“Em không có nói dối.” Mạnh Nịnh dũng cảm đón nhận ánh mắt đáng sợ của Thi Vinh,“Em không có giấu anh chuyện gì, anh biết em sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì mà.”Giọng điệu cùng ánh mắt tràn ngập thành ý rốt cục cũng chiếm được niềm tin của Thi Vinh, anh chậm rãi buông cô ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô, giống như chỉ cần cô có chút không thích hợp, anh sẽ phát hiện, từ đó cẩn thận thăm dò cô. “Đi làm cơm đi.” Mạnh Nịnh làm như được đặc sá vội vàng đứng dậy, cầm quần áo sửa sang lại qua loa, đi dép lê đi ra ngoài, đi thẳng vào phòng bếp, mới thở ra như là tìm được đường sống trong chỗ chết. Sau đó phát hiện tay mình luôn run rẩy. Từ khi nhìn thấy người phụ nữ kia, chuyện cũ làm cô khó có thể mở miệng trước kia lại hiển hiện trước mắt, Thi Vinh cũng từ một người chồng hoàn mỹ thương yêu cô biến trở về thành ma quỷ chỉ biết đoạt lấy. Mạnh Nịnh không nghĩ nữa, bởi vì chuyện này đã sớm trôi qua, cô còn rối rắm về chuyện này nữa, cũng chỉ làm tăng thêm phiền não. Trí nhớ giống như là vết sẹo ngoan cố, cho dù mình quên nó đi, mỗi giây phút nó cũng sẽ đột nhiên đau nhói, nói cho mình biết, nó chưa bao giờ biến mất, nó vẫn luôn còn đó. Mạnh Nịnh hít thật sâu một hơi, vo gạo nấu cơm, trước kia cô là cô gái được chiều chuộng mười ngón tay không dính nước, tuy rằng là mồ côi mẹ, nhưng ba ba yêu thương cô vô cùng, việc nhà cũng không muốn cô tham dự. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô biến thành người vợ người mẹ tiêu chuẩn. Lúc đun thức ăn, sau lưng có một đôi tay quấn tới ôm lấy cô. Đầu tiên Mạnh Nịnh bị hoảng sợ, ý thức được là Thi Vinh, nói:“Cơm sắp xong xuôi rồi, anh chờ ở phòng khách đi.” Thi Vinh lại gác cằm trên vai cô, thân mật hôn cổ cùng vành tai của Mạnh Nịnh. Cô không chỉ có mặt xinh đẹp, mỗi một bộ phận trên thân thể đều hoàn mỹ khiến anh si mê. Nếu có thể, anh thật sự không muốn cách cô dù chỉ một giây. Từng cho rằng thú tính với cô rất nhanh có thể tản đi, cũng không nghĩ đến qua nhiều năm, nhiệt tình của anh đối với cô chỉ tăng không giảm.“Em không thích anh ở cùng em à?” Mạnh Nịnh nở nụ cười, không đáp lời. Thi Vinh thấy thế, ở trong lòng nhịn không được mắng chính mình bị coi thường, đã biết rõ trừ bỏ ở trên giường ra thì bất cứ đâu anh cũng không chiếm được đáp lại gì từ cô, anh cố tình muốn hỏi, chờ mong một ngày nào đó, cô có thể cười ngọt ngào, nói thích anh. Bỏ bớt đi chua xót trong lòng, Thi Vinh cũng không câu nệ vấn đề này, nếu thật muốn tính sổ với Mạnh Nịnh thì từ đầu năm đến cuối năm cũng không xong, anh cũng đã quen. Dù sao cho dù không chiếm được đáp lại từ Mạnh Nịnh, cô cũng đừng muốn thoát khỏi anh, hiện tại cô ở trong tay anh, là vợ anh, anh còn có cái gì không hài lòng? “Em tiếp tục đi.” Vì thế Mạnh Nịnh đành tiếp tục thái thức ăn dưới tầm mắt nóng bỏng của anh, tầm mắt Thi Vinh vô cùng xâm lược làm cho cô có ảo giác giây tiếp theo sẽ bị anh lột quần áo vứt xuống giường, cô vẫn không thể cự tuyệt, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Trước kia cảm thấy quá trình này là khổ hình, nhưng nhiều năm trôi qua cô cũng quen. Cơm trưa rất đơn giản ba mặn một canh, Thi Vinh ăn chén đĩa sạch bong, anh cơm nước xong nhẹ nhàng đẩy bát đũa về phía trước, dùng ngữ điệu tùy ý hỏi: “Năm nay Quả Quả nghỉ hè, chúng ta về nhà một chuyến nhé?” Anh là người gốc đế đô, về nhà trong miệng là chỉ quê Mạnh Nịnh ở Dung thành. Nơi đó là nơi lần đầu tiên anh thấy Mạnh Nịnh, anh