo được Tiêu Dạ Huyền về bên này, nâng tam hoàng tử, chờ những kẻ khác leo lên rồi, tương lai chỉ sợ Liễu gia xem như xong.”
Nói đến đây, Liễu thái hậu chen tình cảm vào, “Những năm này, ai gia vẫn xem ngươi là người thân tín nhất, là huynh đệ ruột, chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn Liễu gia ngã xuống, chẳng lẽ ngươi đã quên ơn dưỡng dục của phụ thân đã qua đời của ta?”
Văn lão thái y trầm mặc hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên, lệ đã rơi đầy mặt, trong giọng nói chứa sự kinh hoàng khó diễn tả bằng lời: “Ân tình của Liễu đại nhân, thần suốt đời khó quên, cũng bởi phần ân tình này mà những năm này thần hết lòng hết dạ trung thành với thái hậu. Y thuật học được đều dùng để giúp đỡ Liễu gia, chỉ là hôm nay thần tuổi già sức yếu, mắt mờ rồi, không gánh nổi trách nhiệm nặng nề, cũng chẳng chữa bệnh được nữa. Xin thái hậu.....ân.......ân chuẩn cho thần cáo lão về quê”.
Nghe vậy, Liễu thái hậu lập tức lạnh mặt.
“Ngươi thật muốn đi?”
“Vâng.......xin thái hậu ân chuẩn!”
Trong Từ Ninh Cung chợt hoàn toàn yên tĩnh, khiến người đang quỳ toát mồ hôi lạnh đầy trán, cơ hồ chống đỡ không nổi mà úp sấp trên mặt đất.
“Nếu ngươi muốn đi, ai gia cũng không ép, bất quá, nếu chuyện trong cung mà truyền ra ngoài, đừng trách ai gia xuống tay không lưu tình.”
“Tạ thái hậu!”, Văn lão thái y thở phào nhẹ nhõm, sau khi khấu đầu, đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài.
Văn lão thái y đi không bao lâu, Liễu phi, quần áo hoa lệ, trang điểm diêm dúa bước ra từ sau bình phong trong điện. Liếc nhìn Văn lão thái y chạy trối chết, mắt lộ ra ý tứ không rõ.
“Cô mẫu, lão già này biết quá nhiều, cứ thả lão đi như vậy, nếu ra ngoài nói xằng nói bậy, này......”
Nằm lại xuống giường, nghe vậy, Liễu thái hậu tức giận, cầm khăn trắng ho khàn vài tiếng, thấy trên khăn càng ngày càng nhiều máu, trừng mắt, tức giận nói: “Mấy năm rồi, ngay cả bệnh của ta cũng trị không hết, giờ còn làm bộ làm tịch trước mặt ai gia, thật đáng hận, vốn cũng không cần dùng nữa, nếu hắn đã nói mình tuổi già sức yếu, vậy cho người tiễn hắn đi đầu thai sớm đi!”
Nghe vậy, Liễu phi cười hiểu rõ, tiến lên giúp Liễu thái hậu lấy thuốc phiện.
“Cô mẫu anh minh!”
Nhìn Liễu phi, Liễu thái hậu nhận lấy điếu thuốc hút một hơi, nói: “Ta vốn nghĩ ngươi ít nhiều có chút quan tâm Điềm Nhi, lần này ngược lại ngoài dự liệu của ta.”
Liễu phi khép hờ mắt, hồi lâu mới nói: “Đây đều là vì Liễu gia!”
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
75 chương
296 chương
15 chương
173 chương
192 chương
78 chương
16 chương