Chuyên làm vật hi sinh

Chương 1 : Resident evil 1, xuyên thành mâu cương (1)

Xuyên thành đại thúc, thật sự có triển vọng sao? Nếu xét về độ tuổi đáng cha mình, có lẽ có một chút triển vọng. —— Cổ Tiểu Ngốc "Ta thật khờ. Ta biết rõ trong kịch bản của resident evil nếu chạy nhanh một chút thì không chết được nhưng lại không biết mình xuyên không khác mọi người. Ta đây xuyên nửa đường, điều kiện tiên quyết là chắc chắn phải chết mới xuyên. Ta muốn khóc. . . Ta và bạn Trịnh Xá xuyên cùng ngày, cùng tháng, cùng năm; ta cũng xuyên vào toa xe trong resident evil; khác nhau ở chỗ, ta ở trạng thái hồn thể bay giữa không trung; mọi người bao gồm Trương Kiệt đều không nhìn thấy ta. Ta muốn tố cáo với chủ thần, hắn là người dẫn đường nhưng lại kì thị ta. (Lòng đỏ trứng: Vậy cũng phải xem người ta có thấy mi không? Được rồi, nhân vật chính Cổ Tiểu Ngốc cứ ngồi khóc ở góc tường đi, chúng ta đổi góc quay khác.) Khi đó, lính đánh thuê đi vào thông đạo, Trịnh Xá giống như trong nguyên tác, rốt cuộc nhịn không được nói to: "Chờ, chờ chút, mọi người không thấy kì lạ sao? Hệ thống máy tính này có vẻ vô dụng quá, mọi người reset dễ như vậy sao, tôi thấy sự việc không đơn giản, hành lang này nhất định có chỗ kì quái." Matthew Addison đi tới gần thông đạo, hắn im lặng nhìn Trịnh Xá, hồi lâu sau mới nói: "Được rồi, anh, cả anh nữa, chúng ta cùng đi vào." Ngón tay hắn chỉ về phía Trịnh Xá và người đàn ông trung niên tên là Mâu Cương. Mâu Cương bỗng ôm đầu kêu to: "Không, tôi không muốn, tôi không muốn đi vào!" Sau đó, hắn bỗng im lặng. (Đúng vậy, mọi người đoán không sai, Cổ Tiểu Ngốc đã xuyên vào sau khi hắn vừa nói xong.) Hắn hít sâu một hơi, buông tay xuống, nhún nhún vai. "Tôi cho rằng, dù mình có nói như vậy, anh cũng bắt tôi đi vào phải không?" Mọi người 囧, thời điểm này mà mi còn có tâm tình đùa giỡn. Matthew Addison lạnh lùng nhìn hắn nói: "Ngay từ đầu tôi đã hoài nghi, thân phận của mọi người tuy có đăng kí trong tư liệu của công ty, nhưng mọi người trông không giống bảo an chút nào, bây giờ còn định ngăn chúng ta tắt red queen sao? Thôi được, Trịnh Xá, Mâu Cương đi vào cùng chúng ta." Mọi người vừa vào thông đạo, mọi chuyện liền xảy ra như trong phim, hai đầu hành lang đóng lại, Matthew Addison và lính đánh thuê cảnh giác chĩa súng xung quanh đồng thời gọi qua máy bộ đàm: "Frank?" Frank vội nói: "Một dạng bố trí phòng ngự bị động, một khi có quá nhiều người đi vào, nó sẽ tự động phong bế hai đầu." Cổ Tiểu Ngốc nhớ rằng, trong truyện có hai cách tránh thoát, một là giống như Trịnh Xá, nhưng mình không biết thân thể của Mâu Cương thế nào, không dám làm liều, một cách khác là trốn vào trong ống thông gió của hành lang, xem ra chỉ có thể làm như vậy. Cô đột nhiên lớn tiếng hô to: "Không tốt, là hành lang laser, mau mở cửa thông gió trên trần ra, chúng ta trốn vào." Người bình thường khi không rõ tình huống, nghe thấy mệnh lệnh, phản ứng đầu tiên chính là làm theo. Vì vậy Matthew Addison lập tức nổ súng, nhanh chóng mở ra nắp ống thông gió. Nhưng ánh sáng ở hai bên tường tối dần, một tia laser nhỏ xuất hiện ở vách tường thủy tinh, tia laser này