Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù
Chương 50
Nhân viên tổ làm phim là phân thành từng nhóm đến vùng khác quay phim. Khách sạn bên phía bộ phim đã đặt lịch rồi, mọi người hơi chỉnh đốn lại, đạo diễn giống như đi đòi mạng thúc giục mọi người bắt đầu làm việc.
Bùi Anh sau khi đến khách sạn trước tiên liền gọi một cú điện thoại cho Tống Nam Xuyên báo cáo hành trình, cô ngay đến cả đồ đạc cũng không kịp thu, liền bị đạo diễn thúc giục đến phim trường.
Chính thức bắt đầu làm việc, mọi người mới đột nhiên phát hiện... Hoa Sát *(đọc gần giống từ 我擦-một câu chửi thề)Mạc Thiên Vương đem bà xã đến!
Mặc dù Mạc Trăn kết hôn đã hơn hai năm, nhưng vây xem anh cùng bà xã vẫn là nhiều fan hứng thú - - không khéo, nhân viên làm việc bên trong vượt qua một nửa đều là người hâm mộ.
Du Khải Trạch đứng xem vợ chồng Mạc Trăn đang nói chuyện phiếm ở một bên, chậc một tiếng nói: “Khó trách lúc đạo diễn hỏi anh ta có vấn đề hay không, anh ta nói không thành vấn đề, mang theo bà xã đương nhiên là không thành vấn đề rồi.”
Bùi Anh cũng là lần đầu tiên trông thấy vợ Mạc Trăn, có vài phần tò mò quan sát bọn họ: “Vợ của anh ta vốn là trợ lý, mang theo cô ấy đến cũng không có gì quá kỳ quái.”
Cũng là bởi vì cái này “Trợ lý” cuối cùng gả cho Mạc Thiên Vương, trong nước còn từng dấy lên một làn sóng điên cuồng về độ hot của việc làm trợ lý.
“A, bọn họ giống như đang chụp hình.” Bùi Anh hứng thú nhìn Mạc Trăn tay giơ điện thoại lên,chụp lấy một bức ảnh bà xã mình.
“Vì sao lại không chụp ảnh chung cùng nhau?” Cô có chút nghi ngờ hỏi.
Du Khải Trạch nói: “Không biết rõ, nếu không chúng ta cũng tới chụp hình đi.”
“Chụp cái gì! Chuẩn bị bắt đầu quay rồi!” Triệu đạo vừa vặn từ bên cạnh đi ngang qua, thuận miệng mắng Du Khải Trạch một câu.
Du Khải Trạch: “...”
Hướng anh ồn ào thì xem như hảo hán sao, có bản lĩnh thì đi mắng Mạc Trăn đi.
Triệu đạo diễn cứ thế chờ Mạc Trăn chụp ảnh bà xã xong, mới kêu gọi mọi người bắt đầu làm việc. Bây giờ là thời điểm nóng nhất, ở bên ngoài phơi nắng một buổi sáng, Bùi Anh cảm giác bản thân bị cảm nắng. Lúc nghỉ ngơi, Mạc phu nhân cấp cho đoàn làm phim mỗi người một chai nước khoáng ướp lạnh.
“Cảm ơn.” Khi phát đến Bùi Anh, cô cuối cùng cũng rút ngắn khoảng cách quan sát vị Mạc phu nhân này bằng hai mắt. Tóc thật dài, mỉm cười ngọt ngào, nhìn qua còn có chút đáng yêu. ngũ quan rất đẹp, khó trách tạp chí (tomato ) quấn quít lấy cô ấy muốn cô ấy làm người mẫu đặc biệt cho mình.
Ngô, không đúng, phải nói khó trách Mạc Thiên Vương lại không giữ lấy.
Mạc phu nhân phát một vòng nước, cuối cùng lại nhớ tới Mạc Thiên Vương bên cạnh. Mạc Trăn khẽ nhíu lại lông mày cùng cô ấy nói gì đó, nàng phồng má, cười tủm tỉm đưa bình nước cho anh. Mạc Trăn tiếp nhận nước, có chút ít bất đắc dĩ vuốt vuốt đỉnh đầu cô.
