Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi
Chương 82
“Thanh Loan, ngươi có gì muốn nói với ta không?”
Trong một gian phòng ở viện thế tử, Như Ca ngồi trên giường thấy Thanh Loan ôm cầm mà đứng đôi mắt đỏ lên lại yên lặng không nói, hồi lâu sau, lên tiếng.
Vừa rồi trong đình nghỉ mát, sát ý chợt lóe lên trong mắt Thanh Loan không tránh khỏi cặp mắt Như Ca. Những năm nay, lăn lộn trên thương trường, không ít người dòm ngó hiệu buôn Lăng Vân, cho nên việc đả thương người Thanh Loan cũng đã từng làm, nhưng động tay động chân như vậy trước mặt mình lại là lần đầu tiên, thật quá mức khác thường.
Nghe Như Ca hỏi, Thanh Loan ngẩng đầu lên, lẳng lặng quỳ xuống.
“Tiểu thư có nguyện ý nghe Thanh Loan kể về thân thế của mình không?”
Thân thế? Nhớ năm đó lúc mang Thanh Loan vào phủ, Thanh Loan 12 tuổi, khắp người đầy vết roi bị thương nhân nước ngoài đánh nát, cứ thẫn thờ ngồi đấy, không ăn không uống, cũng không khóc không nháo. Như Ca và Thanh Nhi mất 3 tháng mới khiến Thanh Loan mở miệng nói chuyện. Tuy bằng tuổi, nhưng trong ấn tượng của nàng, giỏi giang hơn Thanh Trúc, cẩn thận hơn Thanh Nhi, chẳng những học giỏi, còn chịu khó chịu khổ, sau khi mình lui về sau, rất nhiều chuyện của hiệu buôn Lăng Vân trừ quản gia Phong Trì chỉ có Thanh Loan là có năng lực đi xử lý. Đối với Thanh Loan, Như Ca nể trọng hơn những người khác nhiều. Bất quá, đối với những gì mình đã trải qua, hình như Thanh Loan vẫn không muốn nhắc lại, Như Ca nghĩ, bị bắt làm nô lệ dĩ nhiên là một đoạn thời gian vô cùng thê thảm, cho nên tâm phòng bị của Thanh Loan hơn hẳn người bình thường nhiều. Thanh Loan không muốn nói, Như Ca liền không hỏi. Chỉ là hiện tại đã khác, nàng cần một lý do, một lý do để Thanh Loan có thể không chút cố kỵ nào dùng thuật thôi miên nàng dạy kết hợp với âm luật động thủ ngay trong vương phủ.
Thấy Thanh Loan nắm chặt hai tay, giống như đè nén khổ sở khủng khiếp, Như Ca không đành lòng, khẽ gật đầu.
Thấy Như Ca gật đầu đồng ý, Thanh Loan chậm rãi vuốt ve cây đàn trông cực kỳ bình thường trên tay, mắt hư vô.
“Vốn tên nô tỳ cũng là Thanh Loan, là nữ nhi của thương nhân bán lương thực họ Tống ở Kinh Châu, mặc dù là nhà buôn, nhưng phụ mẫu đều có tài đánh đàn, từ nhỏ nô tỳ kế tục tài năng của phụ mẫu, rất có thiên phú đánh đàn, bất quá nô tỳ không thích lắm chuyện ngày ngày khảy đàn, mà thích đi theo một vị sư phụ hành tẩu giang hồ nhiều năm luyện võ. Phụ mẫu thấy nô tỳ không thích đánh đàn cũng không nói gì chỉ bảo xem như thú vui..... Nhà nô tỳ xem như là tiểu phú hộ, trôi qua vui vẻ hòa thuận. Nếu không phải về sau xảy ra chuyện, nô tỳ đã cảm thấy trên thế giới này, không có nhà nào hạnh phúc hơn nhà nô tỳ. Có phụ mẫu thương yêu, được hưởng thụ cuộc sống vô ưu vô lo.”
Nói đến đây, Thanh Loan dừng một chút, nắm tay thật chặt, hồi lâu mới mở miệng: “Tổ tiên nô tỳ nghiên cứu rất nhiều về cổ cầm. Mặc dù truyền đến đời phụ mẫu nô tỳ, việc chế tạo cổ cầm đã không còn được như tổ tiên, nhưng trong nhà vẫn cất giữ một thanh cổ cầm hiếm có lưu truyền nhiều đời. Phụ mẫu nô tỳ quý thanh cầm này còn hơn sinh mạng, nói tương lai sau trăm tuổi, thanh cầm này sẽ là vật gia truyền cho con cháu đời đời.