tràn ngập nhớ nhung với nơi đó. Mạnh Nịnh sửng sốt một chút, nói: “Đang êm đẹp, đi Dung thành làm gì?” “Lễ mừng năm mới năm ngoái không phải em không trở về sao? Năm nay cũng không trở về được, vừa vặn thừa dịp Quả Quả được nghỉ hè, mang cả nhà trở về một chuyến, thăm cha.” “Không cần đâu. Nghỉ hè cha em đều dạy thêm cho bọn trẻ, hẳn là không có thời gian.” Mạnh Nịnh điềm tĩnh thu dọn bát đũa. “Em không muốn trở về?” Thi Vinh hỏi. Mạnh Nịnh im lặng không trả lời, bởi vì cô hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào. Nói muốn trở về? Đó là trái lương tâm. Nói không muốn trở về? Thi Vinh tất nhiên sẽ hỏi cô vì sao, cho nên lúc này, cô nên trả lời như thế nào? “…… Cũng không phải, chỉ cảm thấy trở về cũng không có chuyện gì làm, chẳng bằng ở nhà.” Thi Vinh nói: “Đừng dọn nữa.” Mạnh Nịnh không dừng lại. “Anh nói đừng dọn nữa!” Mạnh Nịnh bị tiếng quát của anh làm cho tay sợ run lên, bát rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai. Thanh âm kia giống như là đập vào lòng Mạnh Nịnh, trong đầu nháy mắt nhớ tới hành động của Thi Vinh, cô mau chóng ngồi xổm xuống nhặt, để động tác này che giấu nội tâm bối rối của mình. Thi Vinh lạnh lùng nhìn động tác của cô, từ trên ghế đứng lên, vài bước đi đến trước mặt cô, xoay người bắt lấy hai tay cô, kéo cả người Mạnh Nịnh đứng lên, sau đó gạt tất cả bát đũa trên bàn xuống, ngăn chặn Mạnh Nịnh, nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Mang anh trở về khiến em không vui à? Hai năm trước em nói không muốn trở về, anh để mặc em, em còn muốn cự tuyệt anh tới khi nào nữa?” “Em không có……” “Nghĩ kỹ lại nói.” Thi Vinh cúi đầu cắn cánh môi cô, đó là cắn thật, miệng Mạnh Nịnh lập tức thì có vị tanh. Cô cực sợ Thi Vinh như thế này, giống như mặc kệ cô làm như thế nào nói như thế nào, anh cũng không nghe, chỉ biết dựa theo phương thức của anh đối phó cô đến khi anh lấy được đáp án mới thôi. Nhưng Mạnh Nịnh có thể nghĩ gì? Cô thật sự không muốn trở về Dung thành, hoặc là nói, cô không có mặt mũi trở về. Chuyện năm đó náo loạn lớn như vậy, mặc dù sau đó đều bị nhà họ Thi ém xuống, nhưng người khác không biết, chẳng lẽ cha cũng không biết sao? Cô không có mặt mũi trở về, cô cũng không muốn đối mặt với ánh mắt thất vọng của cha. “Anh, anh đừng làm em khó xử được không?” Mạnh Nịnh vừa hỏi xong liền hối hận, cô cũng không phải không biết Thi Vinh là loại người nào, cô nói với anh như vậy sẽ chọc giận anh. Quả nhiên, giây tiếp theo Thi Vinh liền phát hỏa, một khi anh nóng giận, làm việc sẽ không suy nghĩ, có đôi khi hăng say ép buộc cô lăn qua lăn lại, Mạnh Nịnh nhớ tới một lần giao hoan trước kia, da đầu nhất thời run lên. “Anh làm khó em?!” Thi Vinh gằn từng tiếng hỏi. “Chỉ là người một nhà về quê nghỉ hè, anh làm khó em như thế nào? Em nói xem.” Mạnh Nịnh nuốt nước miếng, nói: “Công việc của anh……” Nói còn chưa dứt lời đã bị Thi Vinh đánh gãy: “Anh không lo lắng, em lo lắng cái gì?” Đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, tựa hồ muốn xem xem cô có nghĩ một đằng nói một lẻo hay không. “Hay là em không nghĩ muốn anh gặp mặt cha em?” Mạnh Nịnh cắn răng: “Cha không thích anh.” “Vậy thì sao?” Thi Vinh không cần. “Cha không muốn gặp anh cũng không phải chuyện mới phát sinh, anh chỉ hỏi em, có trở về hay không?” Mạnh Nịnh lắc lắc đầu. Thi Vinh cười lạnh một tiếng: “Được, được, em rất được!” Nói xong, hung ác xé rách quần áo ở nhà của cô vứt trên sàn nhà, há miệng cắn không chút lưu tình.