...Mạc sát thủ. Bùi Anh yên lặng thu hồi ánh mắt, cứ tiếp tục như thế sẽ làm mù hết mắt của toàn bộ đoàn phim đấy.
Cô uống một ngụm nước Mạc phu nhân vừa mới đưa cho cô, lấy điện thoại ra dự định lướt weibo một chút.
Không nghĩ tới là, Weibo cũng trở thành nơi Mạc Thiên Vương ngược cẩu nghiêm trọng .
Lúc chín giờ ba mươi ba phút, người họ Mạc mang danh Thiên vương đã đăng một Weibo
Mạc Trăn V: Hiện tại thời tiết thật tốt, phong cảnh cũng rất đẹp: ). [ hình ảnh ]
Tấm hình mà anh vừa đăng lên, chắc là do bà xã giúp anh chụp. Cho dù người độc thân có xem cái Weibo này cũng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng đồng thời lại chú ý thấy anh cùng bà xã là bạn bè trên mạng, rất nhanh liền phát hiện vấn đề.
Cũng là chín giờ ba mươi ba phút, bà xã của người họ Mạc mang danh Thiên Vương đã đăng một weibo
Là đại lê không phải là đại lực: Hiện tại thời tiết thật tốt, phong cảnh cũng rất đẹp: ). [ hình ảnh ]
Cái weibo này không chỉ giống hệt của Mạc Trăn về thời gian và nội dung , ngay đến hình ảnh cũng đều là chụp cùng một chỗ, cùng một góc độ, cùng một động tác - - bất đồng duy nhất là, trên tấm hình này là bản thân cô ấy.
Bùi Anh: “... ...”
Cô cuối cùng hiểu vì sao Mạc Thiên Vương không cùng chụp chung, này mới là ngược cẩu cảnh giới tối cao a.
Tự than thở thấy bản thân không bằng .
Có ID bát quái đem ảnh chụp weibo của bọn họ đặt ở cùng nhau, Bùi Anh đặc biệt nhấn vào xem bình luận.
“Giới ngược cẩu ta chỉ phục Mạc Thiên Vương. [ mỉm cười ] “
“@ đinh mông _ mông chủ @ Kiều Dĩ Thần song quái ngược cẩu bày tỏ không phục.”
“lấy chút thức ăn này mà tùy tiện bịt miệng chú chó đáng thương sao [ cười cry] “
“Ăn quả phỉ làm thức ăn cho chó hai năm, ta béo lên hai năm cân: ) “
“Ngay đến cả weibo cũng muốn cho ra tài khoản tình nhân rồi phải không [ tạm biệt ] “
“Ngôi sao bây giờ a, không nghĩ làm việc cho tốt, ngày ngày đều bận rộn ngược cẩu [ mỉm cười ] “
“@ Bùi Anh, Bùi Bùi, Tống tổng nhà ngươi đâu! Không thể thua! !”
Bùi Anh: “...”
Từ đó việc truyền thông biết rõ Mạc Thiên Vương mang theo bá xã ra bên ngoài quay phim, mỗi ngày phim trường đều có vô số kể người viết báo như tre già măng mọc chạy đến, chỉ muốn thành người đầu tiên cho mọi người biết tiến triển của ngược cẩu .
Vì khen ngợi phần dũng khí này của bọn họ, bạn bè trên mạng xưng bọn họ là “Chiến địa phóng viên” .
Sau vài ngày tin tức ngược cẩu của Mạc Thiên Vương được truyền ra,cuối cùng giới báo chí cũng không đi trên con đường thường nữa mà tạo ra một tin động trời khác.
“Bùi Anh Du Khải Trạch lại cùng nhau hợp tác lần hai, Du đại thiếu ở phim trường ân cần chiếu cố vị kia?”
Nhưng cuối cùng nhân vật chính của bài báo này không phải là Mạc Thiên Vương và Mạc phu nhân, mà là Bùi Anh cùng Du Khải Trạch, bài báo còn chỉ ra, Du Khải Trạch lần thứ hai hợp tác với Bùi Anh, ở phim trường biểu hiện ân cần, lần lượt đưa nước lại lần lượt đưa cơm, giống như là đối Bùi Anh tình cũ chưa dứt.