Nhưng phụ mẫu nô tỳ ngàn vạn không ngờ, chính thanh cổ cầm mà họ quý còn hơn sinh mạng này lại là thứ mang đến tai họa cho cả nhà. Tin trong nhà nô tỳ có cây cổ cầm hiếm lọt vào tai một vị quan lớn. Quan viên kia vì chiều lòng tiểu thiếp yêu, phái quan dưới đến nhà đòi bảo cầm, phụ mẫu nô tỳ không chịu, sau khi dây dưa mọi cách vẫn không có kết quả, bọn họ liền mua chuộc người làm trong phủ, thả vào kho lương thực nhà nô tỳ mấy chục gánh Phúc Thọ Cao.
Tiểu thư biết đó, nhà thường dân chỉ một gánh Phúc Thọ Cao đã đủ bị tội chặt đầu. Phụ mẫu nô tỳ cứ thế bị định tội chém đầu, vì nô tỳ chưa trưởng thành, bị bắt làm nô lệ sung quân đến nơi xa xôi. Nhưng tên nha dịch áp tải nô tỳ tham lam, lén lút bán nô tỳ cho tay buôn người nước ngoài,......chuyện sau đó tiểu thư đã biết.”
“Hôm nay ngươi thất thường như vậy, là vì thanh cầm trong tay Liễu Điềm Nhi kia?”
“Dạ! Mặc dù nô tỳ không biết rõ tên họ đầy đủ của tên quan lớn kia, nhưng mà thanh cầm trong tay Liễu tiểu thư nô tỳ quả quyết không nhận lầm, đó chính là thanh ‘Tiêu Vĩ’ sau khi nhà nô tỳ xảy ra chuyện đã bị người cướp đi.”
Nói đến chỗ này, Thanh Loan đã khóc không thành tiếng.
“Hôm nay cầm xuất hiện trong tay Liễu tiểu thư, mà năm đó Liễu quốc công Liễu Khai Nguyên đích xác rất được bọn quan viên ở Kinh Châu nịnh bợ. Nô tỳ khẳng định, khổ nạn nhà nô tỳ chắc chắn không thoát khỏi liên quan với Liễu gia...... Hôm nay nô tỳ vừa thấy thanh cầm kia lại liên tưởng đến chuyện năm xưa, không giữ nổi tâm tình, nên mới càn rỡ trước mặt tiểu thư và cô gia, xin tiểu thư trừng phạt nô tỳ.”
Nhìn thiếu nữ đau lòng muốn chết trước mắt, Như Ca cũng đau lòng theo, cha mẹ bị chém oan, nhìn thấy con gái của kẻ thù trước mặt ai có thể khống chế nổi. Nếu là mình, sợ rằng sẽ cầm châm độc đâm xuyên Liễu Điềm Nhi tại chỗ, tính ra Thanh Loan đã rất ẩn nhẫn rồi.
Nghĩ vậy, Như Ca đứng dậy đến bên Thanh Loan, ôm lấy Thanh Loan đang quỳ dưới đất thút thít, vỗ nhẹ sống lưng run rẩy, ai ủi, “Thanh Loan, việc này không trách ngươi được, nếu muốn khóc thì khóc đi, khóc hết sẽ tốt thôi.”
Nghe Như Ca nói, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy quan tâm của tiểu thư mình, nước mắt nhịn mấy năm nay của Thanh Loan chảy xuống, vùi vào lòng Như Ca khóc rống lên. Đến lúc sau, liền ngất đi.
Như Ca vội vàng bắt mạch cho Thanh Loan, thì ra vừa rồi đánh đàn hao phí tinh lực quá nhiều, khóc lớn một hồi đã cạn kiệt sức lực, nên mới ngất đi. Như Ca thở phào nhẹ nhõm, kêu hai nha hoàn khác vào đưa Thanh Loan về phòng nghỉ ngơi.
“Tiểu thư, Thanh Loan.....”, đưa tỷ muội tốt về phòng xong, Thanh Nhi đứng trước mặt tiểu thư nhà mình muốn nói lại thôi.
“Chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, sau khi Thanh Loan tỉnh lại, ngươi phải chăm sóc cho tốt, đừng để Thanh Loan đi làm việc ngốc”, Liễu gia là nhà mẹ của Liễu thái hậu, cho dù Thanh Loan biết kẻ thù là người Liễu gia, với năng lực của Thanh Loan muốn báo thù là khó càng thêm khó. Nàng không hy vọng, Thanh Loan đi làm chuyện ngọc đá cùng vỡ.
“Dạ, tiểu thư!” Nghe Như Ca phân phó, Thanh Nhi gật đầu liên tục. Trong thế giới của nàng, Thanh Loan tựa như tỷ muội ruột, tự nhiên là không hi vọng Thanh Loan xảy ra chuyện gì.
Phân phó Thanh Nhi xong, Như Ca ngồi bên giường Thanh Loan, châm mấy kim an thần cho Thanh Loan xong, mới yên tâm về phòng mình.
