CHƯƠNG 36 Vào lúc cảnh xuân rực rỡ, ôm được người yêu thương, băn khoăn cũng đã trừ bỏ, Long Triệt khoảng thời gian này thật sự là xuân phong đắc ý. Một ngày sau khi tảo triều, Lí Phong hòa Phương Nguyên đi vào thư phòng kiến giá, nhân cười nói: “Hoàng Thượng, mấy ngày này khí hậu ấm áp, hoa viên của thần mặc dù không bằng Ngự hoa viên, nhưng cũng có nhiều loại kỉ chu danh chủng (cây cỏ quý hiếm), hiện giờ tất cả đang nở rộ, thần cả gan, muốn mời Hoàng Thượng đến thưởng thức, không biết thần có được vinh hạnh này chăng?” Tự Vệ Thanh Hồng bị giam lỏng tới nay, bọn Lí Phong vẫn chưa từng giống dĩ vãng bào căn vấn để (chuyên sâu tìm hiểu, bới móc..), bởi vậy Long Triệt thập phần vui mừng hắn có thể “Thức thời” như thế, lại nghe hắn nói vậy, không chút do dự đã đáp ứng. Trở lại trong cung muốn Vệ Thanh Hồng cùng đi. Nào biết bị y thẳng thừng từ chối, không khỏi có chút buồn bả mất mát. Nhưng nghĩ lại, như vậy cũng tốt, y không đi cũng tránh khỏi bị đám người Lí Phong hỏi đông hỏi tay, càng thêm xấu hổ. Bởi vậy cũng không cưỡng cầu, chọn một ngày trời trong nắng ấm, hắn mang theo thị vệ Hướng Dương đến trước Tể tướng phủ, để lại Liên Hương trong cung chiếu cố Vệ Thanh Hồng. Nguyên lai Vệ Thanh Hồng từ một tên quân tiền tiểu tốt đến vô hạn phong quang hôm nay, một đường mà đi, đều là có sự quan tâm của Lí Phong lão Tể tướng này, y đối hắn kính như nghiêm phụ. Y bị Long Triệt giam lỏng, buộc làm loại chuyện nghịch thiên loạn luân, tự nghĩ không mặt mũi nào gặp lại vị cựu thần như từ phụ kia, cho nên kiên quyết từ chối không đi. Đợi cho đoàn người Long Triệt rời đi, Liên Hương cùng y ngồi một mình trong cung, thấy nha đầu mình thường vô cùng thông minh nay lại mang vẻ mặt trầm tư, không khỏi cười hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có việc gì khó nghĩ hay sao?” Liên Hương nhìn y, do dự một lúc lâu sau, mới quả quyết nói: “Đại tướng quân, ngươi từ trước đến nay luôn sáng suốt, chẳng lẽ không cảm thấy việc hôm nay rất kỳ hoặc sao?” Vệ Thanh Hồng ảm đạm cười nói: “Có cái gì kỳ hoặc? Bất quá là đến nhà thần tử ngồi một chút thôi, chuyện này cũng đâu có gì, ngược lại còn xúc tiến quân thần hòa hợp, có gì không thể chứ.” Nói xong ánh mắt dời về phía hoa cảnh trong vườn, khe khẽ thở dài. Liên Hương lắc đầu nói: “Chỉ sợ không đơn giản như vậy, Đại tướng quân trong lòng thật sự nghĩ như thế sao? Nô tỳ thấy ngài tối rõ ràng tính tình của Lý đại nhân. Hắn xưa nay cẩn thận, lại không thạo những hành động xu nịnh, sao lại bỗng nhiên thỉnh Hoàng Thượng đến nhà hắn ngắm hoa. Hoàng Thượng xuất hành, là chuyện có bao nhiêu nguy hiểm? Đừng nói chuyện ám sát tại đào hoa ao lần đó, dù cho không có, hắn cũng nên hiểu nếu Hoàng Thượng ở trên đường hoặc tại quý phủ hắn có gì sơ xuất, đó là tội sao trảm, hắn sao có thể hồ đồ như thế, chủ động muốn Hoàng Thượng đến đó? Trong chuyện này có mục đích gì, Đại tướng quân ngươi không lo lắng chút nào sao?” Vệ Thanh Hồng thu hồi ánh mắt, chú mục nhìn nàng thật lâu, bỗng