Cuối bài báo còn có thêm mấy bức ảnh chụp Du Khải Trạch giúp Bùi Anh cầm hộp cơm, lấy nước.
Tờ báo này đã cố gắng từ tin tức ngược cẩu của vợ chồng Mạc thị mà mở một đường máu(sống), thành công hấp dẫn ánh mắt chúng bạn bè trên mạng.
“Lại tới thêu dệt Bùi Bùi của ta, có phiền hay không vậy: ) “
“Không phải là giúp cầm hộp cơm thôi sao, như vậy mà cũng có thể trở thành cao trào ? Cái người phóng viên này quá cô đơn tịch mịch sao? [ mỉm cười ] “
“Du đại thiếu nắm chặt a, thừa dịp hiện tại hai người đơn độc bên ngoài [ tà ác ] “
“Này là ỷ vào Tống tổng không xem weibo sao? Đừng quên lần trước công ty truyền thông bị cáo buộc kia, đây là các ngươi đang chơi với lửa [ mỉm cười ] “
“Đủ rồi đấy cái gì mà gọi là dư tình chưa dứt? Trạch Trạch của ta từ trước tới nay chưa từng cùng Bùi Anh CP qua có được hay không! Xác định không phải là Bùi Anh tự mình muốn nổi sao?”
“Nói Bùi Bùi của ta muốn nổi bao nhiêu? Hình như trong(Kẻ đóng thế) Bùi Bùi của ta là nhân vật chính, Trạch của ngươi chỉ là vai phụ [ đào mũi ] “
“Được rồi mọi người mau giải tán đi, phóng viên não tàn, đánh giá xong.”
Tống Nam Xuyên bởi vì Bùi Anh đi nơi khác quay phim, vốn đã cảm thấy long tâm khiếm gia(ý chỉ tâm tình khó chịu,không tốt), bây giờ còn đột nhiên nhìn thấy tin tức phiền lòng này, lại có chút ít bực bội.
Anh cầm lấy di động để ở cạnh bàn, gọi một cú điện thoại cho Bùi Anh. Bùi Anh hiện tại còn đang quay phim, điện thoại là trợ lý của cô tiếp. Trợ lý nhìn ba chữ trên màn hình “Tống Cẩu Đản” liền trầm tư một lát, cẩn thận nghe điện thoại: “Xin chào Tống tổng.”
Nghe được không phải là thanh âm của Bùi Anh, Tống Nam Xuyên sững sờ một cái, hỏi: “Bùi Tú Quyên đâu?”
Trợ lý nói: “Bùi tiểu thư đang quay phim, ngài tìm cô ấy có chuyện gì không?Nếu thuận tiện tôi có thể giúp ngài chuyển lời.”
Tống Nam Xuyên nhíu nhíu mày, hỏi: “Cô ấy khi nào thì quay xong?”
Trợ lý nói: “Cái này không rõ ràng lắm, phải xem tâm tình của đạo diễn.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Về sau phim của triệu đạo diễn anh tuyệt đối không đầu tư! Không chỉ chính mình không đầu tư, còn muốn khuyên người khác cũng không cần đầu tư!
Anh pằng một tiếng cúp điện thoại, ngồi ở trong phòng làm việc hờn dỗi.
Có thể là triệu đạo diễn cảm nhận được oán niệm của anh, quay xong cảnh này, liền bảo mọi người nghỉ ngơi mười phút. Bùi Anh trở lại chỗ ngồi bên cạnh, trợ lý liền đem di động đưa cho cô: “Vừa rồi Tống tổng có gọi điện thoại cho cô, nghe khẩu khí có vẻ tâm tình không được tốt lắm.”
Bùi Anh ngẩn người, gật đầu cầm lấy điện thoại: “Tôi biết rồi.”
Thấy cô cầm lấy điện thoại đi qua một bên, trợ lý nghĩ thầm, Tống Cẩu Đản cùng Bùi Tú Quyên... cô vốn tưởng rằng câu chuyện tình yêu của Tống tổng cùng Bùi đại minh tinh là thể loại tổng giám đốc văn, không nghĩ tới, lại là câu chuyện tình yêu nông thôn.
