Nhật Hạ khẽ đặt bàn tay trắng trẻo xinh đẹp trên những phím đàn, những hồi ức như dòng nước trở về. Dương Nhật Hạ ngay từ nhỏ đã là một đứa trẻ hoàn hảo. Xinh xắn, ngoan ngoãn, thông minh, khiến ai cũng trầm trồ khen ngợi. Dù là trẻ mồ côi, nhưng cô bé Nhật Hạ lại hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng. Dù thiệt thòi hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, nhưng cái gì Nhật Hạ cũng giỏi, thật sự khiến người khác phải ghen tị. Cũng vì vậy nên cô bé được sự hỗ trợ từ nhiều phía, giúp cô bé có thể phát triển hết những khả năng của bản thân. Nhật Hạ chính xác là “con nhà người ta” mà những bậc phụ huynh vẫn hay dùng để so sánh với con của mình. Nhưng trong tất cả, thứ cô giỏi nhất vẫn là piano. Tuổi thơ cũng được gọi là đẹp đẽ muôn màu của Nhật Hạ ngoài Hàn Vũ ra còn gắn liền với những chiếc đàn piano. Tài năng của cô bé được phát hiện tình cờ khi còn học tiểu học. Nhật Hạ chỉ vừa liếc mắt qua bản nhạc, đã có thể đánh lại bản nhạc đó một cách thuần thục không qua bất kì trường lớp nào, hơn nữa đó còn là bản nhạc nổi tiếng của nhạc sĩ Bethoven, người bình thường muốn học sẽ mất rất nhiều thời gian. Dương Nhật Hạ chỉ mới học nốt bằng cách đọc những cuốn sách trong thư viện mỗi lần ở cùng Hàn Vũ. Ai chứng kiến cũng đều tròn mắt kinh ngạc. Cô giáo Lưu dạy nhạc năm đó là một trong những giáo viên kì cựu của học viện âm nhạc thành phố S, được điều động tới trường tiểu học nơi Nhật Hạ học để tìm kiếm những cá nhân tài năng, mang về đào tạo. Cô bé Nhật Hạ không biết gì được đích thân cô Lưu lựa chọn, ngoài cô bé ra không còn ai khác lọt vsof mắt xanh. Cuối cùng, Nhật Hạ may mắn được đích thân cô giáo Lưu đưa tới nhạc viện dạy dỗ. Tài năng của cô bé đưa cô giáo Lưu đến từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Suốt những năm tháng tiểu học đến trung học, Nhật Hạ nhỏ bé không ngừng tham gia biểu diễn tất cả những sự kiện âm nhạc lớn. Gắn trên mình cái mác thần đồng âm nhạc nổi tiếng. Được hết mình với thứ bản thân vẫn luôn yêu thích từ nhỏ, Nhật Hạ cứ như vậy phô diễn tất cả những thứ bản thân mình có. Nhưng khi cô bé tài năng năm nào lớn dần, niềm đam mê với âm nhạc vẫn còn đó, nhưng chính bản thân Nhật Hạ lại muốn từ bỏ. Cô bé mồ côi như Nhật Hạ thì sao dám mơ ước viển vông chứ? Sau khi nghe cuộc cãi vã giữa cô Lưu và nhạc trưởng, Nhật Hạ từ do dự đã quyết tâm từ bỏ. Nội dung cuộc cãi vã lại là cô Lưu muốn đưa Nhật Hạ qua Pháp phát triển tài năng, vẽ đường cho một tương lai tươi sáng cho cô bé. Cô Lưu coi Nhật Hạ như con gái của mình, luôn dành cho cô bé những điều kiện tốt nhất. Cơ hội chỉ có một, nhưng cô Lưu không ngờ rằng lại có người biết và muốn tranh giành cơ hội ấy với cô bé. Nhật Hạ vốn đã tự ti, nhút nhát, khi nhìn lại bản thân mình và cô bé ấy thì không khỏi tự so sánh. Cô bé ấy là đại tiểu thư sống trong một gia đình giàu có, còn Nhật Hạ chỉ là cô bé mồ côi. Một mình cô Lưu không thể một mình chống lại nhạc viện. Nhật Hạ vốn từ nhỏ đã hiểu chuyện, đối với cô bé mà nói, việc sang Pháp chỉ là giấc mơ, không dám nghĩ tới. Nghe được việc nếu cô Lưu vẫn còn chống đối sẽ bị đuổi việc, Nhật Hạ quyết tâm tự mình gặp viện trưởng và tự mình từ bỏ cơ hội. Khi chính Nhật Hạ quyết định, khiến cô Lưu không thể làm gì khác. Sau đó cuối năm trung học, Dương Nhật Hạ từ bỏ piano. Giống như thiên sứ hạ phàm, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc. Nhật Hạ yêu sự động viên và sát cánh của cô Lưu