Cả người Mạnh Nịnh run lên, chiếc đũa trên tay cũng run theo, cô nhìn sang Thi Vinh thì thấy anh đang cười gian nhìn mình. Cô không dám tỏ ra khách lạ, đành phải để tay anh tùy ý chuyển động trên đùi mình. May mà Thi vinh cũng coi như biết chừng mực, cho nên chỉ trêu chọc cô một tí, sau đó thu tay về. Chẳng mấy chốc cha vợ đã uống say, Thi Vinh bảo Mạnh Nịnh mang theo Quả Quả trở về phòng. Hai mẹ con đi rồi, anh mới rót cho cha vợ một ly rượu, đẩy qua nói: “Cha, uống thêm ly nữa đi.” “Không, không, không uống,….” Cha Mạnh nói lắp bắp, cố gắng mở to hai mắt để nhìn cho rõ, kết quả chỉ có thể nhìn thấy gương mặt Thi Vinh lắc lư mơ hồ. Ông như nhớ ra cái gì, nói năng lộn xộn: “Cậu, cậu đối với Lộ Lộ có tốt hay không?” Thi Vinh nói: “Tốt.” “Tốt? Tốt? Tốt…..Tốt là được…..Tốt là được…..” Cha Mạnh vừa nói xong, thì khóc nức nở, năm đó Mạnh Nịnh cùng Thi Vinh kết hôn, ông tức giận nên không có đi, qua nhiều năm như vậy ông vẫn rất hối hận cùng tiếc nuối. Sau khi con gái gả đến nhà họ Thi, ông không thèm nhìn mặt cô, biểu hiện như là hoàn toàn không có đứa con gái này, đem đứa con gái nâng trong lòng bàn tay từ nhỏ vứt cho nhà người xa lạ, cô có thể đối phó được không? “Kia, đó là con gái nhỏ của tôi, con gái bảo bối của tôi….Cậu, cậu hãy đối tốt với nón, trước kia, chuyện trước kia….chúng ta, đừng ai nhắc tới nữa…..” “Cha nói rất đúng, con sẽ đối xử với Lộ Lộ thật tốt.” Thi Vinh nói vôc cùng kiên quyết, anh thấy trong miệng cha vợ thì thầm một cái tên, đáy mắt chợt trầm xuống. Một lát sau, giống như là không nghe được điều gì khác, anh đứng dậy dìu cha Mạnh vào phòng ngủ, sau đó theo trí nhớ tìm đến phòng Mạnh Nịnh. Quả Quả rất có tinh thần, không chịu ngủ trưa, liên tục quấn Mạnh Nịnh muốn nghe chuyện xưa, Mạnh Nịnh ôm nhóc ngồi đầu giường, khẽ mỉm cười, trong tay lật mở một quyển sách “Ba trăm sáu mươi lăm đêm truyện xưa” đãc ốn vàng, đang dùng giọng nói dịu dàng kể cho Quả Quả nghe. Hai mẹ con một đọc chuyên chú, một nghe say mê, hoàn toàn không chú ý cửa phòng bị mở ra. Giống hệt lần đầu tiên đi vào hồi mười mấy năm trước, phòng Mạnh Nịnh không có gì thay đổi, khắp nơi đều là sách, Thi Vinh còn nhớ rõ, anh thừa lúc cha Mạnh không có ở nhà xông tới, đem Mạnh Nịnh cởi sạch đặt ở trên bàn sách muốn làm gì thì làm. Chỉ mới nghĩ đến, anh đã cứng rắng. Nơi này chính là nơi Mạnh Nịnh lớn lên từ nhỏ, căn phòng nhỏ này, chứng kiến cô từ một cô gái trưởng thành biến thành một người phụ nữ, sách này được côc tích góp cho tới lớn, mà chúng nó từng tận mắt chứng kiến anh yêu thương cô như thế nào. Là một đàn ông yêu thích một người phụ nữ, khiến cho cô đau đớn, cũng làm cho cô vui vẻ, làm cho cô lột xác. Anh thuận tay cầm quyển album trên tủ xuống, bên trong album là một bé gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, từ nhỏ đã là một mỹ nữ, bộ dáng nhỏ bé trắng nõn mềm mịn, được người người yêu thương. Càng lật về sau, bé gái từ từ trưởng thành trở thành một thiếu nữ, sau đó, lúc cô đang ở vào tuổi