Bùi Anh đi đến chỗ yên tĩnh một chút, gọi điện thoại cho Tống Nam Xuyên. Điện thoại chỉ vang một tiếng, liền bị người bên kia tiếp nhận: “Bùi Tú Quyên, em cùng Du Khải Trạch rốt cuộc là chuyện gì!”
Bùi Anh bị anh hỏi có chút mơ màng, không rõ chuyện gì hỏi: “Cái chuyện gì xảy ra cơ?”
“Em không có xem tin tức sao?Weibo đều cho ra bài rồi!”
Bùi Anh cả một buổi sáng đều ở phim trường quay phim, thật sự không có thời gian xem weibo. Cô khiêm tốn thỉnh giáo hỏi: “Bọn họ lại viết cái gì vậy?”
“Nói Du Khải Trạch đối với em dư tình chưa dứt, ở phim trường lần lượt lấy nước rồi lấy cơm, hết sức ân cần có phải hay không!”
Bùi Anh sau khi nghe xong trầm mặc nhiều giây, hiện tại phóng viên bát quái đều hết thời sao, cái này cũng có thể lấy ra làm văn?
Mạc Thiên Vương bên kia ngược cẩu ngược tới tốt như vậy, sao bọn họ lại không viết báo!
Cô thở ra một hơi, cùng Tống Nam Xuyên giải thích: “Cái cơm hộp kia cùng nước chỉ là anh ta thuận tay giúp em mang tới thôi, tiện tay mà thôi.”
“Tiện tay mà thôi? Em không sợ anh ta ở trong nước bỏ thuốc sao?”
“...” Bùi Anh lại yên tĩnh trong chốc lát, nói với Tống Nam Xuyên, “Được rồi, về sau anh ta đưa cho em cơm hộp cùng nước em đều không cần.”
“Không chỉ không thể nhận, còn phải mãnh liệt khiển trách loại hành vi này của anh ta!”
“...Được, em biết rồi.”
Nghe được Bùi Anh thuận theo trả lời, tức giận trong lòng của Tống Nam Xuyên cuối cùng được cũng được giải trừ: “Em khi nào thì trở về? Đã năm ngày.”
“Ừ... Khả năng còn phải ở lại thêm nhiều ngày.”
“Còn phải ở lại thêm nhiều ngày?Lần trước em nói chỉ một tuần, chẳng lẽ lại muốn kéo dài thời hạn?”
“Ngô, cái này cũng không phải là em có thể quyết định, muốn lấy quyết thì phải dựa vào tiến độ của đoàn phim a.”
“Có phải hay không Du Khải Trạch lại làm kéo dài thời gian? Một ngày không biết cố gắng quay phim thật tốt, còn muốn giúp người khác lấy cơm hộp, anh ta thích cơm hộp như thế sao không đi bán cơm đi!”
Bùi Anh: “...”
Nghe được, Tống tổng oán khí rất lớn.
“Nhiều nhất mười ngày, mười ngày sau khẳng định trở về.”
Tống Nam Xuyên vẫn là nhíu mi: “Nói cách khác mấy ngày này còn muốn anh đợi tiếp qua năm ngày?”
“Ừ...”
Bùi Anh còn muốn nói tiếp cái gì, trợ lý liền đi đến gọi cô: “Bùi Bùi, đạo diễn cho gọi cô.”
Bùi Anh khẽ gật đầu với cô ấy, bày tỏ đã biết rõ, liền vội vã nói với Tống Nam Xuyên ở đầu bên kia điện thoại: “Đạo diễn gọi em, em cúp máy trước, đợi lát nữa em lại gọi điện thoại cho anh.”
Cô nói xong cũng cúp điện thoại, Tống Nam Xuyên nghe thấy âm thanh điện thoại đột nhiên bị chặt đứt, tâm tình lập tức lại không ổn.
Được a Bùi Tú Quyên, hiện tại cũng dám cúp điện thoại của anh.
Anh ném điện thoại lên trên bàn, chuyển qua đường dây nội tuyến của tiểu Trương: “Đem hội nghị hôm nay hủy bỏ, tôi muốn đi thành phố H.”
Tiểu Trương: “...Được, Tống tổng.”