Diệp Anh, yêu ánh mắt cổ vũ của Hàn Vũ mỗi lần dưới khán đài, yêu sự ủng hộ của tất cả mọi người, nhưng cuối cùng vẫn nhất quyết không thay đổi quyết định. Mọi người cũng vì thái độ cương quyết của cô bé mà từ bỏ. Ngày Nhật Hạ liên lạc với cô Lưu sau ba năm nhận lời mời của nhạc viện quay trở lại làm giáo viên, cũng chính là ngày cô cầm trên tay tờ giấy siêu âm.. cô đã thực sự từ bỏ. Hi vọng cuối cùng cũng dập tắt. Từ khi lên cấp ba, cô không đụng đến dù chỉ là một phím đàn. Hàn Vũ động viên thế nào cũng không lung lay. Nhật Hạ lướt ngón tay trên những phím đàn, cảm giác có chút quen thuộc. Nhẹ nhàng di chuyển từ từ đánh bản nhạc bản thân vẫn luôn yêu thích từ nhỏ, thứ giúp cô mang về bao ánh hào quang do chính cô Lưu tự tay sáng tác tặng. Từng nốt nhạc phát ra âm thanh trầm bổng êm ái, cuốn hút. Chợt nhớ ra rằng bao lâu nay mình không liên lạc lại với cô Lưu, cảm giác có lỗi, cô là người Nhật Hạ có cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ. Dương Nhật Hạ từ lâu không tiếp xúc lại với âm nhạc, càng chơi càng bị cuốn vào với những nốt nhạc du dương. Tám giờ tối, Hứa Âu Thần vừa mệt mỏi kết thúc cuộc họp trực tuyến kéo dài ba tiếng. Nhìn đồng hồ không ngờ đã quá giờ cơm tối đến mức này, vội vã khoác chiếc áo vest chỉn chu rồi lái xe về khách sạn. Chắc hẳn mẹ con Nhật Hạ vẫn còn chờ cơm. Vừa bước tới trước cửa, âm thanh êm ái phát ra từ căn phòng khiến Hứa Âu Thần bất ngờ khựng lại. Đây chính là bản nhạc Nhật Hạ khi nhỏ vẫn thường đánh cho anh nghe. Tâm trạng như đợt sóng cuộn, không ngờ rằng cuối cùng Nhật Hạ cũng chịu đặt tay lên chiếc đàn piano. Hứa Âu Thần tiến đến, khẽ hôn lên mái tóc thơm dịu của Nhật Hạ. Nhật Hạ từ nãy vẫn tập trung mà không để ý anh đã về, giật mình quay lại nhìn anh. “Cuối cùng em cũng chịu chơi lại piano.” Hứa Âu Thần nói, tiến đến ngồi cạnh cô. “Em định sẽ dạy cho Hạ Nhi, mong con bé cũng sẽ yêu âm nhạc như cách em đã từng.” Nhật Hạ nói, ngón tay khẽ vuốt ve những phím đàn đầy nâng niu. Hoá ra bao năm nay cô đã quên mình từng yêu âm nhạc đến thế nào. Hạ Nhi lúc này tươi cười chạy đến, ôm lấy Hứa Âu Thần, trên tay cầm bức vẽ nguệch ngoạc. Bức tranh vẽ Nhật Hạ đang chơi piano. Tối đó, trong căn phòng lớn phát ra những bản nhạc êm dịu, du dương, khiến người nghe không khỏi cảm thấy thư giãn. Đêm đó, thấy Nhâth Hạ đã yên giấc, anh khẽ mở cửa ban công bước ra ngoài. Hứa Âu Thần trầm tư đứng ngoài ban công, đưa đôi mắt phượng lạnh lùng không cảm xúc nhìn ngắm mặt biển tĩnh lặng. Một tay thư thái đút túi quần, một tay cầm điếu thuốc còn đang cháy. Đốm cháy đỏ lập loè giữa không trung. Bệnh mất ngủ nặng của anh vẫn chưa được điều trị triệt để, thỉnh thoảng vẫn không thể ngon giấc. Sự nguy khốn của công ty trong thời điểm hiện tại cũng không thể không khiến anh bận tâm. Xung quanh im lặng như tờ, ánh trăng sáng dịu bao trùm không gian, chiếu rọi lên gương mặt tuấn tú cương nghị. Chuẩn bị châm điếu thuốc thứ hai, không biết từ lúc nào Nhật Hạ đã nhẹ nhàng bước đến, chiếc váy ngủ trắng bị gió biển thổi bay nhẹ, thân hình xinh đẹp ẩn hiện dưới lớp váy mỏng. Mái tóc dài khẽ lay động trong gió, gương mặt cô đẹp mê hồn. “Đừng hút thuốc nữa. Anh sao vậy, có chuyện gì mà không thể kể với em?” Nhật Hạ đưa đôi mắt trong veo đen láy nhìn anh, sự lo lắng hiện rõ trong đôi mắt vốn biết nói. “Chỉ là một vài chuyện xảy ra khiến anh không thể không bận tâm..” anh nói, khẽ đưa tay lên gạt mái tóc lay động trong gió của Nhật Hạ.