CHƯƠNG 35 Vệ Thanh Hồng thật bị phản ứng của nàng hù dọa, vội hỏi xảy ra chuyện gì. Liên Hương lúc này mới phục hồi tinh thần, miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, chỉ là nô tỳ thấy cảnh trí tối nay đẹp đến vậy, Đại tướng quân sao lại ngâm ra một câu thơ thê lương vậy, chẳng phải là sát phong cảnh hay sao?” Long Triệt không đồng ý nói: “Haiz, Liên Hương, ngươi nghĩ cái gì vậy? Hai câu thơ này ý cảnh thập phần tuyệt đẹp, chỉ có ngươi nghĩ nhiều như thế thôi.” Vệ Thanh Hồng gật đầu nói: “Đúng vậy, hai câu thơ này ý cảnh quả thật là cực kỳ tuyệt đẹp, nhưng cũng thập phần thê lương. Nhớ ngày đó, ta đối thi thư cái gì cũng không hiểu, tỷ tỷ ngươi dạy cho ta vốn là một thủ hoàn chỉnh, ngươi cũng biết ta về mặt này vốn không thể dụng tâm, bởi vậy đã quên hai câu đầu, hiện giờ nghĩ đến, câu thơ còn ở, mà công chúa đã sớm đi xa nhiều năm. Cũng như mọi chuyện trên thế gian này, bình thường nhìn qua rất tốt đẹp, thể nhưng đổi lại chỉ là một kết cục bi thương. Cuối cùng chỉ còn lại một bóng trăng lãnh tuyệt, thê lương chiếu hết mọi thăng trầm của nhân gian.” Long Triệt khụ một tiếng, thâm tình nói: “Tỷ phu ý tại ngôn ngoại ta hiểu được, bất quá chuyện của ngươi ta, không phải ta chỉ nghĩ đến sự tốt đẹp, ta đã tính toán qua, lấy tính tình của ngươi, nếu cho ngươi làm hoàng hậu của ta, đại khái không quá có thể. Không bằng điều hòa một chút, ngươi lấy cớ dưỡng bệnh ở lại trong cung với ta, ngẫu nhiên cũng có thể hồi phủ trong coi, ngươi muốn vào triều tham chính, cũng không sao a, chỉ cầu tỷ phu ngàn vạn lần đừng ly khai ta, nếu không ta thất hồn lạc phách, có thể biến thành bộ dáng gì ngay cả bản thân ta cũng không biết nữa, tỷ phu, ngươi không hy vọng thái bình thịnh thế phụ hoàng vất vả đổi lấy phải hủy trong tay ta đúng không, như vậy ngươi chẳng phải càng không còn mặt mũi đi gặp bọn họ hay sao?” Vệ Thanh Hồng thấy hắn vẻ mặt khờ dại, ánh mắt trong lúc đó lộ vẻ tự tin, không khỏi thở dài, giống như trước vuốt đầu hắn nói: “Triệt nhi a, ngươi chẳng lẽ không hiểu cái đạo lý ‘chuyện trong thế gian này tám phần mười là không như ý người’ hay sao? Ngươi giam lỏng ta trong cung cấm, chỉ là vì làm những chuyện dơ bẩn không chịu nổi này, cửu nhi cửu chi, ngươi cho là có thể giấu giếm được bao lâu? Tục ngữ nói ‘trên đời này không có cơn gió nào không bay qua tường’, một khi để cho mọi người đều biết, ngươi phải làm sao để kết thúc đây? Ngươi có từng nghĩ tới chưa?” Long Triệt hừ một tiếng, giữa mi mục đột nhiên nổi lên một cỗ sát khí, bá đạo nói: “Bọn họ biết thì đã làm sao? Ta không biết đây là chuyện dơ bẩn gì, ta sẽ quang minh chính đại cùng ngươi chung một chỗ, người khác thích nói thế nào thì nói như thế. Dù cho là mẫu hậu, đến lúc đó ta nói với nàng là ta bức ngươi, nàng cũng chẳng thể bức ngươi ra sao. Tỷ phu, một đêm nguyệt minh phong thanh (trăng sáng gió mát) thế này, ngươi lại ở đây lo sợ không đâu, chẳng phải cô phụ cảnh xuân hoa thu nguyệt sao.” Nói xong kéo Vệ Thanh Hồng qua, đặt