thanh xuân ấy, ảnh chụp bị ngưng lại, giống như lúc cô sống ở Dung Thành, cứ vậy kết thúc. Bởi vì từ đó anh đã can dự vào cuộc sống của cô. Mạnh Nịnh chú ý thấy Thi Vinh đi vào, lật quyển album của mình, cũng không để ý, vẫn kể chuyện xưa cho Quả Quả, một lúc sau, cậu nhóc vui vẻ luôn miệng nói không ngủ được mà đã ngủ thổi bong bóng, Mạnh Nịnh đắp chăn cho nhóc, lại chỉnh quạt nhỏ lại. Nhà cha không có điều hòa, đến giờ vẫn dùng quạt, trong nhà rất nóng bức, Quả Quả nằm được một tí bắt đầu đạp chăn rơi xuống. Thi Vinh bỏv album xuống đi đến bên Mạnh Nịnh, ánh mắt anh như là đang nhìn thẳng tới con mồi. Trong lòng Mạnh Nịnh có chút hốt hoảng, ngửa đầu đi đếng trước mặt Thi Vinh, đang muốn nói chuyện, đã bị anh hônh. Trong miệng tràn đầy đầu lưỡi của anh, cô ưm ưm đẩy anh ra, sau đó đã bị anh bạo lực trấn áp. Đầu lưỡi Thi Vinh cực kỳ sắc, thưởng thức Mạnh Nịnh tinh tế một phen, nói: “Môi trường nơi này rất tốt.” Anh đương nhiên không chỉ là phong cảnh tự nhiên, mà còn chỉ chỗ này rất thích hợp ML. Tay Mạnh Nịnh khẽ run, ngẩng đầu lên, có chút cầu xinh nhìn anh: “Không được, đang là ban ngày….lỡ như có người…..” Thi Vinh mất hứng: “Buổi tối được không?” Mạnh Nịnh rất muốn nói cũng không được, nhưng nhìn ánh mắt kia của Thi Vinh, nếu như cô nói không được, đoán chừng hiện tại anh có thể làm thịt cô, buổi tối cũng không bỏ qua cho cô. Cân nhắc lợi hại, cô vẫn chọn buổi tối: “Buổi tối, buổi tối đi, sau khi tắm rửa đã, anh nhìn xem trên người em toàn mồ hôi.” Thi Vinh thật sự đến gần ngửi, Mạnh Nịnh vội vàng lui về phía sau, bị anh ấn chặn ngang đè lại bên dưới, cách một lớp mỏng quần áo mùa hè, lồng ngực ma sát mập mờ, khiến cho mặt Mạnh Nịnh đỏ không thôi. Thi Vinh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô biến thành táo đỏ, không nhịn được trêu chọc cô: “Đều đã kết hôn nhiều năm rồi, vẫn còn hay xấu hổ.” Đây chính là cô gái cực phẩm, đàn ông rất thích loại này. Hôn một cái đã mềm nhũn, vừa sờ đã ẩm ướt, thân thể rõ ràng nhạy cảm như thế, con người vô cùng xấu hổ đơn thuần, có thể nói là một báu vật hội đủ sự quyến rũ mà vẫn trong suốt. Cho nên nhìn xem, năm đó ánh mắt của anh thật tốt, chọn giữ lấy người phụ nữ này thưởng thức nhiều năm đều không chán. Đang lúc đấy, Quả Quả phát ra tiếng nói nhỏ, chắc là nóng quá. Mạnh Nịnh như gặp đại xá, vội vàng ra hiệu cho Thi Vinh đang đè trên người cô đứng lên, xem chừng quạt to quá, lại lo lắng Quả Quả bị cảm lạnh, xuống giường đi tìm quạt nan quạt cho con. Thi Vinh cau mày, đột nhiên đứng dậy rời đi, Mạnh Nịnh thấy rõ ràng, anh đi gọi điện thoại. Có lẽ qua khoảng nửa giờ, một chiếc xe tải chạy đến cửa nhà họ Mạnh, mấy công nhân trang phục thợi chính đi vào, khiêng theo mấy cái máy điều hòa. Mạnh Nịnhg ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại, Thi Vinh đã bảo bọn họ bắt đầu lắp điều hòa. Chỗ đầu tiên đương nhiên là phòng của cô, Quả Quả đang ngủ, Thi Vinh ôm cậu nhóc vào trong ngực, bàn tay to che lỗ tai nhóc, sợ nhóc con sẽ bị đánh