nhiên cười nói: “Hảo nha đầu, lại là có một tâm can thủy tinh thông minh lanh lợi như thế, ngươi nếu thông minh vậy, cũng nên biết Lý đại nhân sẽ tuyệt không đối Hoàng Thượng bất lợi, ta tin tưởng hắn so với tin tưởng bản thân ta càng nhiều hơn, sao ngươi cứ cố tình phải nghĩ đến phương diện không tốt thế.” Liên Hương nói: “Ta thật không lo lắng Lý đại nhân sẽ đối Hoàng Thượng bất lợi, ta chỉ là suy nghĩ không ra dụng ý hắn làm như vậy, tựa hồ là muốn dẫn Hoàng Thượng rời cung, nhưng nếu Hoàng Thượng rời cung, hắn cũng muốn theo bồi, vậy đâu thể đến gặp Đại tướng quân, vậy hắn lại có mục đích gì?” Vệ Thanh Hồng tâm thần chấn động, vạn không ngờ tới Liên Hương lại thông minh đến tận đây, không khỏi đối nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, đang muốn nói chuyện, chợt thấy một tiểu nha đầu hoang mang rối loạn vội chạy tới nói: “Liên Hương tỷ tỷ, nô tỳ vừa rồi thấy thái hậu một hàng hướng đến đây, Đại tướng quân cùng tỷ tỷ nhanh chuẩn bị tiếp giá đi.” Liên Hương cả kinh dựng lên, kinh nghi bất định (kinh ngạc nghi ngờ) nói: “Hoàng Thượng vừa mới rời cung, thái hậu sao lại đến ngay phía sau.” Nói chưa xong, thân thể chấn kinh, nhìn về phía Vệ Thanh Hồng, thấy y vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, trong ánh mắt lại để lộ ra một tia bi thương, không khỏi thất thanh nói: “Chẳng lẽ chính là vì chuyện này? Lý đại nhân dẫn Hoàng Thượng rời cung, là muốn cho thái hậu đến gặp Đại tướng quân, ngài, ngài sớm đoán được đúng không?” Vệ Thanh Hồng cười khổ một chút, trầm thanh nói: “Nên đến sẽ phải đến, ta sớm đã nói cho Triệt nhi, trên đời này không có cơn gió nào không bay ra tường. Liên Hương, đừng đứng đây nữa, chuẩn bị tiếp giá thôi, nhớ kỹ, chút nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi không được phép xen vào, nghe rõ chưa?” Liên Hương vội la lên: “Nhưng Đại tướng quân, thái hậu nhất định là đến đây vì ngài, nàng tuy rằng sủng ái nữ tế (con rể) như ngài, nhưng nếu hiểu lầm, cũng tuyệt không dễ dàng khoan nhượng loại chuyện này. Ta thấy nàng hôm nay đến chính là vì vấn tội mà đến. Đại tướng quân, vì tánh mạng cùng sự thanh bạch của ngài, tốt hơn là nên phái người tìm Hoàng Thượng về. Để hắn nói rõ ràng đi.” Vệ Thanh Hồng chỉnh lại thần sắc, trịnh trọng nói: “Chớ có nói bậy, việc này ta có tính toán, ai cũng không được đi quấy rầy Hoàng Thượng, về phần thái hậu ta tự có chừng mực, chuẩn bị tiếp giá.” Nói xong chỉnh trang lại y sam, ngẩng đầu đi ra tẩm cung, quả thấy đoàn người rộn ràng nhốn nháo cách đó không xa, vây quanh Đoan Nghi thái hậu hướng tẩm cung mà đến. Phút chốc đã đến trước mặt, y tâm trạng đau thương, nặng nề quỳ xuống đất, trầm thanh nói: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Đoan Nghi thái hậu cũng không giống bộ dáng bình thường, chỉ chú mục nhìn y, trong mắt ẩn ẩn ngấn lệ, càng nhiều là thần sắc ngưng trọng lạnh lùng, thật lâu sau mới nói: “Đứng lên đi, có chuyện gì vào phòng nói sau.” Heát chính vaên ñeä tam thaäp luïc chöông