Thành phố H, chính là nơi quay ngoại cảnh của tổ làm phim (kẻ đóng thế) . Thời điểm Tống Nam Xuyên đến phim trường, phát hiện bên ngoài phim trường bị ba vòng trong ngoài tất cả xe lớn nhỏ vây quanh, còn có bảo an kéo cảnh giới tuyến, duy trì trật tự.
“Hình như là phóng viên, còn có một vài người là fan hâm mộ.” Tiểu Trương nhìn về phía bên ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, cấp Tống Nam Xuyên giải thích.
Tống Nam Xuyên cũng không quan tâm những người này là ai, anh chỉ hy vọng xe của mình có thể nhanh lên lái vào trong: “Trực tiếp từ chính diện đi vào, nói với bảo vệ mở đường.”
“Vâng.”
Làm Hoàn Vũ đại cổ đông, bảo an đương nhiên không dám ngăn trở, mà ở hiện trường nhóm phóng viên cùng người hâm mộ, trông thấy chiếc giá trị xa xỉ của anh, cũng biết người ngồi bên trong nhất định không phải là người đơn giản.
Xe anh mới vừa lái vào trong, liền có phóng viên nói: “A, tôi nhớ ra rồi, này không phải là xe của Tống Nam Xuyên sao!”
Một người phóng viên khác la ầm lên: “Anh ta là tới xem Bùi Anh? F*ck ngươi như thế nào không nói sớm một chút, ta vừa rồi không có chụp hình!”
“Ha ha ha ha ta chụp ~ “
“...”
Sau khi qua khu phong tỏa, bên trong đường thông thuận tiện hơn nhiều. Lái xe tìm nơi dừng xe lại, Tống Nam Xuyên liền mở cửa xe đi xuống.
Xa xa có thể xem thấy phía trước vây quanh một vòng người, xung quanh còn mang nhiều máy quay. Bùi Anh cùng Mạc Trăn đứng giữa, chính là đang nói cái gì.
Tiểu Trương đứng sau lưng Tống Nam Xuyên, kinh hồn bạt vía đi tới. Nhìn cái tư thế này của Tống tổng, chính là đến khởi binh vấn tội a, nếu là trước mặt nhiều người như vậy cùng Bùi tiểu thư cãi vã, ngày mai lại được lên đầu đề.
Sau khi Tống Nam Xuyên đi đến gần, vừa vặn nghe thấy đạo diễn đang quát Bùi Anh : “Bùi Anh cô làm sao vậy? có một lời thoại đơn giản như thế cũng đều nói không xong sao! Hai ngày trước mới vừa khen cô cô liền kiêu ngạo có phải hay không! Cô nên cảm thấy may mắn Hạnh Tâm lão sư vội vàng kết hôn không có tới phim trường, bằng không nhìn đến cô diễn vừa rồi, có thể tức giận khiến anh ta tại chỗ hủy bỏ vai nữ chính này của cô!”
Bùi Anh: “...”
Đây đã là lần thứ N đạo diễn phát giận không giải thích được, mọi người đã tập mãi thành thói quen, Mạc Trăn vỗ vỗ vai Bùi Anh vai, bảo cô chớ để ở trong lòng.
Bùi Anh cũng xác thực không có để vào trong lòng, nhưng Tống Nam Xuyên vừa tới phim trường liền không giống như vậy.
Cái vị triệu đạo diễn này quả nhiên tính tình rất lớn a a, trước chỉ là nghe Bùi Anh nói, hiện tại ở hiện trường tận mắt nhìn thấy, tức giận đến khiến anh lửa giận xông lên tới ngực.
Người phụ nữ của anh anh đều không nỡ mắng, thế nhưng ở bên ngoài để cho người khác mắng như thế!
Anh nhíu lại lông mày bước nhanh tới, Bùi Anh trông thấy anh đi đến, cả người đều sững sờ một cái: “Xuyên Xuyên, làm sao anh lại tới đây?”
Tống Nam Xuyên không trả lời cô, mà là nhìn đạo diễn: “Triệu đạo diễn, Bùi Anh có chỗ nào diễn không được tốt ông có thể chỉ ra, nhưng mắng chửi người như thế ông thực coi tôi đã chết rồi sao?”