thức, xong lại dính người. Hiệu suất của các thợ lắp này thật nhanh, phòng khách và bac phòng ngủ, tổng cộng bốn máy điều hòa, tiêu tốn không tới một giờ đãt làm xong. Cái này là lo lắng Quả Quả ngủ không ngon. Đợi đến chiều cha Mạnh ngủ trưa dậy, đã tỉnh rượu, vừa nhìn trong nhà có thêm bốn máy điều hòa, hơi sửng sốt, không trách được ông không có bị nóng đến tỉnh dậy….Tuy nhiên tiền điện tháng này chắc sẽ tăng lên. Nhưng ông đồng thời cũng rõ ràng biết được đứa con rể này không cùng một loại, cậu ta có thể cho con gái ông một cuộc sống tốt hơn. Mạnh Nịnh vẫn còn lo lắng cha sẽ tức giận, không nghĩ tới ông chỉ hỏi lắp khi nào, rồi không nhắc tới chuyện này nữa, điều này làm cho Mạnh Nịnh yên tâm hơn. Trước giờ cơm tối có một tốp người đến nhà, đều là hàng xóm cùng chú bác và vân vân, bọn họ nghe nói Mạnh Nịnh lâu không có trở về, nay về cùng chồng con, đều nói đến để hỏi thăm. Không biết chỉ đơn giản đến xem Mạnh Nịnh, hay là đến để xem chê cười. Mạnh Nịnh gả cho người nào, người trông thôn cũng không rõ ràng, cô kết hôn xong cũng không quay trở lại. Mỗi lần hỏi đến Mạnh Nịnh, cha Mạnh đều có bộ dáng không muốn nói nhiều, lâu ngày, lời khó nghe đã truyền ra ngoài. Có người nói Mạnh Nịnh không phải đi thành phố học đại học, mà là đi thành phố lớn làm tiểu thư, hơn nữa Mạnh Nịnh xinh đẹp như thế, không chừng quyến rũ cậu ấm nhà có tiền? Lời này lộ ra nhiều ghen tỵ, còn có chút ác độc, cũng không biết ai đồn ra ngoài trước tiên. Hôm nay vừa nghe Mạnh Nịnh về nhà, tất cả mọi người đều không giấu được hiếu kỳ. Chiếc xe ngoài cửa kia đã làm họ phát thèm rồi, vào nhà thấy Thi Vinh xong, lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Người này đẹp hơn nhiều son với minh tinh trên tivi! Mạnh Nịnh thật đúng là có phúc. Không nói đến mặt, chỉ nói đến quần áo trên người Thi Vinh là đã biết giá trị không rẻ, mỗi động tác của Thi Vinh, đều không giống với dân quên họ, cao cao tại thượng giống như vua chúa. Bọn họ cười đùa nói chuyện phiếm lớn tiếng ở trước mặt cha Mạnh, nhưng trước mặt Thi Vinh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Rõ ràng trên mặt người đàn ông này tươi cười, nhưng họ lại thấy sợ, cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Mấy người đàn ông nói chuyện với cha Mạnh và Thi Vinh, Mạnh Nịnh thì đi về phòng ngủ của mình, mấy người phụ nữg cũng theo vào cùng, thất chủy bát thiệt* theo côh hỏi tên Thi Vinh, trình độ họch vấn, công việc, thân phận, còn hỏi họ làm sao mà quen biết, gia đình Thi Vinh đang làm gì, tại sao lâu vậy cô mới trở về….Mạnh Nịnh không ngại bị hỏi, cô không muốn trả lời những vấn đề này, nhưng một bà cô bắt được tay của côn, giọng nói mang theo yêu thích và ngưỡng mộ: “Mạnh Nịnh, con được gả vào chỗ tốt là may rồi! Ban đầu cô còn tưởng con đi làm bên ngoài! Mau, mau nói cho cô nghe xem, trong nhà chồng con đang làm gì?” *Thất chủy bát thiệt: miêu tả bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nói không đồng nhất. Cũng để chỉ người lắm mồm.