lên môi y một nụ hôn thâm tình. Hắn gần đây mặc dù không dám buộc tỷ phu cùng mình hoan hảo, những những thứ mờ ám thì lại làm không ngừng, tự mình an ủi bản thân nói: mặc dù không ăn được bữa lớn, nhưng ngẫu nhiên có cháo loảng ăn sáng cũng không tồi, huống hồ chi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, rồi sẽ có một ngày ăn được bữa lớn. Vệ Thanh Hồng nào biết suy nghĩ của hắn, chỉ vì Long Triệt từ sau đêm đó, thật thu liễm rất nhiều, càng thêm ôn tồn săn sóc, ngay cả bản thân y cũng vô pháp kiên quyết làm khó xử hắn, bởi vậy mới dung túng những cử chỉ ngẫu nhiên làm càn này. Đêm nay thời gian khá ngọt ngào, đợi trăng lên đỉnh đầu. Liên Hương hầu hạ hai người bọn họ quay về tẩm cung nghỉ ngơi, nàng như bình thường, ở gian ngoài nghỉ tạm. Nằm trên giường trằn trọc qua lại, trong đầu lại nhớ đến lời đêm nay của Vệ Thanh Hồng cùng với một chuyện của mười hai trước, càng nghĩ càng thấy bất an. Kỳ thật một câu thơ “Đa tình” này, từ lúc nàng bảy tuổi đã nghe qua. Thời điểm đó nàng vẫn là một tiểu cô nương, chẳng hề được đọc sách, chỉ vì mẫu thân nguyên là cung nữ của hoàng hậu, sau khi lập gia đình vẫn thường xuyên vào cung thỉnh, vấn an, có khi cũng dẫn theo nàng. Hoàng hậu thấy nàng thông minh lanh lợi, được mẫu thân nàng đồng ý, liền cho nàng vào cung, hầu hạ bên cạnh tiểu thái tử. Như thế qua mấy tháng, chợt có một ngày, trong cung đến một vị cao tăng nước khác, nhìn thấy Long Triệt, thâm dĩ vi dị ( kì dị, sâu sa, lạ thường…), đối Hoàng Thượng ngay bên cạnh nói: “Người này quý khí bức thiên đình, giữa trán khí thế như hồng, tương lai tất là một vị thiên tử bất phàm, chẳng những có thể gìn giữ Đại Phạm cơ nghiệp muôn đời, càng có thể kiến lập công lao thiên thu vạn đại.” Hoàng Thượng nghe vậy, tự nhiên cao hứng. Nàng cũng thật thay Long Triệt vui vẻ. Lại thấy cao tăng kia tinh tế quan sát tỉ mỉ Long Triệt chỉ có năm tuổi lần nữa nói: “Tuy rằng hắn cả đời mọi chuyện viên mãn, nhưng chỉ có tình một chữ, đắm chìm quá sâu, lại không thể tính toán kỹ càng để phá ra, ai, đáng tiếc a đáng tiếc, kiếp số ngập đầu có thể bình an vượt qua hay không, chỉ nhìn tạo hóa của hắn.” Nói xong lại lắc lắc đầu, chậm thanh ngâm: “Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt, do vi ly nhân chiếu lạc hoa. Ai, đáng thương a đáng thương.” Việc này Long Triệt tự nhiên sớm đã quên, nhưng với Liên Hương ký ức lại thủy chung vẫn còn mới mẻ, lúc ấy Hoàng Thượng hỏi cao tăng làm sao mới tránh được kiếp nạn này, cao tăng lại nói những chuyện này đã là định mệnh, không ai có khả năng vãn hồi, tránh cũng không thể tránh. Đã rất nhiều năm trôi qua, nàng chưa từng quên vẻ mặt tiếc hận đau lòng của cao tăng khi đó, tuổi tác dần dần lớn hơn, Long Triệt đã không còn tin cái gọi là định mệnh, nàng cũng không để ở trong lòng. Ai ngờ đêm nay Vệ Thanh Hồng bỗng nhiên nhắc tới, không khỏi khiến nàng nhớ đến chuyện trước đây. Trong lòng bỗng nhiên liền ẩn ẩn có dự cảm điềm xấu. Heát chính vaên ñeä tam thaäp nguõ chöông