Mở cửa phòng ngủ, thấy nam tử đang lười biếng nằm trên giường vươn tay về phía mình, nàng bước lại nằm xuống trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực, cảm thụ an bình trong chốc lát.
Thật ra tâm tình của Thanh Loan giờ phút này Như Ca hiểu rất rõ, nàng cũng đã từng vì mất đi người thân mà đau đến không muốn sống. Kiếp trước, sau khi Vân Kiệt xảy ra chuyện, chính mình cũng tràn ngập oán hận muốn giết hết bọn thổ phỉ trên thương đạo Đô Linh, cho dù lúc đó tay trói gà không chặt.
Đối mặt Thanh Loan, Như Ca không nói được những lời như là buông xuống mới là đúng đắn này nọ, rồi lại sợ vì mình cổ động, mà nhất thời mang đến tai hại cho Thanh Loan, tình huống trước mắt thật khiến người ta đau đầu hết sức.
Lúc này Như Ca phát hiện, tâm tình của mình giống như tuyết ngưng tụ trong lòng, không tìm được lối ra.
Nhìn bộ dáng lo lắng của vợ yêu, Tiêu Dạ Huyền vuốt lên mày nhíu của nàng.
“Đang lo lắng cho tiểu nha hoàn của nàng?”
Nghe Tiêu Dạ Huyền hỏi, Như Ca xoay mặt đi, trầm mặc nghĩ thật lâu, mới rầu rĩ lên tiếng: “ChuyệnThanh Loan chắc chàng cũng đã nghe thấy, rất có khả năng Thanh Loan và Liễu gia có mối thù sâu như biển, nếu là thật, ta hi vọng triều đình có thể minh oan cho Tống gia, nếu không......thù hận như vậy sớm muộn gì cũng ép Thanh Loan đi đến đường cùng.”
Nghe vậy, nam tử xoay đầu nàng lại, thấy đôi mắt hơi đỏ của nàng, rất đau lòng, vì một tiểu nha hoàn mà cũng có thể thương tâm đến mức này, vợ yêu chẳng lẽ làm từ nước sao?
“5 năm trước, Kinh Châu xuất hiện một lượng Phúc Thọ Cao khổng lồ, gây họa kéo dài cho dân chúng, thậm chí ăn mòn lực chiến đấu của quân đội. Hoàng thúc từng phái một vị khâm sai về đó điều tra, sau chém đầu một thương nhân họ Tống vì tội buôn bán Phúc Thọ Cao ở Kinh Châu, hoàng thúc vẫn luôn hoài nghi chuyện Phúc Thọ Cao xuất hiện ở Đại Chu không thoát khỏi liên quan đến Liễu quốc công. Giờ ngẫm lại, sợ rằng quan khâm sai nọ có quan hệ sâu xa với Liễu quốc công đang đóng tại Kinh Châu. Tiểu nha hoàn kia nói có thể là thật. Chuyện này ta sẽ phái người điều tra rõ ràng, để hoàng thúc minh oan cho nhà nàng ta.” nói đến đây, trong đôi mắt hẹp dài của nam tử ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Cảm tạ chàng! Nếu thật là như vậy, Thanh Loan chắc chắn rất vui”.
Trước giờ Thanh Loan luôn lặng lẽ giúp Như Ca phát triển Lăng Vân, nhiều lần thiếu chút bỏ mạng, Như Ca đã sớm xem Thanh Loan như người thân, hôm nay biết thân thế của Thanh Loan càng thêm thương tiếc.
Nghe được ngữ điệu cảm kích của người trong lòng, nam tử bất đắc dĩ lắc đầu, hung hăng hôn xuống đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng. Thẳng đến khi mặt nàng đỏ bừng mới thả ra cho nàng thở dốc chốc lát.
“Những lời nói trên xe ngựa lúc về thăm nhà trở lại, đã quên?”
Như Ca đang thở hổn hển nghe vậy ngẩn người, chốc lát sau phản ứng lại, cười ngọt ngào một tiếng, luồn tay vào vạt áo Tiêu Dạ Huyền, giả bộ ngây thơ hỏi “Vậy phu quân muốn phạt vi thê thế nào đây?’
Tiêu Dạ Huyền hít vào một hơi, nắm lại bàn tay đang làm loạn kia, chỉ cảm thấy toàn thân bốc hỏa, nhớ lại mấy ngày này phải kiêng kị, đành ấm ức đứng dậy đi vào phòng tắm, không bao lâu trong phòng tắm liền vang lên tiếng dội nước rào rào.
Thấy vậy, nữ tử nằm trên giường mặt đầy ýcười. Nhưng trong lòng hết sức rõ ràng, đùa giỡn như vậy không thể làm nhiều, hại thân!
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
63 chương
107 chương
10 chương
35 chương
256 chương
44 chương