nhanh chóng cắt về phía mọi người! "Nằm xuống!" Cổ Tiểu Ngốc hét to đồng thời ấn nữ dung binh y tá nằm xuống. Tia laser xẹt qua vai bọn họ, cảm giác nóng cháy mà sắc nhọn làm cô run rẩy. Nhưng sau đó cô nhanh chóng đứng lên, đẩy y tá vào trong ống thông gió. Không phải là cô không muốn đi trước, mà là cô không đi lên được. Matthew Addison bắt đầu dồn những người khác vào ống thông gió. Lúc này, một người lính đánh thuê khác hét lớn: "Sếp, lại tới nữa rồi!" Cổ Tiểu Ngốc nhớ rằng tia laser lần này cao đến đầu gối, vì vậy nói: "Nằm sát xuống đất, không được đứng lên!" Thuận lợi tránh thoát đợt laser thứ hai, Cổ Tiểu Ngốc dưới sự trợ giúp của y tá, nhanh chóng trốn vào ống thông gió, đồng thời lớn tiếng kêu: "Không kịp vào thì đến sát cửa." Trịnh Xá kéo Matthew Addison tới sát cửa vào, hai người đứng chen cùng một chỗ. Đợt laser thứ ba giống như chiếc võng tới chặt đứt thân thể, Matthew Addison giãy dụa muốn nằm xuống đất, nhưng Trịnh Xá tóm chặt áo hắn. "Tin tôi đi! Lần này không có cách nào tránh được, dựa vào cửa, cầu may mắn đi! Tin tôi!" Hai người lính đánh thuê nghe theo, vẫn đứng ở cửa. Tia laser cuối cùng cũng tắt, Cổ Tiểu Ngốc sống sót sau tai nạn, kinh sợ nhảy xuống, "A!" Mọi người nhìn cô, thì ra phế vật này không cẩn thận bị trật chân rồi. Cô run rẩy đếm nhẩm số người còn lại, được chủ thần thưởng cho ba chi tiết cấp C và sáu ngàn điểm. Lý Tiêu Nghị hô to: "Hai người giỏi quá! Dưới tình huống như vậy mà cũng sống!" Trịnh Xá cười khổ lắc đầu, Cổ Tiểu Ngốc khập khễnh đi tới cạnh Trịnh Xá, nghiêm mặt: "Trịnh Xá, anh không có gì muốn nói với tôi sao?" Trịnh Xá xấu hổ nói: "Rất xin lỗi." (Trịnh Xá, ta đã thành Mâu Cương, vì vậy giá trị của hắn cũng chỉ có ta mới được sử dụng, cho mi biết cái gì gọi là nghĩ kĩ mới làm.) "Trịnh Xá, nếu đi vào không là tôi mà là Chiêm Lam, anh nghĩ sẽ có kết quả gì? Nếu cô ấy bị gọi ra thì sẽ thế nào? Tôi có vợ con chờ mình trở về, tôi cần phải sống sót. Một mạng người không thể giải quyết chỉ bằng một câu rất xin lỗi!" Cổ Tiểu Ngốc lạnh lùng nói. (Trịnh Xá, tôi muốn anh hiểu rõ, không chỉ có một mình anh cần sống sót, mọi hành động của anh đều có thể liên lụy tới mạng người, nếu anh học được nghĩ kĩ rồi mới làm, như vậy sẽ có ít người phải chết hơn.) Chiêm Lam cũng đi tới nói: "Lúc trước tôi luôn nhắc anh không nên thay đổi tình tiết, anh lại không nghe, Trương Kiệt nói rất đúng, lợi thế lớn nhất của chúng ta ở đây không phải là may mắn, mà là chúng ta hiểu rõ mọi tình tiết, may mắn không thể luôn theo anh, về sau xin đừng xúc động như vậy, chúng tôi không muốn chết ở chỗ này." Trịnh Xá nhìn Cổ Tiểu Ngốc đang đội lốt Mâu Cương, ấp úng không nói được gì. "Tôi cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, lần này tôi tha thứ. Tôi muốn anh đừng lặp lại sai lầm như vậy nữa." Trịnh Xá ra sức gật đầu. "Nhưng vì chuyện này mà tôi bị trật chân, anh hẳn sẽ không cự tuyệt dìu tôi đi chứ." Trịnh Xá trịnh trọng hứa hẹn: "Yên tâm, kế tiếp tôi sẽ bảo vệ anh." Chờ những lời này của anh, áy náy tới trách nhiệm, ít nhất tỉ lệ sinh tồn kế tiếp của tôi sẽ tăng lên. Cổ Tiểu Ngốc giơ dấu V trong lòng.