Bùi Anh thấy Tống Nam Xuyên vừa đến đã cùng với đạo diễn đối chọi, vội vàng lôi kéo vạt áo anh, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn hôm nay tâm tình không tốt, để cho ông ấy mắng hai câu coi như xong mà.”
Tống Nam Xuyên lạnh giọng cười nói: “Tâm tình không tốt? Tâm tình không tốt có thể ở phim trường tùy tiện mắng chửi người sao? Ai chọc giận ông thì ông nên đi tìm người đó mà mắng, đem tức giận đặt ở trên người Bùi Anh thì tính cái gì?”
Toàn bộ phim trường đều im ắng, đạo diễn cùng Tống Nam Xuyên giằng co mấy giây, mãnh liệt hô to một tiếng: “Nghỉ ngơi nửa giờ!”
Hắn nói xong đầu cũng không quay lại xoay người đi, phó đạo đuổi bám chặt theo, nhân viên làm việc ở đoàn phim cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Bùi Anh vội vàng đem Tống Nam Xuyên kéo đến khu nghỉ ngơi, hỏi anh: “Anh như thế nào lại đột nhiên đến đây?”
Tống Nam Xuyên nói: “Em không muốn trở về, anh đành phải tìm đến em.”
“...” Bùi Anh chẹn họng một cái, “Không phải là em không muốn trở về a, anh cũng chứng kiến,bộ dạng đạo diễn, tiến độ làm việc hôm nay vô cùng chậm.”
Vừa nghĩ tới triệu đạo diễn, Tống Nam Xuyên liền nhíu nhíu mày: “ông ta là như thế nào? Ăn phải hỏa dược sao?”
Bùi Anh nhún nhún vai: “Không biết rõ, sáng sớm hôm nay vừa đến chính là như vậy, có thể là mua cổ phiếu lại rớt giá đi.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Tiểu Trương nhìn đến Tống Nam Xuyên và Bùi Anh vui vẻ trò chuyện ở một bên, ở trong lòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, Tống tổng giống như đã quên mục đích tới nơi này.
Xem ra Bùi Anh đối với anh ấy mà nói, chính là quả dưa hấu mát lạnh trong ngày hè chói chang.
Đạo diễn rời đi hơn mười phút, liền cùng phó đạo đồng thời trở về. Ông ta đi đến khu nghỉ ngơi của Bùi Anh, có chút ít mệt mỏi nói: “Thật ngại quá, bà xã tôi đột nhiên nói muốn ly hôn với tôi, nên tâm trạng hôm nay mới không tốt.”
Bùi Anh không cẩn thận nghe được chuyện đại bát quái như thế, đầu bịch một cái có chút ít mơ màng. Tống Nam Xuyên đuôi lông mày khẽ động, ngước mắt nhìn về phía ông ta: “Thường xuyên ở bên ngoài không về nhà, rất dễ xảy ra gia biến.”
Đạo diễn rút ra một điếu thuốc, vốn là nghĩ muốn châm một điếu, kết quả bị Tống Nam Xuyên rút đi: “Bùi Anh không thích ngửi thấy mùi thuốc lá, đừng ở chỗ này hút thuốc.”
Đạo diễn: “...”
MD(câu chửi thề) ông sắp ly hôn rồi, mà ở phim trường còn một đôi hai đôi đều ân ái! Cho tới bây giờ chưa thấy qua đạo diễn nào mà thảm như ông!
Tống Nam Xuyên rút đi thuốc lá, từ chỗ Tiểu Trương cầm cây kẹo que đưa cho ông: “Ăn cái này đi, khỏe mạnh lại mỹ vị.”
Đạo diễn: “...”
Ông đem kẹo que vị dưa hấu trong tay ngậm. Tiến vào trong miệng, Tống Nam Xuyên vỗ vỗ vai ông nói: “Hôn nhân không thể chỉ qua đoạn ngắn ngủi nói buông là buông được, ông nhanh chóng đem máy cảnh quay này quay xong, sau đó cho đoàn nghỉ phép, về nhà thật tốt dụ dỗ bà xã.”
Đạo diễn ngậm kẹo que gật đầu, Tống Nam Xuyên khóe miệng giương lên: “Vậy được, mọi người trong khoảng thời gian này cũng vất vả, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm.”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
43 chương
27 chương
69 chương
43 chương
11 chương